Edit: Thu Lệ
Phủ Liêu Vương.
Biết được vương phi và Thế tử trờ về từ Quảng Ân tự, Liêu Vương và thân tín đánh xong ván cờ cuối cùng sau đó đi thăm vương phi.
Liêu Vương phi mới vừa tắm xong đang ngồi trên trên giường sát cửa sổ gần giá hoa sưởi ấm, mái tóc dài đen nhánh rậm rạp xõa ra, để ánh nắng từ từ hong khô. Nghe nói Vương Gia tới, Liêu Vương phi không nhanh không chậm ngồi thẳng, thần thái tự nhiên, không hề giống các trắc phi, thị thiếp khác trong phủ, nhất định phải ăn mặc trang điểm diễm lệ đi gặp Vương Gia.
Nha hoàn vén màn cửa lên, Liêu Vương bước chân đi vào, nhìn thấy nữ nhân thảnh thơi lười biếng trên giường, hắn cười cười, hỏi: "Hiếm khi ra cửa một lần, có mệt không?"
Liêu Vương phi hơi hâm mộ nhìn hắn: "Đúng vậy, không giống Vương Gia, cởi ngựa chạy vòng vòng bên ngoài mà tinh thần vẫn sảng khoái như trước."
Từ nhỏ Liêu Vương đã tập võ, là một trong những hoàng tử anh tuấn uy vũ nhất của Tiên Đế, hắn vừa qua khỏi bốn mươi, toàn thân anh khí khôi ngô to lớn bắp thịt rắn chắc, ngay cả trên mặt cũng không có mấy cái nếp nhăn, giống như một nam tử ba mươi tuổi. Thật ra Liêu Vương phi nhỏ hơn Liêu Vương một tuổi, nhưng ngồi bên cạnh Liêu Vương, thấy thế nào thì nàng cũng lớn tuổi hơn hắn.
Liêu Vương phi là quý nữ danh môn, tài văn chương lan xa nhưng dung mạo lại không xuất chúng, cộng thêm lớn tuổi nên sự sủng ái của Liêu Vương đối với nàng càng giảm bớt, trừ ngày lễ ngày tết, mỗi tháng Liêu Vương chỉ ngủ trong phòng của Vương phi hai ba đêm. Nhưng Liêu Vương rất kính trọng vương phi của mình, gặp phải chuyện gì, hắn cũng thương lượng với vương phi.
Hôm nay vương phi đi chùa dâng hương, xe ngựa mệt nhọc trở lại, Liêu Vương cũng tới quan tâm một chút.
"Vương phi, đã lựa xong hoa cúc rồi, bây giờ người có muốn xem thử không?" Đặng ma ma bên cạnh Vương phi ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi thăm.
Liêu Vương phi ừ.
Liêu Vương uống một ngụm trà, trêu ghẹo hỏi: "Hoa cúc trong Quảng Ân tự không đủ cho nàng xem?"
Liêu Vương phi nhìn hắn, buồn cười nói: "Thế tử thiếu người ta một đóa hoa, ta phải thay hắn trả lại."
Nói xong, Liêu Vương phi giải thích tỉ mỉ cuộc gặp gỡ của hai mẫu tử với Tô Cẩm và A Mãn.
Liêu Vương như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu hắn khen ngợi: "Chẳng trách Tiêu Chấn đi chỗ nào cũng muốn mang theo ba mẫu tử Tô thị, xem ra không chỉ bởi vì ân cứu mạng của Phùng Thực đối với hắn, mà Tô thị thông tình đạt lý khéo hiểu lòng người cũng đáng giá để hắn quan tâm như vậy, càng không cần phải nói nàng còn biết nuôi dạy hai người con tốt như vậy."
Liêu Vương là người có lòng dạ rộng tãi, coi trọng người hầu hiền hậu chứ không phải gia thế, bây giờ nghe nói Tô Cẩm là một hiền thê lương mẫu, ở bên ngoài danh tiếng của Tô Cẩm như thế nào, hắn đều sẽ không để ý, lời đồn đại thật thật giả giả, hắn tin tưởng phán đoán của Vương phi mình hơn.
Liêu Vương phi nói chuyện như phụ họa theo: "Đúng vậy, có lúc thiếp cũng cảm thấy kiến thức phố phường của dân chúng không bằng chúng ta, nhưng nghi ngờ tính thuần lương phải chọn nơi. Hai năm trước thiếp nhiều bệnh nên đã sao nhãng việc dạy dỗ Nguyên Phưởng, khiến cho đứa nhỏ này cao ngạo vô lễ, mới vừa rồi thiếp đang suy nghĩ, nếu Nguyên Phưởng chịu thân thiết với A Mãn, một nhà d/đ;l;q;d Tô thị lại đang ở phía sau Vương phủ, qua lại cũng dễ dàng, không bằng thiếp mời các nàng tới vương phủ ngồi một chút, sau một thời gian dài, bọn nhỏ ảnh hưởng lẫn nhau, có lẽ Nguyên Phưởng sẽ từ bỏ tính xấu của hắn."
Liêu Vương nghe vậy, bưng ly trà nghĩ ngợi.
Biết con không khác ngoài cha, tiểu nhi cái gì tính tình, hắn cùng với vương phi một dạng rõ ràng.
Đối với Thế tử, Liêu Vương hơi có chút áy náy. Lúc Lão đại và lão Nhị ra đời thì hắn rất thanh nhàn, thường tự mình dạy dỗ hai đứa bé, võ nghệ của lão Nhị do hắn dạy dỗ càng thêm đứng đầu. Lão Tam ra đời thì vừa vặn gặp phải thời buổi rối loạn, lòng hắn chỉ để ý đến triều đình ở phía xa, không có tinh thần, d/đ;l;q;d sức lực và kiên nhẫn để dụ dỗ trẻ con. Mà trong lúc đó, lão đại lão Nhị lớn tuổi hơn cũng có thể thay hắn lo liệu rồi, mỗi khi ra ngoài hắn sẽ mang hai đứa bé bên cạnh, trong mắt lão Tam, nhất định sẽ cảm thấy phụ vương thiên vị huynh trưởng hơn đúng không?
Liêu Vương nhiều lần ôm ấu tử giải thích, đứa nhỏ có thể hiểu nhưng sợ là không tin, dần dà trong lòng tồn tại vướng mắc.
"Cũng được, cứ sắp xếp theo như lời nàng nói." Liêu Vương đồng ý.
Cho nên, Liêu Vương phi mới tặng thiếp mời cùng với chậu hoa cúc cho Tô Cẩm.
.
Vương phủ lại khác với những phủ đệ của quan viên khác, lần trước đến Lý gia làm khách, bản thân Tô Cẩm đã được cảm nhận mùi vị bởi vì lễ nghi không ổn mà bị nhóm quý phu nhân cười nhạo, lần này vừa nhận được thiệp mời của Liêu Vương phi, Tô Cẩm lập tức tạm thời vứt chuyện đáp lễ của Tiêu Chấn qua một bên, gọi a Triệt, A Mãn tới, ba mẫu tử cùng Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai học lễ nghi.
Ba sư phụ, ba đệ tử, chỉ có a Triệt là học hành an tĩnh nhất, Tô Cẩm muốn an tĩnh nhưng không ngăn nổi A Mãn chạy tới quấy rối. Tô Cẩm đang bước đi từng bước nhỏ, A Mãn ở bên cạnh nghẹo đầu nhìn nàng, vừa nhìn vừa cười vui vẻ. Lúc Tô Cẩm học cách ngồi, A Mãn lập tức nhào vào trên đầu gối nàng cười vui vẻ, làm cho tất cả mọi người đều cười bé.
Tô Cẩm tốt thật sự mệt mỏi!
"Thu Cúc, Đông Mai, các ngươi đưa thiếu gia tiểu thư đến Tiền viện dạy!" Tô Cẩm mệt mỏi bất đắc dĩ nói.
Hai nha hoàn lập tức dẫn a Triệt, A Mãn đi Tiền viện.
A Mãn còn muốn quấy rối ca ca, a Triệt thông minh trở về phòng học một mình.
A Mãn muốn đuổi theo ca ca, Tiêu Chấn cười ngăn dưỡng nữ lại, ôm đến nhà chính do hắn giám sát.
"A Mãn bái kiến dưỡng phụ!" Học xong, A Mãn đặt hai tay nhỏ bé lên phía bên phải thân mình, làm bộ hành lễ với dưỡng phụ, nữ oa phấn điêu ngọc trác vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
Tiêu Chấn liên tiếp khen xinh đẹp.
A Mãn nằm trên đầu gối dưỡng phụ, nghiêm túc nói: "Nương xinh đẹp." Mẫu thân xinh đẹp nhất, bé xếp thứ hai.
Tiêu Chấn nhìn khuôn mặt nữ oa oa cực kỳ giống Tô Cẩm, chợt nhớ lại lúc hai người mới gặp gỡ, Tô Cẩm dẫn a Triệt tới bái kiến hắn, hôm đó toàn thân nàng mặc váy đỏ, cười không ngớt nhưng cung kính gọi hắn là "Đại nhân" .
Thời gian trôi qua thực vui vẻ, thoáng một cái đã ba năm.
.
Ăn xong điểm tâm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Tô Cẩm đã đi tịnh phòng đến ba chuyến, hết cách sắp đến Vương phủ rồi, nàng rất căng thẳng!
"Phu nhân, chúng ta lên đường đi." Hạ Trúc cười nhắc nhở.
Tô Cẩm gật đầu một cái, giúp huynh muội a Triệt, A Mãn kiểm tra y phục rồi ba mẫu tử ra cửa.
Vương phủ có cửa chính, nhưng đó là nơi dành cho cả nhà Vương Gia và khách quý đến thăm, mấy người Tô Cẩm đi vòng ma cửa phía Tây của Vương phủ.
Liêu Vương phi đã phái tỳ nữ bên cạnh tới đón. Vào vương phủ, Tô Cẩm, a Triệt quy quy củ củ đi theo sau lưng nha hoàn, tay nhỏ bé của A Mãn được mẫu thân dắt, suy cho cùng cũng còn bé nên rất nhanh đã quên những lời dặn dò của mẫu thân, không nhịn được nhìn đông nhìn tây. Đại cô nương như vậy là thất lễ, đổi thành nữ oa oa ba tuổi, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu thú vị, giống như con bướm nhỏ đi lạc vào vậy.
Vương phủ rất lớn, đoàn người nín thở trầm ngâm đi khoảng hai khắc đồng hồ, cuối cùng cũng tới viện Liêu Vương phi.
Liêu Vương phi đang ngồi trong phòng khách, toàn thân mặc bộ váy thường ngày thanh nhã, không hề có uy phong của quan phu nhân, Thế tử Chu Nguyên Phưởng ngồi trên chủ tọa khác ở hướng Nam, toàn thân mặc cẩm bào cổ tròn màu xanh ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú sa sầm, hiển nhiên là một Tiểu Diêm Vương, cũng không biết đang giở trò tức với ai, rồi lại làm cho lòng người sinh ra sợ hãi, không dám đối xử như hài tử bình thường.
"Dân phụ bái kiến vương phi, Thế tử." Tô Cẩm cung kính mà hành lễ.
A Triệt, A Mãn một trái một phải đứng ở bên cạnh nàng, a Triệt trầm ổn, A Mãn ngây thơ, mắt xếch tò mò quan sát Liêu Vương phi.
Liêu Vương phi cười cười với nữ oa, miễn lễ cho ba người.
"Ban thưởng ghế ngồi."
Bọn nha hoàn nối đuôi mà vào, chia ra mang ba cái cái ghế, chuẩn bị cho A Mãn một chiếc ghế thấp, A Mãn vừa ngồi lên càng lộ vẻ nhỏ, cái đầu càng nghiêng qua cố gắng nhìn ra phía ngoài.
Chu Nguyên Phưởng nghĩ tới cách trêu nhọc khỉ nhỏ, A Mãn tựa như một con khỉ con nhỏ xinh đẹp.
Hắn nhìn chằm chằm A Mãn.
A Mãn còn nhớ rõ hắn hái hoa của bé, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn về nơi khác.
Chu Nguyên Phưởng vừa mới giương khóe môi lên lập tức lại mím chặc lại, tức giận con khỉ nhỏ không chịu cho hắn sắc mặt hoà nhã.
A Triệt không biến sắc liếc Thế tử thân phận tôn quý một cái.
Dáng vẻ của tụi nhỏ sao có thể gạt được người lớn, Tô Cẩm im lặng cười làm lành với Liêu Vương phi, Liêu Vương phi cho nàng một ánh mắt đừng ngại, sau đó hỏi thăm a Triệt: "Đứa nhỏ này mấy tuổi, có phải học võ hay không?"
Tô Cẩm bội phục nói: "Nhãn lực của Vương phi thật tốt, năm nay a Triệt tám tuổi, bình thường đi học ở học đường, sau khi về đến nhà thì Tiêu đại nhân sẽ dành chút thời gian dạy hắn võ nghệ, chỉ mới tám tuổi nên vẫn còn đang học kiến thức cơ bản."
Liêu Vương phi vuốt cằm nói: "Nghe nói Tiêu đại nhân có tài bắn cung cao siêu, càng có sở trường dùng giáo, có hắn đích thân dạy thì tiền đồ của a Triệt không có ranh giới."
Nhi tử nhận được sự tán dương và coi trọng của Vương phi, trong lòng Tô Cẩm dâng lên nỗi tự hào, nhìn nhi tử dặn dò: "Lời của Vương phi con đều nghe rồi chứ? Về sau nhất định phải đi học luyện võ cho giỏi, chớ phụ lòng mong đợi của Vương phi."
A Triệt nghiêm mặt nói: "Mẫu thân yên tâm, con tuyệt đối không làm cho mẫu thân và vương phi thất vọng."
Ra cửa, a Triệt dùng kính ngữ với Tô Cẩm, ở nhà thì gọi là nương.
A Mãn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe nhóm người lớn nói chuyện, vào lúc này trông thấy tất cả mọi người đang khen ca ca, cuối cùng tiểu nha đầu có lời, chỉ vào ca ca lớn tiếng nói cho Liêu Vương phi: "Ca ca biết bắn tên, có thể bắn trúng vòng vòng!"
Có lúc ca ca luyện võ, A Mãn cũng sẽ ở bên cạnh nhìn, dưỡng phụ cũng dạy bé bắn tên, nhưng lúc nào A Mãn cũng bắn sai lệch, không bay xa như tên của ca ca.
Liêu Vương phi vừa muốn khơi ngợi đâu câu theo A Mãn, đột nhiên Chu Nguyên Phưởng nhìn chằm chằm a Triệt nói: "Ta cũng biết bắn tên, không bằng chúng ta tỉ thí với nhau?"
Hắn không sánh bằng hai vị huynh trưởng, nhưng người tên gọi a Triệt này không lớn hơn hắn là bao, Chu Nguyên Phưởng có lòng tin thắng hắn.
Nghĩ như vậy, Chu Nguyên Phưởng lại liếc nhìn A Mãn.
A Mãn quá nhỏ, không thể giải hiểu được ánh mắt của thế tử hư hỏng, mờ mịt giương cái miệng nhỏ nhắn lên.
A Triệt chưa bao giờ tiếp nhận khiêu khích võ nghệ đến từ đồng bạn cùng lứa, hắn nhìn về phía mẫu thân.
Tính cả hôm nay, Tô Cẩm và Chu Nguyên Phưởng đã gặp nhau hai lần, Thế tử tôn quý đi nữa cũng chỉ là một đứa bé, Tô Cẩm cơ bản đã xác định, Chu Nguyên Phưởng chính là một Công Tử Ca Hoàng gia mọi việc đều muốn tranh. d/đ/;l'q'dTô Cẩm đã từng ứng phó biết bao thực khách muốn sàm sỡ nàng, muốn đối phó như thế nào với Chu Nguyên Phưởng thì dễ như trở bàn tay.
"Thế tử là Nhân Trung Long Phượng, học vấn võ nghệ đều nhất đẳng, sao a Triệt có thể so sánh được với người? Tỷ thí coi như xong đi, dù sao a Triệt nhất định cũng thua." Tô Cẩm cười khanh khách nịnh bợ thế tử gia, nhớ năm đó nàng dụ dỗ lão gia Tri Huyện đại nhân huyện nha, cũng không cười đến ngọt ngào như hiện giờ.
Nhưng Chu Nguyên Phưởng muốn tỉ thí với Triệt cũng không chỉ vì tranh cao thấp.
Thấu khỉ con nhỏ ngốc nghếch không hiểu kịp bọn họ nói chuyện, Chu Nguyên Phưởng không nhìn mẫu thân của khỉ con nhỏ ngốc nghếch, trực tiếp xin phép Liêu Vương phi: "Nương, con muốn tỉ thí võ nghệ với a Triệt."
Tô Cẩm: . . . . . .
Sao Tiểu thế tử không chịu dáng vẻ này của nàng nhỉ?
Liêu Vương phi hiểu rõ con mình hơn Tô Cẩm, nếu như nàng không đồng ý thì nhi tử này có thể sẽ nhớ ba mẫu tử Tô Cẩm cả đời!
Vì vậy, Liêu Vương phi cười nói với Tô Cẩm: "Võ nghệ không thể chỉ dựa vào tập luyện, thách đấu còn giúp cho sức thêm tiến bộ, ngươi không phải lo lắng, hôm nay tỉ thí bắn cung, bất kể ai thắng cũng đều được thưởng."
Nàng đã nói như vậy, Tô Cẩm chỉ có thể đồng ý thay nhi tử.
Vương phủ có nơi luyện võ chuyên biệt, Liêu Vương phi đi đầu dẫn mọi người cùng qua.
Tô Cẩm có ý nhắc nhở nhi tử ngàn vạn đừng thắng Thế tử, nhưng phía trước là Liêu Vương phi, đi theo đằng sau là một đống nha hoàn ma ma hầu hạ, nàng có một chút cử động cũng khiến người ta chú ý. Không thể mở miệng, Tô Cẩm len lén nháy mắt vói nhi tử, hi vọng nhi tử hiểu lòng của nàng. A Triệt nhìn thấy, khó có thể phát hiện gật đầu một cái.
Hai đứa bé, một bảy tuổi một tám tuổi, cung tên dùng để bắn cũng là loại nhỏ, mục tiêu cố định cách mười bước.
Theo tôn ti, Chu Nguyên Phưởng bắn trước.
Năm tuổi, Chu Nguyên Phưởng đã học hết nội dung chủ yếu khi bắn tên, tư thế lắp tên giương cung đều rất đẹp, nhắm ngay hồng tâm, hắn híp mắt phải lại, "Vút" bắn ra ngoài, ngay giữa vòng tròn.
Để cung xuống, trước tiên Chu Nguyên Phưởng nhìn về phía A Mãn đang đứng bên cạnh Tô Cẩm.
A Mãn hưng phấn nhìn a Triệt: "Đến lượt ca ca!"
Chu Nguyên Phưởng càng mím môi chặc hơn.
A Triệt ra sân cũng bắn trúng hồng tâm, thần thái nhẹ nhõm.
Tô Cẩm lặng lẽ toát mồ hôi dầm dề, ý gì chứ, chẳng lẽ nhi tử hiểu lầm ánh mắt nàng thành khích lệ?
Mọi người đều có đăm chiêu riêng, người làm dời mục tiêu ra xa thêm năm bước.
Đối với đứa bé mà nói, năm bước rất xa.
Chu Nguyên Phưởng giương cung lần nữa, lần này, tên của hắn chui vào giữa vòng thứ ba và thứ tư.
"Ha ha, ngươi không bắn trúng vòng vòng!" A Mãn không biết thân phận của Thế tử tôn quý bao nhiêu, khờ dại vui vẻ vì kẻ địch thất bại.
Tô Cẩm cũng bắt đầu run chân lên! Nhi tử có ngốc hay không còn phải đợi quan sát, nữ nhi thì thật sự ngốc rồi!
Không bắn trúng hồng tâm, Chu Nguyên Phưởng đã bắt đầu hờn dỗi rồi, nghe A Mãn cười nhạo, hắn đen mặt lại trợn mắt nhìn tới, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn rực rỡ của A Mãn dưới ánh mặt trời, mắt cong lại như trăng d/đ;l;q;d lưỡi liềm, Chu Nguyên Phưởng đột nhiên không thấy tức giận nữa. Tiểu nha đầu biết cái gì, hắn mới bảy tuổi có thể bắn trúng mục tiêu đã rất lợi hại, ca ca của nàng chưa chắc có thể bắn trúng.
Hết giận, Chu Nguyên Phưởng nhìn về phía a Triệt.
Tô Cẩm không tự chủ siết chặt khăn.
A Triệt chuyên tâm nhắm ngay, "Vút" một tiếng, mũi tên ghim vào giữa vòng tròn thứ tư và thứ năm.
A Mãn đưa cổ nhìn quanh, thấy ca ca cũng không bắn trúng vòng vòng, tiểu nha đầu không biết làm sao.
Tô Cẩm hy vọng nhi tử bại bởi thế tử, tránh cho đắc tội quý nhân, nhưng nhi tử thua thật thì Tô Cẩm lại không cách nào vui mừng, không phải tức giận nhi tử võ nghệ không bằng người, mà là lo lắng nhi tử nhạy cảm để tâm vào chuyện vụn vặt, quá coi trọng cuộc tỉ thí này.
"Thế Tử Thắng!" Sư phó phụ trách đánh giá của Vương phủ binhg tĩnh tuyên bố kết quả.
A Triệt xoay người chắp tay với Chu Nguyên Phưởng nói: "Thế tử cao hơn một bậc, thảo dân hoàn toàn bái phục."
Chu Nguyên Phưởng hoàn toàn không để a Triệt vào trong mắt, chỉ nhìn A Mãn.
A Mãn bĩu môi, tức giận trừng hắn, nàng không muốn ca ca thua.
Tô Cẩm vừa muốn khen Chu Nguyên Phưởng, Liêu Vương phi vừa muốn khích lệ a Triệt, đột nhiên sau lưng mọi người truyền đến tiếng ủng hộ trung khí mười phần: "Tốt!"
Nữ nhân, bọn nhỏ đồng thời quay đầu lại.
Liêu Vương phi nhìn thấy vương gia của mình trước tiên, người đầu tiên Tô Cẩm nhìn thấy cũng là nam nhân mặc hoa phục cao lớn vĩ đại – Tiêu Chấn sau lưng. Ở tòa vương phủ vừa xa lạ vừa tôn nghiêm này, rốt cuộc cũng nhìn thấy người quen, vẫn là người nàng tín nhiệm nhất, Tô Cẩm không hoảng không run, nụ cười truyền tới trong mắt xa xa mà nhìn hắn.
Tiểu phụ nhân cười đến đẹp như thế, Tiêu Chấn mặt không chút thay đổi nhưng lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Không phải Vương Gia cũng sẽ coi trọng Tô Cẩm như Hoắc Duy Chương chứ?
Liêu Vương nhìn thấy Tô Cẩm quả thật kinh diễm, nhưng hắn thân là Vương Gia, có lúc tiên đế sẽ ban thưởng mỹ nhân cho hắn, có lúc quan viên bên dưới cũng sẽ chọn mỹ nhân hiếu kính, Thược Dược đã gặp nhiều, trở lại đóa Mẫu Đan cũng sẽ không cảm thấy mới mẻ bao nhiêu, huống chi Tô Cẩm còn là đệ muội mà Tiêu Chấn xem trọng, trong lòng Liêu Vương cũng sẽ không nghĩ tới phương diện kia.
So sánh với Tô Cẩm, thì điều Liêu Vương không ngờ hơn lại là nhi tử của Tô Cẩm – a Triệt.
Mới vừa rồi, khi hai đứa bé bắn mũi tên thứ nhất thì Liêu Vương và Tiêu Chấn nghe tin đã tới, các nam nhân võ nghệ cao siêu, mắt cũng độc, Liêu Vương lập tức nhìn ra tài bắn cung của a Triệt vững hơn, ổn đến mức có thể tinh chuẩn khống chế mũi tên trúng vào vòng nào. Nếu như nói mũi tên thứ nhất hai đứa bé khó thắng bại thì mũi tên thứ hai là do a Triệt cố ý khiêm nhượng.
Liêu Vương chắc chắn, đợi một thời gian sau tiểu tử này sẽ làm nên chuyện lớn!