Gánh vác sự phó thác của triều đình, Lại Bộ Thị Lang Thẩm Phục gần hai mươi tám tuổi do bốn gã thị vệ hộ tống, long đong mệt mỏi tới dưới cổng thành Sơn Hải Quan. Thị vệ thủ thành trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi, mặc một bộ trường bào cổ tròn màu trắng, cử chỉ thong dong từ trên xe ngựa màu đen bước xuống.
"Dưới thành là người phương nào?" Thị vệ thủ thành nghiêm nghị hỏi.
Thẩm Phục ngửa đầu, cất giọng rõ ràng: "Lại Bộ Thị Lang Thẩm Phục, phụng hoàng mệnh đến bái kiến Liêu Vương Điện hạ."
Cửa thành quá cao, thị vệ thủ thành nhìn không rõ mặt mũi nhưng nghe nói là quan viên triều đình phái tới, lập tức phái người mở cửa, nhận lấy nha bài trong tay Thẩm Phục. Nha bài được chế tạo bằng ngà voi, phía trên có khắc tên họ, chức quan cùng với chỗ ở nha môn người cầm bài, nếu các quan viên muốn vào cung nhất định phải đem theo nha bài.
Xác nhận nha bài không phải là ngụy tạo, thị vệ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thẩm Phục một phen, lập tức đi bẩm báo Liêu Vương, Thẩm Phục khí định thần nhàn cười nhạt nhìn cửa thành đóng kín lại lần nữa. Lúc này là trung tuần tháng chín, cuối thu không khí dễ chịu, Thẩm Phục thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn ra xa Thu Cảnh, dương dương tự đắc giống như chỉ là một thương lữ tới Bắc Địa du ngoạn.
Thời gian trôi qua từng chút, chợt cửa thành mở ra lần nữa, thị vệ xa xa vẫy tay với mấy người Thẩm Phục.
Liêu Vương muốn gặp hắn.
Thẩm Phục chắp tay thăm hỏi thị vệ, ngay sau đó lệnh phu xe mở ghế kê chân ra, hắn lại chui vào trong xe ngựa, không hề có cảm giác căng thẳng khi dê vào miệng cọp.
Xe ngựa lộc cộc chạy xuyên qua quan khẩu, tầm mắt thông thoáng rộng mở, quan ngoại(*) chính là một vùng thảo nguyên mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, đại quân Liêu Vương đang trú đóng ở cách đó không xa.
(*): vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.
Xe ngựa đi tới bên ngoài quân doanh, không đợi tướng sĩ giữ trại ra lệnh, Thẩm Phục đã nói phu xe dừng xe trước, vén vạt áo lên xuống xe.
Bâu trời cây cỏ đều xanh, toàn thân hắn mặc áo trắng, khuôn mặt tựa như mỹ ngọc, các tướng sĩ uy vũ thô lỗ hai bên nhìn thấy đều sững sờ, sau khi sững sờ xong có người cố ý chê cười lên tiếng: "Thật may đã được báo trước là sứ thần, nếu không ta còn tưởng rằng triều đình tặng một vị mỹ nhân tuyệt sắc, cố ý mê hoặc lòng quân chúng ta!"
Nụ cười này của hắn làm mấy người bên cạnh cười theo, đều rất khinh bỉ sứ thần mặt trắng nhỏ trước mặt.
Bốn gã thị vệ sau lưng Thẩm Phục giận dữ, rối rít rút bội đao ra.
Tướng sĩ bên Liêu Vương trừng mắt, cũng rút đao khiêu chiến, khinh miệt nói: "Ngươi có bản lãnh tới thử xem!"
"Xin hỏi, đây là đạo đãi khách của vương gia?" Thẩm Phục không giận cũng không khuyên, chỉ hỏi Lễ quan ra nghênh tiếp hắn.
Lễ quan nhìn phong thái của hắn, đoán được vị sứ thần không phải là hạng người hạ đẳng, giận dữ mắng mỏ tướng sĩ bên Liêu Vương thu đao trước.
Thẩm Phục cho bốn người phía sau một ánh mắt: "Các ngươi ở lại chỗ này, ta đi bái kiến Vương Gia."
Nói xong, Thẩm Phục đi theo sau lưng lễ quan tới lều lớn của Liêu Vương.
Bên trong lều lớn, Liêu Vương ngồi ngồi ngay ngắn trên chủ vị, bốn viên đại tướng Tiêu Chấn, Hoắc Duy Chương, Sài Hùng, Trương Tiến chia làm hai ngồi hai bên phía dưới Liêu Vương.
"Vương Gia, sứ thần Thẩm Phục cầu kiến."
"Đưa vào."
Thị vệ vén màn cửa lên, mấy người Liêu Vương đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy người tới mặc một bộ trường bào màu trắng cổ tròn, vóc người cao chừng tám thước, vừa xuất hiện giống như chi lan ngọc thụ(tài giỏi) từ trên trời rơi xuống. Lại tiếp tục nhìn dung mạo, mặt như ngọc dáng vẻ xinh đẹp, đôi mắt hoa đào bình tĩnh đảo qua, rạng rỡ phát sáng như đã lăn lộn qua năm tháng.
Liêu Vương ngơ ngẩn, thứ nhất là phong thái lỗi lạc của vị sứ thần trẻ tuổi, thứ hai là dường như gương mặt này đã gặp qua ở đâu rồi. Suy cho cùng, Liêu Vương vẫn là Liêu Vương, sau phút suy tư ngắn ngủi, trong đầu đột nhiên hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú ngây thơ, nhìn lại Thẩm Phục, rõ ràng là một lớn một nhỏ được đúc ra từ một cái khuôn.
Liêu Vương mịt mờ nhìn về phía Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn nhìn chằm chằm sứ thần tuấn mỹ ở phía đối diện, theo bản năng siết chặt tay trái, trên cổ tay bên dưới ống tay áo này có đeo một sợi dây đỏ.
"Hạ quan Thẩm Phục, bái kiến Liêu Vương." Thẩm Phục đã sớm thành thói quen với sự kinh ngạc của người lạ sau khi gặp hắn, phối hợp hành lễ với Liêu Vương.
Liêu Vương ho khan một cái, cười khen: "Phong thái của Thẩm Khanh tốt lắm."
Thẩm Phục thản nhiên nói: "Vương Gia khen nhầm, Vương Gia con rồng cháu phượng, ở trước mặt Vương Gia hạ quan giống như ngôi sao so với vầng trăng, không dám nói sáng."
Liêu Vương hắng giọng cười to, không khí căng thẳng bên trong trướng không khỏi buông lỏng xuống.
Hoắc Duy Chương bĩu môi, cho Tiêu Chấn một ánh mắt, rất không vừa mắt quan văn a dua nịnh hót.
Tiêu Chấn rủ lông mi, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của Tô Cẩm, A Triệt và Thẩm Phục. Hắn vẫn luôn hoài nghi, Tô Cẩm là một nữ nhân không chịu thua thiệt, kiểu nam nhân nào mới có thể lừa gạt thân thể của nàng trước khi cưới? Hôm nay nhìn thấy Thẩm Phục tuấn mỹ như tiên, rốt cuộc Tiêu Chấn mới hiểu nguyên do trong đó.
Bên kia Liêu Vương cười đủ rồi, đột nhiên hé mắt nhìn chằm chằm Thẩm Phục hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
Thẩm Phục chắp tay nói: "Hạ quan phụng mệnh hoàng thượng, đến đây khuyên Vương Gia đầu hàng, hoàng thượng nói chỉ cần Vương Gia chịu hàng, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ, Vương Gia tiếp tục trở về Phượng Dương làm Liêu Vương của ngài, vì triều đình trấn thủ Liêu Đông, cùng chống ngoại địch."
Bốn người Hoắc Duy Chương đồng thời nhìn về phía Liêu Vương.
Liêu Vương thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Bổn vương ở Phượng Dương cũng đã lâu, cũng không muốn bôn ba khắp nơi, nhưng hoàng thượng còn nhỏ, bị Gian Thần triều đình đầu độc, trước ngụy tạo di chiếu không cho Bổn vương, Tần vương và Tấn vương vào kinh đưa tang tiên đế, sau lại nghe tin sàm ngôn vu cáo, khiến thủ túc hoàng gia tương tàn, Bổn vương thân là hoàng huynh, nếu không vì hắn mà diệt trừ những tên tiểu nhân này, chẳng phải phụ lòng tiên đế ân cần dạy bảo lúc trước sao? Cũng là Thanh Quân Trắc, tiểu nhân bất diệt, nói gì lui binh đầu hàng? Ngươi trở về chuyển cáo hoàng thượng thay Bổn vương, chỉ cần triều đình không có Gian Thần, Bổn vương tự sẽ xin phạt tạ tội."
Thẩm Phục không đáp lời, tìm tòi nghiên cứu nhìn Liêu Vương.
Hoắc Duy Chương không nhịn được rống hắn: "Vương Gia bảo ngươi trở về, ngươi không nghe thấy?"
Thẩm Phục liếc hắn một cái, chợt cười nhìn thẳng Liêu Vương nói: "Như Vương Gia nói, hoàng thượng khăng khăng tin lời tiểu nhân giết oan trung lương, triều đình dung thần gian thần lộng hành chỉ lo cậy quyền thiên vị tổn hại giang sơn ổn định, nếu hạ quan trở về cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nội bộ Đại Chu tự giết lẫn nhau, dân chúng vô tội chịu liên lụy, ngoại địch hả hê, vậy không bằng ở lại bên cạnh Vương Gia, giúp Vương gia bày mưu tính kế, nhanh chóng kết thúc trận chinh chiến này để thiên hạ thái bình."
Liêu Vương híp mắt lại.
Hoắc Duy Chương trực tiếp đứng lên, chỉ vào Thẩm Phục cười lạnh: "Thư sinh rất ngông cuồng, xem ngươi tay trói gà không chặt, dựa vào đâu mà tuyên bố ngươi có thể giúp Vương Gia một tay?"
Thẩm Phục cười, không nhanh không chậm lấy ra một phong tấu chương từ trong ngực, nói với Liêu Vương: "Vương Gia có thể trị quốc an xã tắc, hạ quan ở phía triều đình xa xôi đã sớm có lòng đền đáp anh chủ, đây là kế sách đầu tiên hạ quan hiến cho ngài, xin Vương Gia xem qua. Nếu Vương Gia cảm thấy không thể thực hiện, hạ quan lập tức rời khỏi, hồi kinh chờ triều đình xử lý."
Liêu Vương nửa tin nửa ngờ, nhận lấy tấu chương nội thị đưa tới, mở ra thấy phía trên chỉ viết đơn giản mấy dòng chữ: Thủ thành hao phí quân lương, hôm nay được ngày mai mất, chỉ tốn thời gian hai bên, ngay khi đại quân vẫn còn Nhất Cổ Tác Khí(*) giết thẳng đến Kinh Thành, đợi Vương Gia lên ngôi, thiên hạ thu hết trong túi.
(*): một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
"Được! Vân Đình thật giống như thần binh mà ông trời phái xuống cho Bổn vương vậy!" Liêu Vương để sổ con xuống, đi đến trước mặt Thẩm Phục, nắm tay hắn kích động nói. Lương tướng khó cầu, mưu sĩ tốt cũng giống như lông Phượng sừng lân(ý nói của quý hiếm có) vậy, Liêu Vương kết luận kế sách mà Thẩm Phục vừa mới trần thuật trong tấu chương, hắn có năng lực tiết kiệm được vô số tính mạng tướng sĩ.
Thẩm Phục lại thầm kinh hãi. Ở Kinh Thành, hắn đã là Lại bộ Lang trung chính ngũ phẩm, cũng coi như là tuổi trẻ tài cao, nhưng Tân Đế tuổi trẻ khinh cuồng, trong mắt chỉ có mấy vị trọng thần Nội Các, lục bộ Thượng Thư, chưa bao giờ để quan ngũ phẩm như bọn họ vào vào trong mắt, có lẽ nhìn thấy hắn cũng không thể gọi ra tên của hắn, mà Liêu Vương ở phía xa ngàn dậm, có thể gọi tên chữ của hắn!
Sau khi hết khiếp sợ, nhìn Liêu Vương long chương phượng tư(phong thái xuất chúng), Thẩm Phục càng thêm xác định mình theo đúng người.
"Tạ vương gia tin tưởng, thần nhất định cúc cung tận tụy, giúp Vương Gia sớm ngày đạt được nghiệp lớn." Thẩm Phục vén áo bào lên, quỳ trên mặt đất chính thức nhận chủ.
Liêu Vương cười đỡ hắn dậy, quan sát Thẩm Phục chốc lát, lúc này Liêu Vương chợt nhíu mày lo lắng hỏi: "Vân Đình tìm Bổn vương làm nơi nương tựa, đã thu xếp ổn thỏa cho phụ mẫu thê tử trong nhà chưa?"
Lời này vừa nói ra, Tiêu Chấn giương mắt qua nhìn chằm chằm Thẩm Phục.
Thẩm Phục thản nhiên nói: "Phụ mẫu thần đã sớm qua đời, thân thể thê tử thần yếu ớt, đầu năm ngoái đã bệnh qua đời, cũng không để lại con cháu cho hạ thần, cho nên hiện giờ chỉ còn một mình thần không lo vướng mắc, có thể tùy theo ý mình."
Tiêu Chấn mím mím môi.
Liêu Vương vỗ vỗ bả vai Thẩm Phục, ý vị sâu xa nói: "Vân Đình cứ an tâm làm việc cho bổn vương, tương lai sự thành, Bổn vương sẽ tặng cho ngươi gia quyến đẹp như hoa."
Thẩm Phục chỉ coi đó là lời khách sáo, cười bái tạ.
Mặt Tiêu Chấn tối sầm lại, không nhịn được nhìn chòng chọc Liêu Vương mấy lần.
Liêu Vương còn có thể không phát hiện được ánh mắt đâm thẳng tới của hắn? Sau khi Thẩm Phục đi xuống nghỉ ngơi, Liêu Vương giữ một mình Tiêu Chấn lại, cười nói: "Thẩm Phục và A Triệt có quan hệ như thế nào, ngươi đã nhìn ra chứ?"
Tiêu Chấn nghiêm mặt nói: "Thần biết, nhưng năm đó hắn bội bạc phụ lòng Tô thị, chưa chắc Tô thị đã nguyện ý tái giá, A Triệt cũng đã nói hắn chỉ nhận một người cha là Phùng Thực, về chuyện nhà hai mẫu tử bọn họ, kính xin Vương Gia chớ nhúng tay."
Một tên tướng quân dám nói chuyện với chủ tử như vậy, cả trại lính chỉ sợ có một mình Tiêu Chấn.
Nhưng Liêu Vương trọng nhân tài, vả lại tính tình Tiêu Chấn ngay thẳng, mặc dù thỉnh thoảng nói chuyện khiến người ta bực bội, nhưng trong lòng có chuyện gì cũng đều viết hết trên mặt, dùng thần tử như vậy ngược lại yên tâm, vì vậy Liêu Vương chẳng những không tức giận mà còn rất ưa thích tính tình thẳng thắn của Tiêu Chấn, vuốt cằm nói: "Nói có lý, yên tâm, Bổn vương cũng không rảnh rỗi như vậy, ngày công thành Bổn vương chỉ sắp xếp để Thẩm Phục gặp A Triệt một lần, có thể níu kéo thê tử được hay không phải dựa vào chính hắn."
Tiêu Chấn nghĩ thầm, gặp cũng không cho họ Thẩm gặp!
Nhưng Liêu Vương đã nhượng bộ, Tiêu Chấn có ngốc đi nữa cũng sẽ không liên tục yêu cầu Liêu Vương.
Liêu Vương còn phải suy tính kế hoạch tác chiến lần nữa, khoát khoát tay, cho Tiêu Chấn đi xuống trước.
Tiêu Chấn trở lại doanh trướng của mình, Hoắc Duy Chương lập tức đưa tới một vò rượu, không che giấu chút nào mà tỏ vẻ mình bất mãn với Thẩm Phục: "Một tên mặt trắng nhỏ, chỉ biết a dua nịnh hót, làm sao Vương Gia lại nể trọng hắn?"
Tiêu Chấn chưa từng nghe Hoắc Duy Chương nói chuyện lọt tai như thế, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, mới cười lạnh nói: "Hiện tại Vương Gia nể trọng hắn, có thể nể trọng cả đời hay không còn phải xem bản lãnh thật sự của hắn."
Hai Tướng quân mang binh đánh giặc, đều coi thường thư sinh văn nhược.
Vậy mà Thẩm Phục lại liên tiếp bày mưu tính kế cho Liêu Vương, trước kia Liêu Vương tốn thời gian bốn tháng mới ra khỏi Sơn Hải Quan lại lui trở về, phí công một cuộc, nhờ Thẩm Phục chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Liêu Vương lợi dụng khí thế chẻ tre, thuận lợi vọt tới bờ bắc Trường Giang, cách Đô thành Kim Lăng Đại Chu chỉ có một con sông!
Mà tới lúc này, Thẩm Phục đã sớm trở thành Mưu Thần quan trọng nhất bên cạnh Liêu Vương, có thể nói nếu như một khắc trước Liêu Vương vẫn còn đang giận tím mặt, chỉ cần Thẩm Phục vừa đến, Liêu Vương lập tức trở nên vui vẻ ra mặt, đủ thấy sự nể trọng của Liêu Vương với Thẩm Phục.
Tiêu Chấn, Hoắc Duy Chương hai mặt nhìn nhau, cũng không chịu phục nhưng lại không thể không phục, ai bảo kế sách của mặt trắng nhỏ cũng con mẹ nó cực kỳ có tác dụng?
Chỉ có điều, triều đình vẫn còn năm mươi vạn đại quân hộ vệ Kinh thành, thời khắc mấu chốt, Huệ Văn Đế phái Quách Diệu – phò mã của trưởng công chúa Thọ Ninh thống lĩnh đại quân, tập trung hỏa lực đến bờ bắc Trường Giang chống chọi với Liêu Vương.
Liêu Vương không muốn động thủ, bởi vì một khi giao thủ, xong chuyện hai bên tổn hại.
Trước tiên hắn cởi ngựa bước ra khỏi hàng làm quen với Quách Diệu, gọi Quách Diệu là muội tế.
Quách Diệu dùng một câu thoại đáp lại: "Nghịch tặc phản quốc, đừng vội làm thân với ta!"
Bị phò mã nhục mạ ngay trước mặt hai quân, Liêu Vương suýt chút nữa tức chết!
Thẩm Phục hiến kế nói: "Vương Gia, Quách Diệu bên ngoài anh dũng nhưng trở về phủ lại hết sức sợ hãi trưởng công chúa Thọ Ninh, Vương Gia không ngại phái người đi chiêu hàng trưởng công chúa trước."
Liêu Vương bỗng vui mừng, vỗ đùi khen: "Đúng vậy, sao Bổn vương không nghĩ cái này nhỉ?"
Năm đó hắn rời kinh đến đất phong, trưởng công chúa Thọ Ninh năm tuổi từng ôm cổ hắn khóc oa oa, tình nghĩa huynh muội khá sâu, Thọ Ninh vẫn nhớ chứ?
Liêu Vương lập tức viết một lá thư, tình thâm ý thiết đưa cho trưởng công chúa Thọ Ninh.
Trưởng công chúa Thọ Ninh cũng không phải là công chúa duy nhất ở Kinh Thành, Huệ Văn Đế có một tỷ tỷ ruột là trưởng công chúa Phúc Thanh, ỷ có Huệ Văn Đế làm chỗ dựa, bình thường làm mưa làm gió, vẫn luôn không để trưởng công chúa Thọ Ninh vào trong mắt, Trưởng công chúa Thọ Ninh tích oán đã lâu, hôm nay nhận được thư do chính tay Liêu Vương viết, mở miệng một tiếng "Muội ta" vô cùng thân mật, Trưởng công chúa Thọ Ninh đột nhiên phát hiện cơ hội trả thù công chúa Phúc Thanh tới rồi!
Đại quân Liêu Vương đang ở bờ bắc Trường Giang, xuất phát từ tình thế không thuận lợi của triều đình, nếu như nàng thuyết phục phò mã phản bội, Huệ Văn Đế lập tức xong đời, mà Huệ Văn Đế đi rồi thì trưởng công chúa Phúc Thanh cũng phải đi theo, Trưởng công chúa Thọ Ninh nàng lại có ân với Liêu Vương, sau khi Liêu Vương lên ngôi, còn có công chúa nào có thể hơn được nàng?
Thọ Ninh công chúa càng nghĩ càng thấy có lợi, lập tức thu dọn đồ đạc, lặng lẽ dẫn theo hai đứa con rời khỏi Kinh Thành, qua sông gặp trượng phu.
Đầu tiên Phò mã Quách Diệu không chịu phản bội, Trưởng công chúa Thọ Ninh lập tức lôi kéo hai đứa con khóc sướt mướt muốn tìm cái chết, Quách Diệu đối với Trưởng công chúa Thọ Ninh sợ nhiều hơn thương, nhưng lại không nỡ để hai đứa con khóc, bất đắc dĩ đầu hàng.
Trưởng công chúa Thọ Ninh hoan hoan hỉ hỉ đi ôn chuyện với Liêu Vương.
Hoàng cung, Huệ Văn Đế thấy không thể cứu vãn, ngay đêm đó một cây đuốc đốt tẩm cung, tự thiêu mà chết.
Huệ Văn Đế vừa chết, nội tâm phò mã Quách Diệu đau khổ, áy náy hối hận, không lâu sau cũng tự vẫn tạ tội.
Trưởng công chúa Thọ Ninh khóc một trận, chỉ có điều sau khi Tân Đế Liêu Vương lên ngôi liên tục ban thưởng, nhanh chóng phủ kín nỗi đau khổ tang phu.
Chính Đức đế, cũng chính là Liêu Vương thuận lợi lên ngôi, dùng một tháng chấn nhiếp triều đình, khi đại cục ổn định lại, Liêu Vương liên tục hạ xuống mấy đạo chỉ ý.
Đầu tiên, Chính Đức đế phong Liêu Vương phi làm hoàng hậu, lập tức phái người đi đón hoàng hậu, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử về kinh. Nhị hoàng tử vẫn luôn đi theo hắn hành quân chinh phạt, hôm nay đang đợi ở Kinh Thành.
Tiếp đó, Chính Đức đế đại phong công thần, Tiêu Chấn, Hoắc Duy Chương, Sài Hùng, Trương Tiến đều cho tước vị Hầu Gia, trong các Văn thần, Thẩm Phục được đặt cách đề bạt làm Nội Các thủ phụ.
Còn lại đều là một số chính lệnh trấn an quan dân.
Vũ Anh hầu Tiêu Chấn cũng không quan tâm những thứ kia, hắn chỉ để ý mẫu tử Tô Cẩm sắp theo hoàng hậu đến Kinh thành, chỉ để ý thái độ của Tô Cẩm đối với Thẩm Phục.