“Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ dã; quang âm giả, bách đại chi quá khách dã. Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà?”*
*Trích trong “Xuân dạ yến đào lý viên tự” của nhà thơ Lý Bạch, tạm dịch: Trời đất là nhà trọ của vạn vật, ngày đêm như khách qua đường trăm đời; cuộc đời phù phiếm như giấc mộng, hỏi rằng vui được là bao.
Bấy giờ sao sáng đầy trời, lửa nồng trước bàn, thiếu niên bỗng choàng tỉnh dậy, ý thức hãy còn chưa tỉnh táo hoàn toàn đã nghe thấy tiếng đọc sách véo von, êm ái của thiếu nữ bên cạnh.
“Thẩm Dục! Thẩm Dục! Mau ra đây!”
“Thẩm đại ca, Từ tỷ tỷ, hai người mau ra ngoài chơi đi.”
“Bọn đệ bắt được nhiều đom đóm lắm này.”
Thẩm Dục nằm úp mặt trên bàn, mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, trước viện có con đường mòn ngoằn ngoèo dưới bóng cây rậm rạp, đen xì xì. Một đám tiểu tử trạc tuổi nhảy ra từ trong bụi cây, chúng chạy về phía này, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú mà trẻ trung của những thiếu niên nọ, toát lên một loại cảm giác đẹp trầm lắng. Chúng chạy đến dưới cửa sổ, nhặt một hòn đá ném vào cửa sổ, tên thì thở phì phò, tên thì cười hoặc làm mặt quỷ, nhón chân vẫy tay vào bên trong, thúc giục họ.
Thẩm Dục vươn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bàn tay đang đặt trên bàn của chàng bị thiếu nữ ngồi cạnh cầm quyển sách đập mạnh một cái.
“Mọi người gọi ta đi chơi mà...”
“Chơi? Thẩm Tiểu Dục, ta thật sự chưa từng thấy người nào ung dung giống như huynh. Ngày mai bá phụ sẽ kiểm tra bài học của huynh, huynh đã ngủ cả ngày rồi, đến tối mới đọc có hai trang sách lại ngủ tiếp. Ngày mai huynh định làm thế nào? Huynh vẫn còn muốn bị bá phụ đánh hả? Bài học lần trước huynh quên nhanh như vậy sao?”
“Ngày mai, muội đi cùng ta, giúp ta nhé.”
“Thẩm Tiểu Dục, ta không thể ở bên huynh cả đời được.”
Thiếu niên ngồi trước cửa sổ, chống cằm ngáp ngủ, vừa đấu võ mồm với thiếu nữ bên cạnh vừa muốn được ra ngoài đi chơi cùng mấy tên tiểu tử. Chàng nghiêng đầu nhìn thiếu nữ ngồi ngay ngắn bên cạnh, đọc hết lần này đến lần khác, chỉ mong chàng có thể nhớ được chút gì đó. Rèm cửa bị gió thổi bay bay, nàng ngồi trước ánh nến, mái tóc đen tuyền và làn da muốt trắng bị chiếu đến phát sáng. Khuôn mặt của nàng hiền hòa, kiên nhẫn đọc đi đọc lại cho thuộc.
“Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ dã; quang âm giả, bách đại chi quá khách dã. Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà?”
Chàng nghe thấy nàng học đi học lại một đoạn này.
Chàng nhàm chán quá độ, quay sang nhìn nàng đến ngẩn ngơ.
Thời niên thiếu không hề cảm nhận được sự bi thương và bất đắc dĩ trong đoạn văn này. Chỉ vì nghe đi nghe lại, chỉ vì ánh trăng sáng vào đêm đó và giọng thiếu nữ lẩm nhẩm không ngừng ngay cả trong giấc mộng của chàng, khiến chàng nhớ như in đoạn văn này. Chàng có vượt qua bài kiểm tra của phụ thân hay không, chàng đã không còn nhớ được nữa, nhưng đoạn văn này chàng chưa bao giờ quên, và cả cô nương kia nữa.
Nhiều năm sau, khi đọc sách, vô tình đọc lại đoạn văn này, Thẩm Dục thời thanh niên thoáng giật mình, lập tức nhớ đến cảnh tượng năm nào. Trong chớp mắt, những năm tháng ấy... buổi tối xưa cũ ấy, ánh sáng và bóng tối tụ hội, khi chìm khi nổi, dòng thời gian bủa vây lấy chàng. Chàng đứng phắt dậy, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Tấm rèm lại bị gió thổi phập phồng, quyển sách trên bàn bị gió thổi lật sang trang. Đằng sau bàn sách, không còn cô nương ấy nữa.
Mười mấy năm qua đi, cô nương đọc sách cho chàng nghe đã rời xa chàng từ lâu.
Thẩm Dục ngồi trong thư phòng vừa thân thuộc và lạ lẫm, chẳng còn nàng thiếu nữ không ngại phiền hà ngồi bên chàng, cười híp mắt chép phao nhỏ giúp chàng, dạy chàng làm thế nào để không bị trưởng bối phát hiện ra.
...
Sáng sớm tại Thẩm phủ, mọi thứ vẫn tiến hành tuần tự. Thẩm Dục vừa hạ triều quay về phủ, thư thả đi dạo trong biệt viện của mình. Chàng bước đi chậm rãi, tâm trí lơ đãng, lấy một bức thư trong tay áo ra, bắt đầu đọc cho đến khi ở phía sau vang lên tiếng bước chân đuổi theo chàng.
“Đại công tử! Đại công tử!” Thị nữ đuổi đến nơi, là thị nữ Phù Sơ theo hầu mẫu thân chàng. Phù Sơ nhìn bức thư trong tay chàng, mỉm cười ra vẻ hiểu thấu, bước cùng nhịp với Thẩm Dục, “Từ cô nương gửi thư đến rồi sao? Từ cô nương có nói bao giờ cô nương mới về không?”
“Không có.” Thẩm Dục nhanh chóng đọc xong bức thư, đáp một cách uể oải.
Phù Sơ nhìn thấy rõ gợn sóng trong mắt của đại công tử lúc ban đầu, đến cuối cùng trở thành vẻ vui mừng hớn hở. Ánh mắt nàng ta có chút phức tạp, mấp máy môi nhưng lại ngậm miệng.
Đã ba năm rồi.
Mọi thứ vẫn mãi như thế này.
Về mặt công vụ của đại công tử đã có thay đổi, trở nên tích cực nghiêm túc, nhưng về mặt tình cảm, vẫn luôn chậm rì rì, không chỉ chậm chạp mà có lúc còn thụt lùi mấy bước.
Nhiều khi nhìn thấy đại công tử, Phù Sơ đều muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến phu nhân, nàng ta lại miễn cưỡng nuốt lời trở lại.
Thẩm Dục cất lá thư đi, khẽ cười hai tiếng, che giấu sự sốt ruột trong lòng. Sau khi Tiểu Cẩm rời đi vào ba năm trước, hành tung của nàng khó lường, nhiều lần chàng phái người đi theo nàng nhưng không có kết quả. Lá thư của nàng đến cũng chẳng báo trước, có khi một tháng một lá, có khi ba tháng một lá. Trong thư, nàng không nhắc đến tình hình của nàng một chữ nào, chỉ miêu tả cho chàng vô vàn cảnh sắc khác nhau trong thiên hạ, thi thoảng còn gửi cho chàng một số đồ vật hay ho, kỳ lạ.
Nhưng thư hồi âm của chàng vẫn luôn một đi không trở lại, biệt tăm biệt tích.
Chàng không thể hiểu thấu suy nghĩ của nàng, cũng từng nghĩ đến chuyện đi tìm nàng. Nhưng năm ấy họ đã hứa với nhau, chàng đã nhận lời nàng.
Rốt cuộc nàng muốn thế nào?
Đôi khi chàng nghĩ, có lẽ nàng đã hối hận, không muốn gặp lại chàng nữa.
Ngữ điệu trong thư của nàng, hoàn toàn coi chàng như là một người bạn tốt.
Nhưng... dù là thế nào, chàng đều muốn biết tình hình của nàng.
“Đúng rồi, ngươi đi theo ta làm gì?” Thẩm Dục nghĩ đến chuyện của mình, bất thình lình quay sang, nhìn thấy Phù Sơ đi theo chàng cả đoạn đường, chàng lấy làm lạ hỏi nàng ta. Trong gia tộc lớn như bọn họ, lúc chủ tử đi trên đường, trừ khi chủ tử chủ động hỏi han thì những thị nữ từ vị trí tiểu tư chỉ có thể nghiêng mình chờ đợi, không được chủ động thỉnh an. Thông thường nếu chủ động đến thỉnh an, nhất định là có chuyện.
Lúc này Phù Sơ mới nhớ ra chuyện của mình, ngượng ngùng cười nói: “Bên phía phu nhân có khách ghé thăm, muốn đại công tử qua đó tiếp đón.”
Trên mặt Thẩm Dục lập tức lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Nương lại chọn cho ta cô nương nhà nào thế?” Ngừng một lúc, chàng vỗ vào vai thị nữ một cái, nháy mắt cười cười, “Phù Sơ, ngươi giúp ta một chuyện, cứ nói là ta ra ngoài rồi, chưa về phủ.” Nói xong, chàng xoay người định chuồn đi.
“Công tử, công tử! Không phải như vậy!” Phù Sơ cuống quýt ngăn chàng lại, vội nói: “Lần này phu nhân thật sự không nhìn trúng cô nương nào cả, chỉ là mời công tử đến tiếp khách mà thôi.”
“Ồ?” Thẩm Dục tò mò, “Vì sao lại muốn ta đến đó?”
Hai người vừa đi vừa nói, Thẩm Dục mới được Phù Sơ cho hay chuyện. Đó đâu phải là khách khứa gì, coi như là đến đòi nợ đi. Ngày xưa họ vẫn còn sống ở Bình Châu, sau đó xảy ra chiến loạn, đã phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn. Thẩm phu nhân mang theo con thơ chạy nạn, trên đường được một gia đình cứu giúp. Sau này đến được Nghiệp Kinh, Thẩm phu nhân vẫn là phu nhân đại gia tộc, báo đáp gia đình đã cứu giúp mình một chút ngân lượng, liền cho qua không nhắc đến nữa.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, gia đình nọ sống rất khốn khó, lưu lạc đến Nghiệp Kinh mưu sinh. Nhớ ra Thẩm phu nhân thuở xưa, bèn đến nhà với danh nghĩa là bái phỏng nhưng thực tế là cầu tiếp tế.
Đại gia tộc như Thẩm gia, chi nhánh phức tạp, họ hàng đông đúc, có một số thân thích nghèo khó là chuyện rất bình thường, nếu giúp được gì thì sẽ giúp, không hề bận tâm chút chuyện vặt. Vì thế gia đình kia lâm vào bước đường cùng mới đến nhà họ, quản gia vừa nghe thế liền cho người vào bẩm báo. Thẩm phu nhân nghe thấy gia đình ân nhân cứu mạng thuở trước đến nhà, bà nghĩ bụng người ta cứu là bản thân mình, chỉ cho đám tiểu bối ra tiếp khách thì có vẻ thể hiện bà là người quá vô tình. Dù sao bà cũng đang rảnh rang, bèn cho nhà họ vào nhà, tự mình tiếp đãi.
Gia đình nọ họ Tiền, người đến bái phỏng là Tiền bà bà, còn có nhi tử, tức phụ và tôn tử Tiểu Lục Nhi.
Thẩm Dục “à” lên một tiếng, trong đầu có một đoạn ký ức như vậy nhưng khi đó chàng quá nhỏ, không có ấn tượng sâu sắc lắm. Khi nghe nói trong đó không có cô nương nào thật, Thẩm Dục mới thở phào. Nghe Phù Sơ nói xong mới tò mò hỏi: “Vì sao lại gọi ta đến tiếp khách?”
Phù Sơ nhìn chàng một cái, ngữ điệu có chút kỳ lạ: “Vị Tiền công tử kia nói, khi mẹ chàng cứu phu nhân, chàng đã chơi thân với ngài, còn xưng huynh gọi đệ gì đó. Chàng hào hứng hỏi phu nhân ngài có ở nhà không. Đúng lúc phu nhân nhà ta không muốn nói chuyện lắm, thấy thời gian đã đến lúc đại công tử ngài về phủ, lập tức sai nô tì đến mời ngài qua đó.”
Thẩm Dục ngây người, mãi một lúc sau mới cười nhạo một tiếng.
Hồi nhỏ chàng đâu có xưng huynh gọi đệ với ai, cái vị Tiền công tử kia cũng biết đùa thật. Chỉ sợ mẫu thân chàng thực sự không có chuyện gì để nói nữa, mới gọi chàng đến nói đỡ.
Thẩm Dục lập tức nổi lòng hiếu kỳ, qua đó xem sao.
Trong mắt Thẩm Dục, gia đình này chính là dân quê lên kinh thành điển hình. Có điều dường như họ không quá căng thẳng. Khi Thẩm Dục đi đến nơi, ở trong phòng chính, chàng nhìn thấy ánh mắt lơ đãng của mẫu thân mình, lão bà ở phía đối diện đang nói nước bọt bắn tung tóe. Mẫu thân chàng ngồi cách lão bà nọ rất xa, âm thầm sợ hãi nhìn nước bọt bắn tận trời ở phía đối diện.
“Ôi chao, phu nhân, đây chính là Thẩm Dục nhỉ! Bao nhiêu năm như vậy, vãn bối sắp sửa không nhận ra rồi!” Ngồi trong nhà người ta, vì mẹ mình nói quá hăng, nên nam nhân kia cảm thấy hơi nhàm chán, nhìn thấy quý công tử đi từ bên ngoài vào phòng, y lập tức niềm nở tiến lên đón.
Y nghĩ, có lẽ họ có thể vỗ vai nhau, biểu đạt tình huynh đệ gì đó. Ban đầu y vẫn sợ mình không làm được nhưng nhìn thấy nam tử trông có vẻ thư sinh yếu ớt đi vào, đang vào đông mà vẫn mặc một thân y phục xuân thì lượt là, y cảm thấy một mình y cũng đủ để đối phó với mười vị quý công tử như này. Trong lòng khinh khỉnh cười nhạo thể lực yếu ớt chói gà không chặt của đối phương, ngoài mặt thì niềm nở nghênh đón.
Nhưng khi cách đối phương khoảng chừng hai người, đối phương duỗi tay ngăn y lại, cười nói: “Tiền công tử.”
Vị Tiền công tử nào đó có chút sững sờ, phát hiện vị công tử mà y cho là nho nhã yếu ớt kia, vừa nhấc tay lên đã khiến y không thể nào tiến thêm một bước nữa.
Y nói với vẻ bất đắc dĩ: “Thẩm Dục, chẳng lẽ đệ đã quên ta rồi sao? Hồi nhỏ chúng ta còn ngủ chung một chăn đấy. Dù đệ phát đạt thì cũng không được quên bạn cũ đúng không.”
Thẩm Dục bất giác cười ha ha.
Cảm thấy rất thú vị.
Gì mà phát đạt không được quên bạn cũ? Nhà chàng vẫn luôn như thế này, nói gì đến phát đạt. Bạn cũ? Cũng chẳng đến mức đó, cùng lắm chỉ là quen biết mà thôi. Có điều ơn cứu mạng mà, tùy hứng một chút cũng có thể thông cảm được.
“Ôi chao, Thẩm công tử đúng là tuấn tú.” Thẩm phu nhân đứng dậy, đang định gọi con trai đến tiếp khách, lão bà ngồi riết bên cạnh nhìn Thẩm Dục nói: “Mặt mũi khôi ngô, giống hệt như mấy tiểu tử ra ngoài đi học ở trong thôn chúng tôi.”
Thẩm phu nhân cười khan hai tiếng, đang định mở miệng gọi nhi tử đến tiếp khách thì Tiền lão bà kia lại nhiều chuyện hỏi han: “Sao không thấy con dâu của phu nhân đâu? Già này nghe nói trong gia tộc lớn như phu nhân đây, trong khi trưởng bối nói chuyện, con dâu đều phải đứng ngay ngắn bên cạnh. Thẩm phu nhân à, phu nhân không nên mềm lòng, thế thì không làm chủ mẫu gia tộc lớn được đâu.”
“...” Đám thị nữ đứng cạnh đó cũng nghẹn họng, phu nhân nhà họ sinh ra và lớn lên trong danh môn, còn cần bà dạy quy củ sao?
Thẩm phu nhân rất khách khí với ân nhân cũ, lên tiếng giải thích: “Quy tắc trưởng bối nói chuyện, con dâu đứng nghe... Thẩm gia không có loại quy tắc đó. Hơn nữa, Thẩm Dục vẫn chưa lấy vợ, ta vẫn chưa được hưởng đãi ngộ của bà bà ngày nào cả.” Càng nói đến cuối câu, bà càng tỏ ra oán trách, lườm nhi tử nhà mình một cái.
Nhi tử của bà đang trưng ra khuôn mặt hào hứng xem bọn họ nói chuyện, đúng là không có lương tâm.
“Ồ, vẫn còn chưa thành thân?” Tiền bà bà lập tức cuống lên, “Nếu già nhớ không nhầm, Thẩm công tử bằng tuổi đại lang nhà già đây nhỉ?” Mặc dù chỉ nhìn khuôn mặt, Thẩm Dục có vẻ trẻ hơn nhi tử của bà ta gần chục tuổi, “Tiểu tôn tử nhà già cũng được 5 tuổi rồi đấy! Tiểu Lục Nhi đâu rồi? Mau đến đây gặp Thẩm thúc thúc của con đi.”
Thẩm thúc thúc gì kia...
Khóe miệng Thẩm Dục co giật, lập tức hiểu được vẻ mặt một lời khó nói hết của Phù Sơ lúc nãy.
“Thưa Tiền phu nhân, tôn nhi của bà... đã đến hậu viện chơi, có người đi theo rồi.” Phù Sơ nói. Nàng ta không tiện nói thật, là vì tiểu tử đó nhân lúc ít người, lẻn vào trong phòng phu nhân, vơ một đống trâm vàng vòng ngọc trên bàn trang điểm, bị thị nữ nhìn thấy, suýt chút nữa đã bị dọa chết khiếp. Đám thị nữ lâu lắm rồi chưa gặp một đứa trẻ không có giáo dưỡng như vậy, lại không thể dạy dỗ hay mắng mỏ, đành dỗ tiểu tử đó ra hậu viện chơi.
Mấy thị nữ ở ngoài hành lang thì thầm với nhau: Phu nhân đúng là rảnh quá thể, tự mời ‘Phật lớn’ về nhà, chỉ có thể dỗ dành, không thể đánh mắng. Ai bảo người ta mang tiếng là có ơn cứu mạng cơ chứ. Nếu ngay từ sáng, phu nhân cho mấy lão bà, đại thẩm tiếp khách thì đã không nhiều chuyện như vậy rồi.
Tất nhiên, e rằng bây giờ phu nhân cũng hối hận rồi.
Vì Tiền bà bà vừa soi xét Thẩm Dục bằng ánh mắt chê bai, vừa nói bằng giọng như đang ban ơn: “Đến tầm tuổi này, cũng đã ba chục tuổi rồi nhỉ. Trong thôn của già ấy, ngoài những người cơ thể khiếm khuyết ra thì không có ai không lấy được thê tử. Thẩm công tử này... tuổi tác thực sự lớn quá rồi. Thế này đi, giúp người thì giúp cho chót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Già có chất nữ họ hàng xa, năm nay hơn hai mươi, trượng phu mất sớm, thủ tiết mấy năm rồi. Nhưng người vừa thông minh vừa giỏi giang, có thể chịu vất vả, làm mối cho một người lớn tuổi như Thẩm công tử đây, cũng miễn cưỡng, miễn cưỡng thích hợp.”
“...” Thẩm phu nhân sửng sốt đến điếng người.
Bà nhất thời có một cảm giác mơ hồ, người mà đối phương đang nói đến là nhi tử Thẩm Dục của bà sao? Hóa ra Thẩm Dục lại là người bị người ta chê bai như vậy sao? Thế mà Thẩm Dục chỉ có thể xứng với một quả phụ trong thôn...
“Hahaha.” Thẩm Dục lại bị chọc cười một lần nữa.
Lập tức bị Thẩm phu nhân quay sang trừng mắt một cái.
Mặc dù bà đã chê trách Thẩm Dục bao nhiêu năm nay nhưng tức phụ mà bà chọn vẫn luôn là tiểu thư trong danh môn. Tất nhiên là trong tình huống thông thường, nam tử đều thành thân vào lúc hai mươi mấy, tuổi hơi lớn một chút, cũng không nhất định là mọi người không thích. Người thích Thẩm Dục nhà bà, vẫn đầy ra đấy.
Gia đình kia đúng là khiến người ta không thể thích nổi.
Sắc mặt Thẩm phu nhân lạnh đi, dù có bị nói là không tôn trọng ân nhân cứu mạng, bà cũng không có hứng cho Thẩm Dục chào hỏi đối phương nữa.
Bà nói với Thẩm Dục: “Hôn sự của nha đầu Đường gia là vào hai hôm nay nhỉ? Nha đầu đó gọi con một tiếng Thẩm đại ca, con cũng phải có trách nhiệm. Đến Đường gia xem có giúp được việc gì không. Đừng có suốt ngày lượn lờ trước mặt nương nữa.”
“Vâng.” Thẩm Dục nhịn cười lui ra ngoài cửa, biết nương của chàng đã thẹn quá hóa giận rồi.
Đường gia tổ chức hôn sự, chàng có thể giúp được việc gì? Chẳng qua Thẩm phu nhân mượn cớ này cho chàng đi ra ngoài. Cả đám người ngược đời kia, Thẩm phu nhân không định cho Thẩm Dục tiếp đãi nữa. Hừ, chê bai nhi tử của bà... dù nhi tử của bà có xuất gia làm hòa thượng, cũng tuyệt đối không lấy một quả phụ dưới quê!
Không không không, Thẩm Dục sẽ không xuất gia đâu... bà không được nghĩ lung tung.
Thẩm Dục thuận theo ý của Thẩm phu nhân, đúng lúc Thẩm gia định tặng lễ vật chúc mừng cho Đường gia, chàng dứt khoát cầm theo danh thiếp, tự đến nơi xem tình hình. Thoắt một cái đã bao nhiêu năm trôi qua, bằng hữu thuở bé đều đã thành gia lập nghiệp, chỉ có mình chàng vẫn lông bông. Có lẽ đang chờ người, cũng có thể không phải như vậy. Nhưng bất luận như thế nào, chàng muốn có được tính khả thi thì cũng phải giành được tiếng nói trong gia tộc trước tiên.
Như vậy, mới có thể để Tiểu Cẩm quay về.
Thẩm Dục có chút thất thần, chàng lại vô tình nhớ đến Tiểu Cẩm. Lúc nào cũng như vậy, thực ra chàng không đặc biệt nhớ nàng lắm, nhưng nàng vẫn luôn ở trong tâm trí của chàng, chốc chốc lại hiện ra trước mắt chàng.
“Thẩm đại ca, huynh đến rồi.” Lúc trấn tĩnh lại, giọng nói nhẹ nhàng của Đường cô nương làm chàng hoàn hồn.
Thẩm Dục cụp mắt, nhìn cô nương đang đích thân dẫn đường. Đường cô nương là tức phụ mà nương của chàng ưng ý, nàng ta cũng có chút tình ý với chàng nên thuận theo sự sắp xếp của Thẩm phu nhân, đợi chàng hai năm. Nhưng sau hai năm, Đường cô nương đã bỏ cuộc, lựa chọn nghe theo sự sắp đặt trong nhà gả cho người khác.
Thời điểm cáo biệt chàng, Đường cô nương từng nói: “Thẩm đại ca, trong đám người chúng ta, người hạnh phúc nhất chính là Từ tỷ tỷ.”
“Huynh vẫn luôn đợi tỷ ấy, ngoài tỷ ấy ra, ai cũng không được.” Đường cô nương cười khẽ khàng, “Mà tỷ ấy thì sao? Ra đi tuyệt tình như thế, một đi không trở về. Muội vừa ngưỡng mộ vừa hận tỷ ấy nhưng lại nể phục tỷ ấy.”
“Thẩm đại ca, huynh đúng là có bản lĩnh, chờ đợi một người có lẽ sẽ mãi mãi không quay đầu lại, chờ đợi một tia hi vọng không thể nhìn thấy. Muội đã từng trải qua nhưng muội không làm được. Hi vọng một ngày nào đó, huynh có thể nói cho muội biết, đó là cảm giác như thế nào? Rốt cuộc có xứng đáng hay không?”
Thẩm Dục bật cười, không đáp lời Đường cô nương.
Cảm giác như thế nào ư?
Chỉ riêng việc đợi nàng hôn chàng một cái cũng phải đợi mười mấy năm.
Những thứ khác, nào có thể tính hết được.
Người ở khắp đất Nghiệp Kinh này, khi nhắc tới Tiểu Cẩm thì lúc nào cũng dùng giọng điệu phức tạp, vừa nể phục vừa hơi tức giận. Nàng từng dấy lên sóng to gió lớn tại Nghiệp Kinh, lúc mới đầu không bị người khác phát hiện ra nhưng theo dòng thời gian trôi đi, mọi người đều nhìn ra sơ hở mà Tiểu Cẩm từng lưu lại. Không ai thích một người giỏi về mưu kế như Tiểu Cẩm, Thẩm gia cũng nói, may mắn thay họ chưa từng dính dáng đến Từ cô nương. Có người bàn tán sau lưng, nghe nói năm đó Thẩm Dục từ hôn với Từ Thời Cẩm, dựa vào thái độ của Thẩm gia với Từ cô nương sau này, đáng lẽ cô nương kia phải ghi hận Thẩm gia mới phải, ấy vậy mà lại dễ dàng bỏ qua Thẩm gia, thật không thể tin được. Lời đồn đại này đã lan truyền trong Thẩm gia một thời gian, sau đó bị mẫu thân của Thẩm Dục cấm chỉ, nghiêm khắc trừng phạt người lan tin đồn, không cho người nào nói đến những lời tương tự như vậy nữa.
Thẩm Dục đã từng nghe được phụ mẫu chàng âm thầm bàn luận về Tiểu Cẩm.
Phụ thân của chàng nói: “Vị cô nương này, đúng là đáng tiếc. Nếu Từ gia đối đãi với nàng ta tử tế, hoặc Thái tử tin tưởng nàng ta, thì Nghiệp Kinh sẽ không đến nông nỗi như bây giờ.”
Mẫu thân của chàng nói: “Thế thì có làm sao? Dù nàng ta có bản lĩnh hơn đi chăng nữa, riêng việc nàng ta khiến nhi tử của thiếp không thể thành thân, thiếp đã không thể lượng thứ cho nàng ta rồi.”
“Nàng đó, chỉ được cái mạnh miệng. Năm đó Tiểu Cẩm xảy ra chuyện, chẳng phải nàng cũng khóc sao? Theo ta, nàng đừng miễn cưỡng Dục Nhi...”
“Sao lại như thế được? Sao lại như thế được?! Thiếp cũng chỉ vì muốn tốt cho Dục Nhi mà thôi. Hơn nữa, nếu Tiểu Cẩm thật sự có ý định đó thì đã quay về từ lâu rồi. Chẳng lẽ nàng ta không quay về, nhi tử của thiếp phải đợi nàng ta cả đời sao? Chàng nói xem, vì sao nàng ta không quay lại? Là vì nàng ta không có chốn dung thân ở Nghiệp Kinh? Chuyện này dù thế nào cũng có cách mà.”
“Ai dà...”
Tất cả mọi người đều đang bàn tán, nhưng Thẩm Dục không muốn nghe nữa.
Chàng thầm nghĩ, biết bao nhiêu năm qua, người ở khắp Nghiệp Kinh đều có ý kiến trái chiều nhưng lại đổ lỗi lên người Tiểu Cẩm, nói nàng là người khiến thế gian trở nên loạn lạc. Nhưng, nàng chính là người chàng yêu nhất trên đời này.
Loại cảm giác này, người xung quanh có hiểu hay không, đều không xứng đáng lên tiếng.
Chàng muốn tìm được nàng, đưa nàng quay về.
Khi đi cùng Đường cô nương vào trong viện tử, Thẩm Dục nghe thấy một loạt tiếng trống chậm rãi, bất giác bị thu hút mà dừng bước, đứng lại lắng nghe. Chàng vừa dừng bước, Đường cô nương cũng dừng lại theo, âm thanh vọng ra từ một viện tử, men theo dòng nước truyền đến đây, hoa lá trôi trên mặt nước, trôi qua dưới chân hai người.
“Là gánh hát mà nhà muội thuê.” Đường cô nương tươi cười giới thiệu, “Chuyên múa rối bóng, hai ngày hôm nay họ đang luyện tập, định... ừm, đến lúc đó cần dùng.” Nhắc đến hôn sự của mình, Đường cô nương lập tức đỏ mặt.
“Múa rối bóng?” Mắt Thẩm Dục lập tức sáng lên, “Tiểu Cảm thích chơi những thứ này... chúng ta đi xem đi.”
Đường cô nương sửng sốt giây lát, mới đi theo bước chân của Thẩm Dục.
Cõi lòng nàng ta có khoảnh khắc trống rỗng, có chút bất đắc dĩ: Đến chỗ nào cũng là Từ tỷ tỷ, dù tỷ ấy không còn ở đây, Thẩm đại ca vẫn nhớ nhung tỷ ấy. Múa rối bóng... có lẽ Thẩm đại ca muốn học hỏi, đến lúc đó dạy cho Từ tỷ tỷ đây mà.
Thẩm đại ca thích Từ tỷ tỷ như thế nhưng vì sao Từ tỷ tỷ không quay về? Nỗi khổ như thế nào mới khiến tỷ ấy từ bỏ một người thích tỷ ấy như vậy? Đứng trước tình yêu, những vấn đề khác thật sự quan trọng đến thế sao?
Sao nàng ta có thể không ngưỡng mộ, trách móc cho được?
Đường cô nương điều chỉnh lại cảm xúc, dẫn Thẩm Dục vào kịch viện nghe kịch. Lúc bọn họ đến, đám người đang tranh cãi. Hỏi ra mới biết chủ gánh hát muốn hát một vở kịch nhưng mọi người đều không thích vở kịch này, muốn khuyên ông ấy đổi bài khác, chủ gánh hát cố chấp không chịu đổi.
“Ông ấy muốn diễn vở gì?” Thẩm Dục hiếu kỳ hỏi.
“Chắc là vở Trăng tròn hoa thắm.” Đường cô nương đứng sau chàng, trả lời.
Thẩm Dục ngạc nhiên quay lại nhìn nàng ta.
Đám người cũng đồng loạt gật đầu, “Không sai! Đường cô nương, đúng là chủ gánh hát muốn diễn vở này! Bây giờ cô khuyên ông ấy...”
“Có chuyện gì thế? Vở kịch này không hay sao?” Một lão nhân một mực ngồi im cạnh đó đứng dậy, “Nhớ năm xưa vở kịch này khiến chúng ta nổi tiếng, lọt vào mắt xanh của tầng lớp quý nhân. Kết quả các ngươi nổi tiếng, lại muốn lãng quên vở kịch này...”
“Bành bá bá, vở kịch này rất hay, nhưng đã nghe bao nhiêu năm như vậy, cũng phải thay vở khác đúng không?” Đường cô nương nhẫn nại khuyên giải.
Thấy cô nương gia chủ lên tiếng, Bành lão quay mặt sang chỗ khác, không nói nửa lời.
Những người còn lại trong gánh hát thấy Đường cô nương ủng hộ, lập tức phấn chấn hẳn lên, “Cô nương nói chí phải! Đường cô nương, mấy người chúng tôi hợp lại, diễn một vở cho cô xem sao. Nếu được thì chúng tôi sẽ luyện tập bài này...”
Đường cô nương mỉm cười gật đầu, rồi lại đánh mắt ra hiệu Thẩm Dục ở bên cạnh nhìn về phía Bành lão đang giận đùng đùng.
Thẩm Dục hiểu ý của nàng ta, đi qua chỗ đó, thay nàng ta xử lý chút mâu thuẫn này. Chuyện này tất nhiên phải có người chuyên môn phụ trách, nhưng vừa hay chàng bắt gặp, giúp một tay cũng chẳng tổn hại gì. Chàng đằng hắng một tiếng, đến bên cạnh Bành lão. Bành lão lặng im không nói, khi đám người vây quanh Đường cô nương, ông ta chậm chạp đi về phía sau sân khấu, Thẩm Dục đi cùng ông.
Bành lão ngồi xuống, lật tìm một tượng người bằng gỗ đầy tinh xảo ở trong rương gỗ. Thẩm Dục đang định nói những lời như “hòa khí sinh tài”, thấy vậy lập tức rút lời lại, mắt sáng lên, “Thật tinh xảo! Có thể dạy cho ta không?”
Bành lão đầu không đoái hoài đến chàng, bàn tay run rẩy điều khiển con rối, dán lên trên tấm vải trắng, Thẩm Dục ngồi xổm bên cạnh ông, nhìn chăm chú...
Đường tiểu thư xử lý xong chuyện của mình, nghe thấy tiếng kịch khúc trầm bổng, đi qua xem liền nhìn thấy Thẩm Dục đang ngồi cùng Bành lão, nhìn Bành lão điều khiển tượng gỗ, diễn lại vở kịch vui buồn ly hợp. Thẩm công tử xem rất chuyên chú, hoàn toàn bị thao tác của Bành lão mê hoặc.
Đường cô nương không biết nói gì hơn.
Thẩm Dục bất chợt quay lại nói với nàng ta, “Ta thấy vở kịch này hay như vậy, nhà cô nương nên dùng vở kịch này! Ta cảm thấy rất hay.”
“... Thẩm đại ca, có vẻ huynh đã đứng sai phía rồi.” Đường cô nương đỡ trán.
“Nhưng hay thật mà. Ta nghĩ không thể tìm được vở kịch nào hay hơn vở kịch này đâu.”
“Phải, rất hay.” Đường cô nương bình thản nói: “Nhưng vở kịch này đã diễn được mấy chục năm ở Nghiệp Kinh, mọi người đều đã nghe chán rồi, chẳng ai muốn nghe lại nữa.”
“...” Thẩm Dục ngây người, mặt hơi tái đi, “Ta vẫn chưa nghe bao giờ.”
Đường cô nương nhìn chàng với vẻ tò mò, trước đây chàng suốt ngày lông bông lang bang, sao lại chưa nghe qua bao giờ?
Chàng nói: “Kỳ thực ta không thích nghe kịch.”
Đường cô nương hiểu ra gật đầu, hóa ra là như vậy.
Nhưng sau đó Thẩm Dục lại nói: “Nhưng có lẽ ta đã từng nghe rồi.”
Đường cô nương muốn hỏi vì sao nhưng nhìn sắc mặt của Thẩm Dục, nàng ta lại không muốn hỏi nữa. Nàng ta đã đoán được đáp án, ắt hẳn có liên quan đến Từ tỷ tỷ. Nàng ta cười cười, “Vở kịch này là do gánh hát này sáng tạo ra. Bao nhiêu năm qua, chỉ hát một vở này. Nếu Thẩm đại ca chưa nghe bao giờ, thích vở kịch này, cứ đến nhà muội nghe nhé.” Nàng ta nhìn về phía Bành lão, ánh mắt phức tạp, “Ta nghĩ, dù không thể lên sân khấu, Bành lão cũng sẽ tiếp tục hát như vậy mỗi ngày.”
Thẩm Dục đã đến Đường gia mỗi ngày, chỉ để nghe trọn vẹn vở kịch này.
Chàng không thích nghe kịch nhưng Từ Thời Cẩm thích nghe. Hồi còn nhỏ, nàng thường kéo chàng cùng đi nghe với nàng, nhưng chàng lúc nào cũng ngủ, chàng chưa từng thử yêu thích những thứ mà chàng không có hứng thú. Trong những năm tháng ở bên Từ Thời Cẩm, Thẩm Dục không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu khoảnh khắc như vậy.
Mặc dù ngoài mặt Từ Thời Cẩm chê trách chàng mấy câu, nhưng lần sau nàng vẫn rủ chàng đi cùng. Nàng thích nghe kịch, chỉ là nàng không nói mà thôi.
Nàng không nói, chàng mãi mãi không biết được.
Cứ như vậy, giữa hai người đã bỏ lỡ quá nhiều.
Ngày nào Thẩm Dục cũng đến xem Bành lão diễn hết vở kịch này. Câu chuyện xưa cũ thăng trầm, khởi, thừa, chuyển, hợp, đúng là không tệ chút nào. Nếu như vở kịch này nổi tiếng như vậy, nhất định hồi nhỏ Tiểu Cẩm đã kéo chàng đi nghe, chỉ là chàng đã quên mà thôi.
Hết ngày thứ ba, cuối cùng Thẩm Dục cũng nghe được kết cục của vở kịch.
Câu chuyện kể về một đôi nam nữ, thuở thiếu thời phiêu bạt giang hồ, lông bông lang bang, quen biết, ái mộ, hiểu lầm, phản bội. Cuối vở kịch, kể về buổi tối nam nhân nọ thành thân, cô nương nọ đã tìm đến, giết chết vị hôn thê của chàng. Mọi hiểu lầm đều được hóa giải dưới sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Hóa ra vị hôn thê kia chính là nguồn cơn dẫn đến mọi sự hiểu lầm. Nam nhân vừa hối hận vừa cảm động, lấy cô nương ấy, hai người ân ái suốt đời.
Câu chuyện rất đỗi tầm thường, nhưng điều mà người ta thích vốn chính là kết thúc kiểu đại đoàn viên như thế này.
Thẩm Dục ngồi xổm trong góc tường nghe xong vở kịch này, Đường cô nương tò mò không biết chàng đã nghe đến đoạn nào, đi qua xem thế nào thì bắt gặp đúng đoạn kết.
Nam nhân tựa vào tường, nghe một cách say mê. Ánh tà dương chuyển động, chàng ngẩng đầu lên nói với nàng ta, “Một câu chuyện hay biết bao.”
Đường cô nương bỗng có hứng thú nhiều chuyện với chàng, ngồi xổm xuống hỏi: “Thẩm đại ca, huynh còn nhớ nam chính trong vở kịch này tên là gì không?”
“Bành Thất.” Chàng đáp, rồi đột nhiên “A” lên một tiếng.
Thẩm Dục nghiêng đầu, nhìn phía dưới bóng tà dương, bóng lưng cong cong, lão nhân đang lặng lẽ thu dọn đạo cụ.
Đường cô nương gật đầu, “Tên ban đầu của Bành bá bá, chính là Bành Thất.”
“Vì thế, vở kịch này chính là viết về câu chuyện của ông ấy?” Thẩm Dục càng tỏ ra có hứng thú hơn, “Ông ấy và phu nhân của ông ấy, đã trải qua cuộc đời thật ly kỳ.”
Đường cô nương lắc đầu, “Nữ chính trong vở kịch tên là Trần Ngũ. Muội nghe nói, ý trung nhân ngày xưa của Bành bá bá, chính là Trần Ngũ.”
“...” Thẩm Dục sững sờ, trong đầu thoáng trống rỗng, “Nhưng, nhưng...”
“Trần Ngũ đã chết từ lâu rồi.” Đường cô nương nói: “Trên thực tế, vào đêm thành thân, bà ấy đã bị vị hôn thê ác độc kia đâm chết. Về sau Bành bá bá mới biết được chân tướng. Sau khi Trần Ngũ qua đời rất lâu, hiểu lầm mới được hóa giải.”
“...” Trái tim Thẩm Dục như bị ai bóp mạnh một cái.
“Người ông ấy yêu đã bị người ta giết hại từ lâu, vì thế trong vở kịch, ông mới để người ấy đâm chết đối phương. Ông ấy vừa không cam lòng vừa phẫn nộ, ông hát vở kịch này bao nhiêu năm. Nhưng người ấy đã chẳng còn trên đời nữa, ông ấy chẳng qua là đang lừa mình dối người mà thôi.”
Người ấy, sớm đã chẳng còn nữa.
Đã bị người ta giết hại từ lâu rồi.
Chẳng qua ông ấy chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Mặt Thẩm Dục tái mét, đứng dậy, một sợi dây nào đó trong đầu, bất chợt, đứt đoạn.
Chàng đột ngột quay đầu đi ra ngoài viện tử. Ra khỏi Đường gia, chàng vội vã quay về Thẩm gia.
Bành lão nhân còng lưng dưới ánh tà dương, phu nhân ân ái đến bạc đầu trong vở kịch, ý trung nhân đã chết trong hiện thực... mọi chuyện trở nên hỗn loạn trong đầu chàng, giày vò chàng.
Chàng thúc ngựa về phủ, vội vàng lao vào viện tử của mình, trên trán toát ra lớp mồ hôi, khiến cả người chàng lạnh lẽo. Chàng đột ngột đụng phải một người, đối phương sửng sốt kêu lên một tiếng “Đại công tử”, giấu đồ trong tay ra sau lưng. Nếu không có động tác này, Thẩm Dục cũng sẽ không dừng lại.
Chàng dừng lại, nhìn thấy người đó là Phù Sơ.
Ánh mắt Phù Sơ hoảng hốt, cười gượng gạo, “Tiểu tử Tiểu Lục Nhi kia, chính là tôn tử của ân nhân cứu mạng phu nhân, lại giở trò nghịch ngợm, lật tung đồ đạc của nô tỳ, nô tỳ vừa quay về...”
“Mang ra đây.” Thẩm Dục mặt mày vô cảm duỗi tay ra, không hề nghe lời giải thích sượng trân của nàng ta.
Ánh mắt của Phù Sơ thoáng lóe lên, sau khi Thẩm Dục nhắc lại một lần nữa, nàng ta trầm mặc, đưa lá thư ở phía sau ra.
Thẩm Dục nhìn qua một cái liền thấy ba chữ “Từ Thời Cẩm”.
Sắc mặt chàng trắng bệch: Thư của nàng, vì sao lại ở chỗ Phù Sơ? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Bọn họ, rốt cuộc có gì giấu chàng...
Chàng nhanh chóng xé phong thư ra, muôn vàn suy đoán đều được chứng thực khi trang giấy trắng rơi từ trong phong thư ra ngoài.
Trang giấy trắng ở dưới ánh tà dương, có chút nhăn nhúm, trên đó chẳng có lấy một chữ nào.
Phù Sơ quỳ xuống, cắn răng nói: “Đại công tử, nô tỳ xin nói thật với ngài. Ba năm trước, Từ cô nương đã gửi lại một đống thư lớn. Dường như cô nương đã có ước định với phu nhân, cứ cách một thời gian, phu nhân sẽ tìm cách cho người gửi một lá thư cho ngài. Nhưng thực tế thì ba năm trước, lá tư thật sự mà Từ cô nương gửi về lại bị phu nhân giữ lại. Phu nhân nói, vốn dĩ cũng chẳng được mấy lá thư, không để ngài phải lo lắng nên không cần thiết phải xem nữa...”
“Thư, tất cả, đưa hết ra đây.” Bàn tay siết chặt của Thẩm Yến đang khẽ run rẩy.
Rốt cuộc nàng đã nói với chàng những gì?
Rốt cuộc nàng muốn nói gì?
Rốt cuộc trong những lá thư người ta không cho chàng nhìn thấy, đã viết những gì?
Dường như chàng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng chỉ thuộc về riêng nàng... “Thẩm Tiểu Dục, ta nói cho chàng nghe...”
...
Thẩm Tiểu Dục, ta nói cho chàng nghe, Thường tiên sinh đã nghĩ rất nhiều cách giải độc cho ta, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Chúng ta vẫn đang nghiên cứu, mong là sẽ có kết quả tốt. Chàng thì sao? Chàng ở Nghiệp Kinh thế nào? Chàng và phụ mẫu chàng vẫn tốt đẹp chứ? Họ đã lớn tuổi, lại chỉ có mỗi một nhi tử là chàng, chàng phải thông cảm cho họ, đừng tùy hứng nữa. Chàng đã có cô nương nào mà chàng muốn lấy chưa, muốn thành thân chưa? Nếu có rồi thì không cần đợi ta nữa, chẳng có ý nghĩa gì.
Thẩm Tiểu Dục, tối đến đừng lang thang ngoài đường nữa, đừng suốt ngày ăn đồ lạnh. Trong công việc chính vụ, chàng phải thông minh lên một chút, biết lối bảo vệ bản thân, đừng để mình rơi vào tròng của người khác.
Thẩm Tiểu Dục, chàng là một người rất tốt, chàng sẽ được trời cao ưu ái, cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc, gia đình hòa thuận, sự nghiệp như ý, khỏe mạnh. Chàng sống một cách đơn giản mà trong sạch, cứ tiếp tục như thế nhé, đừng nghe theo người khác, chàng cứ làm chính mình là được rồi.
Thẩm Tiểu Dục, chàng sẽ tìm được việc mà chàng thích làm, tập trung vào nó, mang lại niềm vui cho mình. Chàng sẽ có vòng xã giao chân chính, có bạn tốt, có người thân, có người yêu. Nếu chàng thích làm gì, có thể nhờ người làm cùng chàng. Nhưng đừng đến thanh lâu nữa, đừng để người yêu chàng hiểu lầm. Chàng phải sống tốt một chút. Tất nhiên là chàng thích như nào thì làm như thế, không nghe lời ta cũng không sao cả.
...
Thẩm Tiểu Dục, thực ra ta không hay nhớ chàng lắm, cũng không nhớ chàng quá nhiều. Nhưng tối qua nằm mơ, ta lại mơ thấy chàng. Ở trong mơ, ta hôn chàng một cái, chàng mỉm cười với ta, chàng nói với ta là chàng vẫn ở chốn cũ.
Thẩm Tiểu Dục, ta muốn gặp chàng biết bao, nhìn chàng thay đổi ra sao, dù chỉ được hàn huyên một câu, dù chỉ để hỏi chàng có khỏe không. Nhưng lại cảm thấy không thể đủ được, ta nghĩ ta không thể khỏe lại được nữa rồi.
Thẩm Tiểu Dục...
Cuối cùng, nàng để lại cho chàng một lá thư trắng, không còn gì để nói.
Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ dã; quang âm giả, bách đại chi quá khách dã. Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà?
“Cuộc đời tựa như một quán trọ, ta cũng là một người qua đường.” Trong quán trọ này, có người sống trong gian phòng rộng thênh, có người sống trong gian phòng chật hẹp. Gian nan tiến lên, sóng lớn ập xuống, trầy trật chống đỡ.
Ngày đêm luân hồi, cô nương ấy, trong lá thư cuối cùng, chẳng có nổi gì chỉ một chữ.
Nhưng chàng lại nhìn thấy giọt lệ không lời, trên lá thư nhăn nhúm kia.
“Tiểu Cẩm...” Thẩm Dục mặt mũi trắng bệch, ngồi trên mặt đất đầy phong thư, vùi mặt xuống dưới trong những tiếng lẩm bẩm.
Càng yêu thương, càng thê lương.