Từ bữa cơm tối đó, suốt nửa tháng Tiêu Chấn cũng không gặp lại Tô Cẩm, tiểu phụ nhân bình thường không có chuyện gì còn sẽ đến Tiền viện, giống như trong một đêm bị hậu viện trói buộc hai chân, nếu không phải trong miệng A Mãn để lộ ra mẫu thân vừa nói vừa cười chơi với bé thì Tiêu Chấn cũng hoài nghi có phải Tô Cẩm biến mất như không khí rồi không.
Nửa tháng, vết thương của Tiêu Chấn đã khép lại, nếu không dùng quá sức để làm việc thì không có gì đáng ngại, Tiêu Chấn thật sự chịu đủ những ngày buồn bực trong phòng suy nghĩ lung tung rồi, muốn đi tìm Liêu Vương đề nghị lập tức khôi phục công vụ, nhưng Liêu Vương lại ngã bệnh, nghe nói từ lúc bị thích thích khách tập kích ở trường Tùng Lĩnh, Liêu Vương ăn ngủ không yên tinh thần hoảng hốt nằm liệt trên giường, hoàn toàn đứng lên không nổi. . . . . .
Liêu Vương ngã bệnh dâng tấu chương trần thuật bệnh cho triều đình, sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách, trừ khi có quân vụ khẩn cấp thì người nào cũng không gặp.
Tiêu Chấn là thuộc hạ phụng mệnh nghỉ phép, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ở nhà dưỡng bệnh.
Đầu mùa đông ở Bắc Địa nhiều gió, ngày hôm đó hiếm khi ánh mặt trời trên cao chiếu xuống không gió cũng không mây, A Mãn cầu xin mẫu thân cùng nàng đến vườn hoa nhỏ nhà mình chơi, mặc dù hoa đã tàn, lá cây cũng rụng, nhưng trong vườn hoa có xích đu gần đây A Mãn rất thích.
Tô Cẩm ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, cười nói với nữ nhi: "Nương lười phải động, A Mãn đi tìm nghĩa phụ chơi đi."
A Mãn thấy áo khoác cho ca ca mới may đến một nửa trong tay mẫu thân, hiểu chuyện không quấy rầy mẫu thân nữa mà đi tìm nghĩa phụ.
Đối với A Mãn, từ trước đến giờ Tiêu Chấn xin gì được nấy, huống chi chỉ đơn giản là chơi cùng?
Tay trái hắn ôm lấy A Mãn đi về phía sau vườn hoa trong tiếng hoan hô của tiểu nha đầu, Thu Cúc muốn đi cùng nhưng Tiêu Chấn ngại bên cạnh có một nữ nhân nhìn chằm chằm không được tự nhiên nên không cho, chỉ hai người đi chơi.
A Mãn quá nhỏ, Tiêu Chấn một tay đẩy sợi dây, một tay vững vàng đỡ A Mãn, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Chơi một lát, đột nhiên Tiêu Chấn nghe thấy một loạt tiếng bước chân nhỏ nhẹ, hắn ngẩng đầu chỉ thấy một làn váy trắng thoáng qua nhanh chóng trốn đến phía sau cây, cây dương này chỉ đủ che đầu nữ nhân lại, quần áo đều bị lộ ra bên ngoài. Dường như nàng cũng biết mình không thể trốn được, do dự một chút rồi từ từ bước ra ngoài.
"Nương!" A Mãn vui vẻ kêu lên.
Tô Cẩm cười cười với nữ nhi, ánh mắt chột dạ nhìn Tiêu Chấn, lúc này mới hơi cúi đầu bước tới đây.
A Mãn nhảy xuống khỏi xích đu chạy tới đón mẫu thân, Tiêu Chấn đứng bên cạnh xích đu khó có thể tin nhìn Tô Cẩm, trong tay còn siết chặt sợi dây xích đu quên buông ra.
Tô Cẩm có tướng mạo đẹp, lúc cười đẹp, lúc khóc đẹp, lúc vui vẻ đẹp, lúc mắng người cũng đẹp, nhưng Tiêu Chấn chưa từng thấy Tô Cẩm lộ ra vẻ mặt tiều tụy như vậy. Nàng từ từ đi tới, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, đáy mắt có mảng xanh đen nhàn nhạt, cả người dường như đều gầy, suy yếu giống như biến thành một người khác.
Hắn ngơ ngác nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm giống như không biết dáng vẻ mình rất "Dọa người", ngược lại lo âu nhìn cánh tay phải của Tiêu Chấn, rầu rỉ nói: "Đại nhân còn đau không, hay là trở về nghỉ ngơi đi để nha hoàn chơi với A Mãn."
Tiêu Chấn nhìn thấy môi nàng chuyển động nhưng không nghe rõ nàng nói cái gì, nhìn khuôn mặt tái nhợt gần như không còn sức sống của nàng, cuối cùng Tiêu Chấn cũng hồi hồn, vội la lên: "Tại sao đệ muội bệnh thành như vậy mà không ai nói cho ta biết?"
Tô Cẩm làm như bị giọng điệu của hắn hù sợ, lui về phía sau hai bước, sau đó rũ mắt xuống nói: "Ta không sao, đại nhân không cần phải lo lắng."
Tiêu Chấn không tin, bực nàng không biết thương tiếc thân thể, trầm mặc đi đến Tiền viện, phái người mời Lang trung.
"Đại nhân!" Tô Cẩm lo lắng bắt lấy cánh tay hắn.
Thân thể Tiêu Chấn cứng đờ cúi đầu nhìn, nàng vội vã buông lỏng tay ra giống như bị phỏng, không mặt mũi nào nhìn hắn, Tô Cẩm nghiêng người sang cười khổ nói: "Ta bị tâm bệnh, mời Lang trung cũng không trị hết đâu, đại nhân đừng quan tâm đến ta, dù sao nếu ta… ta thật sự ra đi, bớt gánh nặng đại nhân sống càng dễ chịu hơn."
Nàng không khóc nhưng vẻ mặt và giọng điệu đau khổ lại khiến người ta nhìn thấy đau lòng, Tiêu Chấn không những đau lòng mà còn bị giọng điệu coi thường mạng sống trong lời nói của nàng hù sợ, không khỏi tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào tầm mắt đang rũ xuống của nàng chất vấn: "Đệ muội nói thế là có ý gì? Ai nói Tiêu mỗ coi đệ muội là gánh nặng?"
Tô Cẩm nghiêng đầu không nói, ý nghĩ lại biểu đạt ra ngoài: ngươi chính là coi ta như gánh nặng!
Tiêu Chấn vô cùng oan uổng, muốn hỏi rõ ràng lại thấy A Mãn đứng ở giữa hai người, ngước đầu nhỏ mờ mịt nhìn bọn họ. Tuy nữ oa còn nhỏ cũng có thể nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, hiện tại A Mãn đang trong thời điểm học vẹt, đột nhiên Tiêu Chấn lo lắng A Mãn nhớ những lời mà bọn họ nói, ngày nào đó vô tình truyền đi.
Tô Cẩm không giải thích là vì lo ngại A Mãn sao?
Chuyện khác Tiêu Chấn có thể không truy vấn ngọn nguồn, nhưng Tô Cẩm cũng đã bệnh thành ra như vậy rồi, Tiêu Chấn nhất định phải hỏi đến cùng. Trầm tư một lát, Tiêu Chấn nhìn Tô Cẩm nói khẽ: "Buổi trưa mời đệ muội đến Tiền viện dùng cơm, ta có việc muốn bàn bạc với đệ muội, ta sẽ dặn dò Lưu thẩm chuẩn bị một bàn thức ăn ngon để chúc mừng cánh tay của ta đã hoàn toàn bình phục."
Tô Cẩm hơi mím môi, băn khoăn nặng nề chấp nhận.
Tiêu Chấn nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, khẩn cầu nói: "Bất kể như thế nào, trước hết ta mời Lang trung đến chẩn bệnh cho đệ muội?"
Tô Cẩm lập tức lắc đầu, chính là không chịu chữa bệnh.
Tiêu Chấn hết cách với nàng, một mình trở về Tiền viện, suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng sai Từ Văn đi mời Lang trung.
Lang trung tới, Tô Cẩm không thể không để Lang trung bắt mạch, xem bệnh ở hậu viện nên Tiêu Chấn không ở bên cạnh.
"Phu nhân có đau bụng không?" Tô Cẩm đến kỳ kinh nguyệt, Lang trung thuần thục hỏi một số vấn đề phụ nhân thường gặp.
Tô Cẩm phiền não gật đầu, kinh nguyệt của nàng có quy luật, nhưng lúc đau lúc không, vào mùa đông giá rét, lần này đau đến kịch liệt cho nên vẻ mặt của nàng mới kém như vậy, chỉ có điều chính vì như vậy mới lừa Tiêu Chấn thật sự cho rằng bệnh tình của nàng nguy kịch rồi.
Hai người tán gẫu, Lang trung kê cho Tô Cẩm phương thuốc làm dịu cơn đau bụng xong thì cáo từ. Tiền viện, Từ Văn nhận mệnh của Tiêu Chấn đã đợi hồi lâu, nhìn thấy Lang trung lập tức hỏi thăm bệnh tình của Tô Cẩm. Chuyện kinh nguyệt của phụ nhân, làm sao Lang trung có thể thầm thì với một nam nhân không liên quan? Chỉ nói Tô Cẩm hơi đau bụng, không có gì đáng ngại.
Từ Văn tiễn Lang trung đi, lại đến bẩm báo Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn không tin!
Nàng tiều tụy như vậy cũng không phải là đau bụng bình thường, có lẽ thật sự là tâm bệnh, vì Lang trung không tìm được nguyên nhân sinh bệnh nên tùy tiện qua quýt với nàng.
Lang trung qua quýt càng làm Tiêu Chấn quyết tâm nói chuyện triệt để với Tô Cẩm.
Buổi trưa Tô Cẩm dắt nữ nhi tới, Tiêu Chấn dụ dỗ A Mãn đến phòng bếp xem những món ăn đã làm xong chưa, A Mãn ngốc nghếch bị mắc lừa, vui vẻ dẫn Thu Cúc đi làm việc thay nghĩa phụ. A Mãn vừa đi, Tiêu Chấn lập tức nhìn Tô Cẩm đang cúi đầu tỏ vẻ đau thương ở phía đối diện, hạ thấp giọng hỏi: "Là ai nói với đệ muội, ta xem muội là gánh nặng?"
Tô Cẩm vẫn không nói, từ trong tay áo lấy khăn ra lặng lẽ lau khóe mắt.
Tiêu Chấn: . . . . . .
Nàng như vậy, Tiêu Chấn còn thấy khó chịu hơn bị nàng chỉ vào lỗ mũi mắng chửi, vụng về mà khuyên nàng: "Đệ muội đừng như vậy, có khổ sở gì đệ muội cứ nói ra, nếu như Tiêu mỗ có chỗ nào làm không đúng, hại đệ muội khổ sở, Tiêu mỗ sẽ tự trừng phạt bản thân mình."
Bả vai Tô Cẩm run rẩy lợi hại hơn, đột nhiên rời khỏi ghế chạy vào phòng bên như trốn tránh vậy.
Tiêu Chấn vụt đứng dậy, nhưng ánh mắt xẹt qua cánh cửa nhà chính đang mở rộng, hắn bỗng dừng lại. Cùng nàng đi vào là thành cô nam cô nữ ở chung một phòng.
Tiêu Chấn vào thế khó xử, nhưng vào lúc này, bên trong lại truyền đến một tiếng thút tha thút thít không đè nén được.
Trái tim Tiêu Chấn run lên, không còn quan tâm gì nữa, sải bước đi tới phòng bên.
Hắn đẩy màn cửa ra, một cái chân còn đứng ở bên ngoài, có cái gì đó đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt.
Tâm thần Tiêu Chấn rung mạnh, sợ bị người khác nhìn thấy, theo bản năng hắn bước một chân còn lại vào, màn cửa che chắn kín đáo, Tiêu Chấn mới cà lăm mà nói: "Đệ muội, muội… muội làm vậy là có ý gì?"
Tô Cẩm không nói, chỉ hung hăng ôm chặt hán tử của nàng, hán tử mà nàng vừa ý!
Nàng thấp hơn hắn nhiều, đỉnh đầu miễn cưỡng đến bả vai hắn, ôm như vậy mặt của nàng vừa vặn chôn trước bộ ngực hắn, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo mỏng, thổi đến Tiêu Chấn tâm hoảng ý loạn, càng làm cho Tiêu Chấn luống cuống là nàng càng ôm chặt hơn, tay nhỏ bé vừa dùng lực, áp bức đến từ trước ngực nàng càng thêm rõ ràng.
Tiêu Chấn lại nghĩ tới bánh bao nàng thích làm. . . . . .
"Đệ muội. . . . . ." Hắn bất đắc dĩ vịn bả vai nàng, muốn đẩy người ra.
Nhưng Tô Cẩm đã mở miệng trước khi hắn dùng lực, nhỏ giọng khóc không ra tiếng: "Đại nhân luôn miệng chất vấn ta, thật ra thì trong lòng ngài biết rõ hơn ai hết, tâm bệnh của ta vì sao mà đến."
Tiêu Chấn lập tức quên đẩy nàng, sao hắn lại là người hiểu rõ?
Tô Cẩm tiếp tục tự giễu: "Hôm đó, lúc đại nhân cứu ta trong lửa, đại nhân đè ta trên mặt đất thà để bản thân mình bị đạp cũng muốn che chở ta thì lòng của ta đã có ngài, sau đó mỗi lần gặp đại nhân, lòng ngưỡng mộ đại nhân trong ta càng sâu thêm một phần, đêm đó ta cẩn thận từng li từng tí thử dò xét, lầm tưởng đại nhân không ngại ta là quả phụ, cả gan hỏi đại nhân có muốn lấy ta hay không, đại nhân lại trả lời qua loa lấy lệ, rõ ràng trong lòng không có ta, vậy ta còn mặt mũi nào mà chung sống với đại nhân? Đường đột chuyển đi, ta sợ người bên ngoài sẽ nghi ngờ đại nhân, nếu không chuyển đi không bằng mỗi ngày một tiều tụy, vô dụng như một gánh nặng bệnh chết đi cũng được, tiết kiệm cho ngày nào đó đại nhân muốn đuổi lại sợ mất đạo nghĩa. . . . . ."
Nói đến chỗ này, nàng cúi đầu khóc thút thít.
Nàng đang khóc, toàn thân Tiêu Chấn lại nóng lên, thì ra đêm đó nàng không châm chọc cũng không phải nói lẫy, mà nàng thật sự thích hắn! Thích hắn, cho nên ôm chặt như vậy!
Nếu như còn có hoài nghi và không thể tin được, cũng đã biến mất giữa tiếng khóc ai oán và cái ôm thật chặt này của nàng.
Tiêu Chấn tin tưởng, những gì nàng nói đều là thật.
Nhưng sau khi mừng như điên, trong lòng Tiêu Chấn lại giống như có một gánh nặng như núi đang đè xuống. Tô Cẩm thích hắn, hắn cũng thích Tô Cẩm, nhưng Tô Cẩm là quả phụ của Phùng Thực, hắn đã từng cam kết với Phùng Thực trước khi lâm chung sẽ chăm sóc ba mẫu tử Tô Cẩm, đã từng thề trước dân chúng Chương thành sẽ chăm sóc một nhà đệ muội, hiện tại hắn không cách nào khống chế trái tim của mình, nhưng nếu cưới nàng, làm sao hắn không có lỗi với huynh đệ tốt vì cứu hắn mà chết?
Nếu không thể cưới thì cũng không nên để cho nàng biết, tránh cho nàng nhớ thương cả đời mà không chịu tái giá với người khác.
Tiêu Chấn nhắm mắt lại, Anh Hùng Hảo Hán trên đời này nhiều không kể xiết, nhất định nàng sẽ gặp được người tốt hơn, một anh hùng có thể đường đường chính chính cưới nàng.
"Đệ muội quá lo lắng rồi, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đuổi muội đi, đệ muội đối với ta cũng không phải có tình ý, chỉ bởi vì ta cứu mạng của muội, đệ muội vô cùng cảm kích mới lầm tưởng đó là thích. Đệ muội yên tâm, những lời nói đêm đó Tiêu mỗ đã sớm quên mất, đệ muội cũng không cần suy nghĩ lung tung, sau này ta ở bên ngoài dốc sức làm việc, đệ muội tiếp tục giúp ta quản lý nội trạch, chúng ta vẫn là người một nhà hòa thuận vui vẻ." Nhìn phía sau nàng, Tiêu Chấn cố hết sức thả lỏng mà nói.