Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

Chương 6-10



Chương 6 Người phụ nữ đanh đá


Nghe âm thanh này, người tới là Diêu thị nương của Diệp Đại Trụ.

Lý thị nhíu mày lại, mấy ngày hôm trước Diêu thị vội vã nhờ cậy bà mối tới đề nghị kết thông gia cho Diệp Đại Trụ. Trừ lần đó bị nàng từ chối, bình thường hai nhà ít khi có tiếp xúc qua lại. Vậy mà hôm nay bà ta nổi giận đùng đùng chạy tới đây cũng không biết bởi vì cái gì. Lý thị xoa xoa tay đi ra ngoài.





Diêu thị đang đem hàng rào tre trước cửa đá bang bang, thấy Lý thị xuất hiện ngẩng đầu hướng tới chửi:" Mau mở cửa cho ta, đừng chui rúc lại trốn ở bên trong còn có tiểu tiện nhân( đồ đ*) Diệp Cẩm cũng gọi đi ra cùng cho ta. Trái lại ta muốn hỏi nàng một chút, rốt cuộc còn có mặt mũi hay không?"

"Diêu Thúy Hoa, ngươi chửi ai là tiểu tiện nhân hả?" Lý thị vốn đang muốn hỏi rõ ràng nghe vậy tức giận từ từ đi đến.

Tuy khuê nữ của mình vừa mới đến thôn này hơn một tháng, người khác cũng không hiểu được tính tình của nàng, nàng rõ ràng cũng rất tốt. Chyện này căn bản không có cơ hội chủ động làm chủ. Bỗng dưng vô cớ bị người khác mắng chửi một trận, Lý thị sao có thể thuận theo!

Diêu Thúy Hoa đang xoa cánh tay, hổn hển thở gấp, trong miệng cũng không buông tha:" Còn có thể chửi ai? Chính là chửi con tiểu tiện nhân mới tới của nhà ngươi. Hồ ly tinh! Thế nào, dám làm còn không dám nhận?"



Lúc này Diệp Cẩm cũng từ phòng bếp đi ra, vừa vặn nghe dược lời của Diêu thị:" Diêu thẩm, ta kính trọng ngươi là trưởng bối, tốt nhất đừng nói chuyện khó nghe như vậy."

Cho dù tính tình có tốt đi chăng nữa, bây giờ Diệp Cẩm không nhịn nổi nữa rồi.

Cảm thấy người ngoài đến như nàng thật dễ bắt nạt? Buổi chiều vừa mới bị Diệp Đại Trụ chọc cho một thân cợt nhã, buổi tối nương hắn còn tìm tới cửa vô duyên vô cớ mắng một trận, rốt cuộc bà ta muốn làm cái gì? Người một nhà này như thế nào cứ quấn lên bản thân mình.

Diêu thị phun một ngụm nước miếng lớn xoa thắt lưng, không hề mảy may đem hai người đặt vào mắt:" Ai da, rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi à? Thế nào ta vẫn cứ nói những lời khó nghe thì làm gì? Ta nói cho ngưới biết, ta không chỉ mắng ngươi là con tiểu tiện nhân mà ta còn muốn chửi mẹ là đồ đ( nguyên văn dùng từ này luôn nha mọi người). Đúng là có nương như thế nào thì sẽ có khuê nữ như thế đó, cả một nhà đều không có lấy thứ gì tốt."



Lúc này, Lý thị thật sự bị chọc cho nổi giận không nhẹ, bà cũng không muốn cùng với thứ đàn bà chanh chua này phí lời. Không nói hai lời, chụp lấy cây chổi lớn để tựa vào tường chuyên dùng để quét sân, mở cửa hướng tới Diêu Thúy Hoa chào hỏi.

Diêu Thúy Hoa đang đắc ý mắng chửi, hiển nhiên không ngờ tới Lý thị cầm chổi đánh lên người bà một cái làm chao đảo:" Uí, bà nội ngươi. Người đâu, mau tới đây, đều đến xem kìa, thứ đàn bà điên đánh người rồi, ai ôi." Xoay người ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy, vừa chạy vừa la lên.

Lý thị cầm lấy cây chổi đuổi theo phía sau," ta thách ngươi chửi người, ngươi chửi đi, tiếp tục chửi nữa đi, có bản lĩnh chửi thêm một câu nữa, xem lão nương có đánh chết người không, khi dễ hai người chúng ta có đúng hay không?"

Diệp Như và Diệp Qúy vốn đã chui vào trong ổ chăn, nghe thấy động tĩnh bên ngoài vừa mặc xong quần áo liền đi ra:" Đại tỷ chuyện gì xảy ra vậy?"
Bên ngoài sân lúc này có không ít người lục đục tụ họp lại náo nhiệt. Mặc dù Diệp Cẩm thấy hả giận nhưng tiếp tục đánh như vậy cũng không thành vấn đề, chỉ cần đừng đem người đánh nguy hiểm tới tính mạng không thôi ngược lại còn bị bà ta tiếp tục lấy cớ bịp bợm lừa tiền thuốc thang.

Nàng chạy tới kéo Lý thị lại, " Nương, được rồi, cho bà ta chịu giáo huấn như vậy là được rồi, đừng đánh nguy hiểm tới tính mạng.

Ai ngờ lúc này Diêu Thúy Hoa thừa dịp lợi dụng sơ hở, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, vùng dậy khóc lóc kể lể:" Ôi chao, muốn gϊếŧ người mà, mọi người mau tới xem xét đúng sai, phân xử đi, cả một nhà bốn người ức hiếp một bà già như ta."

Lý thị vừa mới ngừng tay lại, lập tức tức giận trở lại cầm chổi chuẩn bị đánh xuống bà ta.
Diệp Cẩm ngăn cản Lý thị, quay đầu nhìn xuống Diêu thị đang ngồi trên mặt đất "Thật là thảm hại" nhất thời cảm thấy vừa tức giận vừa mắc cười:" Thẩm à, người còn trợn mắt lên nói dối, ngươi mời mọi người trong thôn nói một chút xem. Diệp Như và Diệp Qúy đang ngủ ngon giấc lại bị tiếng mắng chửi làm cho thức giấc nên mới từ trên giường bò dậy, làm sao có chuyện một nhà bốn người chúng ta khi dễ một bà già như ngươi? Huống chi lại là một bà già chỉ mới ba bốn mươi tuổi."

Nàng không khỏi bái phục kỹ năng diễn xuất của Diêu thị.

Vừa mới bị Lý thị đánh cho vài cái, bị những sợi tre trúc được vót nhọn trên cây chổi làm khuôn mặt của bà cào xước đến bị thương, quần áo cũng bị xé thành một đống, cứ như vậy mà ngồi trên đất, thật đúng là có vài phần đáng thương. Hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng mới vừa nãy còn hung hăng mắng chửi người.
Nếu chỉ xem náo nhiệt mà không biết rõ tình hình thực tế không chừng mọi người đều hướng về bênh vực bà ta.

Diêu Thúy Hoa cũng không vì một hai câu nói của Diệp Cẩm mà chịu thua. Hôm nay bà ta dám đến ầm ĩ nhất định có mười phần mười nắm chắc:" Cho dù không phải là một nhà bốn người, cũng là hai người các ngươi cùng nhau khi dễ ta, thế nào, các ngươi có để ý hay không?"

Đối với xung quanh đầy người đến xem náo nhiệt bà ta có chút tội nghiệp nói:" Hôm nay mọi người hãy phân xử giúp ta. Mọi người đều biết trước kia hai mẹ con bọn họ ở trước mặt hai nhà cự tuyệt chuyện hôn sự. Kết quả hồ ly tinh này sau lưng lại ngấm ngầm vụиɠ ŧяộʍ với Đại Trụ Tử nhà ta đem tặng đồ cho nàng? Chuyện xảy ra ở ngay dưới chân núi thật sự có rất nhiều người tạn mắt chứng kiến, lấy con thỏ béo của Đại Trụ Tử nhà ta. Mọi người nói xem, cuối cùng chuyện này có nên hay không? Hiện tại . . . . . . . . . . Vậy mà hiện tại hai mẹ con bọn họ còn hợp nhau đánh ta, ô ô ô . . . . . . . . . " Căn bản không hề có giọt nước mắt nhưng bà ta vẫn giả vơ đưa tay lên lau đi" Thật đáng thương cho bà già này mà, chỉ có thể bị người ta khi dễ . . . . . . . . . ."
Chung quanh đang xem náo nhiệt lại xôn xao một trận, có vài người bắt đầu chỉ trỏ hai mẹ con Diệp Cẩm.

" Chậc chậc, thật sự không nghĩ tới nha, nhìn thấy lớn lên nhu thuận xinh đẹp mà loại là loại người như thế.

" Lý thị cũng là cái đồ đanh đá, đem đánh người ta cũng thật hung ác, ngươi xem gương mặt bị thương của Thúy Hoa kìa, chao ôi, nhìn thôi cũng đã dọa người rồi.

Diệp Cẩm không khỏi cười lạnh, nàng vẫn cứ nghĩ là chuyện gì, hóa ra lại là tai họa của chuyện chiều nay gây ra. Rốt cuộc là nàng đã trêu chọc đến người nào ?

" Thẩm à, sao ta cái gì cũng không biết từ khi nào mà ta sai khiến Diệp Đại Trụ đem tặng đồ vật qua cho ta? Ngươi nói một chút là ai tận mắt nhìn thấy ta muốn lấy con thỏ béo của Diệp Đại Trụ nhà ngươi?" Nàng không cứng rắn làm chuyện này tới cùng thì ai cũng đừng nghĩ vu cáo lên trên người nàng.
Lý thị cũng khằng định khuê nữ nhà mình nhất định không làm ra loại chuyện như thế này, " Ngươi vẫn luôn miệng nói Diệp nương nhà ta cầm lấy con thỏ béo của Diệp Đại Trụ nhà ngươi, vậy con thỏ nằm ở đâu? Lão nương cũng không thấy nửa cái lông thỏ nào!" Bà cầm lấy cây chổi đập mạnh một tiếng lên mặt đất " Hôm nay ngươi không đem ra được bằng chứng của chuyện này thì cẩn thận lớp da của ngươi!"

Diêu Thúy Hoa quả thật bị cây chổi làm cho hoảng sợ thêm, có chút e sợ rút lui lại, nhưng mà nghĩ lại một chút, chuyện này vừa có lý vừa có chứng cứ sao phải sợ các nàng? Tinh thần có dũng khí sống lưng cũng thẳng hơn.

" Thế nào, các ngươi còn muốn đe dọa ta hay sao", âm thanh thô lỗ của bà tiếp tục nói" Lúc đó người trong thôn hái rau dại dưới chân núi đều đã trông thấy! Hiện tại ngươi còn muốn hỏi ở đâu? Có chút bản lĩnh như vậy, ai biết các ngươi đem giấu đi nơi nào? Nói không chừng đều vào bụng hết rồi."
Diệp Cẩm chỉ cảm thấy buồn cười, vào bụng? Con thỏ còn không biết ở đâu mà cho vào bụng? Chỉ vì một con thỏ mà hôm nay nàng bị hai người mắng chửi. Quan trong là con thỏ đó căn bản còn chưa vào được trong tay nàng, ngươi nói nàng có thiệt thòi hây không?

Nàng giương mắt nhìn xung quanh một vòng, đúng lúc thấy Vương tẩu tử cách vách vội vội vàng vàng chạy tới sân viện, " Ai ôi, đây là làm sao vậy? Ta vừa mới đem hài tử cho ngủ, đây là có chuyện gì ầm ầm thế này."

Diệp Cẩm cười nói:" Tẩu tử, ngươi tới cũng thật đúng lúc. Diêu thẩm khẳng định nói ta cầm lấy con thỏ của Diệp Đại Trụ, bây giờ tìm đến ta đòi lấy lại."

Vương tẩu tử kinh ngạc nói:" A, chính là con thỏ chiều nay."

Nghe giọng nói tỏ vẻ rõ ràng chiều nay đã có mặt ở đó, Diêu Thúy Hoa vội hỏi:" Quyên tử chiều này ngươi cũng có ở đó? Vậy ngươi mau nói cùng mội người một chút, Diệp Cẩm có cầm lấy con thỏ của Đại Trụ nhà ta hay không?" Mới vừa nói không có nhân chứng, không phải người làm chứng đã tới rồi sao. Xem con tiểu tiện nhân này làm thế nào mà cãi!
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 tháng trướcCập nhật3 tháng trướcLượt đọc34Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook





Trang Chủ



Trang Truyện



DS Chương



Chức Năng

Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận

 Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 7 Đánh rắn đập đầu

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Phiên bản Dịch · 2077 chữ

Thực ra bà đã sớm nhìn không vừa mắt Diệp Cẩm, lúc trước là nhìn vào nàng ở nhà giàu quyền quý trong kinh thành tới đây, khẩng định mang về không ít tiền riêng. Lúc đó mới miễn cưỡng đáp ứng con trai nhà bà mà đề nghị kết thông gia.

Kết quả, con tiểu tiện nhân này vậy mà lại dám không coi trọng nhà bà, từ chối ngay tại chỗ, làm cho thể diện của Diệp gia nhà bà trong ngoài đều bị đánh mất,

Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, xem bà đem thanh danh của con tiểu tiện nhân này biến thành mùi hôi thối bay đen khắp trời.

Nghe khẩu khí của Diêu Thúy Hoa trái ngược lại Diệp Cẩm càng cảm thấy khó hiểu.
Nàng tưởng rằng Diêu Thúy Hoa thuần túy không có việc gì gây sự nên cố tình đổ tội cho nàng lấy con thỏ của Diệp Đại Trụ, hiện tại xem ra bị tình cảm lời nói của ai làm cho nghĩ rằng nàng đã lấy đi con thỏ kia.

Chậc chậc, không biết là người nào đào một cái hố lớn hãm hại nàng, thật khó lường trước.

Vương tẩu tử chỉ cần nghĩ qua một chút liền hiểu rõ đầu đuôi của chuyện này, " Thẩm, ngươi đây có hiểu lầm rồi." Thường ngày Diêu Thúy Hoa cũng xem như thông minh nhanh trí, vậy mà lúc này bị người ta đùa giỡn cũng không hề hay biết? "Đúng là chiều nay ta vừa cùng với Cẩm nương ở chung một chỗ hái rau dại vừa cùng nhau quay trở về, nàng cũng không có lấy con thỏ kia."

" Ngươi nói cái gì." Thanh âm của Diêu Thúy Hoa đột nhiên trở nên bén nhọn lên không ít. "Không lấy?" Hiển nhiên là bà ta không tin được. " Quyên tử, ta biết ngươi và nàng có quan hệ tốt nhưng ngươi cũng không thể trợn mắt nói dối như vậy, giúp đỡ nàng khi dễ lão bà tử này?"
Vương tẩu tử nhướn mày, "Thẩm, sao lại có khả năng như vậy, nói tới quan hệ tốt, Cẩm nương đến đây mới được mấy ngày chứ? Chúng ta ở cùng một thôn biết bao nhiêu năm, nếu như phải giúp đỡ thì ta phải giúp ngươi đúng không?" Nàng dừng lại một chút, " Nếu ngươi không muốn tin, ngươi có thể hỏi tam thẩm một chút." Nàng chỉ vào Dương tam thẩm đang đứng trong đám người xem náo nhiệt cả nửa ngày. "Buổi chiều tam thẩm cũng có ở đó, còn cùng Đại Trụ nhà thẩm nói chuyện, cái này cũng không thể là giả được."

Lời nói của Vương tẩu tử ở trong Diệp gia thôn vẫn luôn có trọng lượng, chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Cha chồng nàng là thôn trưởng tiền nhiệm còn thôn trưởng hiện tại vừa hay lại là tiểu thúc, nhân phẩm và danh tiếng của cả nhà ở trong thôn này khỏi phải bàn tới. Vốn dĩ Dương tam thẩm không muốn vì một Diệp Cẩm mà đắc tội với Diêu Thúy Hoa cho nên lúc nãy mới liên tục im lặng không nói chuyện nhưng mà hiện tại Vương tẩu tử đã mở miệng nói ra nên bây giờ dù thế nào bà cũng phải cho nàng mặt mũi. Dù sao người đắc tội cũng là nàng chịu trách nhiệm không hề liên quan gì tới bà.
"Đúng vậy, chiều nay ta cũng có ở đó." Bà vỗ tay mạnh một cái cười híp mắt mở miệng nói tiếp:" Thúy Hoa à, quả thật Diệp Cẩm không hề cầm lấy con thỏ kia ta tận mắt nhìn thấy Đại Trụ tử xách theo con thỏ quay trở về, cùng Dung Dung còn có Oanh Oanh cũng có ở đấy. Ngươi xem, có phải ngươi hiểu lầm rồi hay không? Nếu không thì ngươi quay về hỏi hai người bọn họ một chút."

Ban đầu Dương tam thẩm có ý định cho Diêu Thúy Hoa một bậc thang để bước xuống nhưng mà Diêu Thúy Hoa vừa nghe xong trong lòng lại lộp bộp một tiếng, thiếu chút nữa không thở ra được, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Diệp Cẩm và Vương tẩu tử nghe tới tên của Diệp Dung Dung nhât thời liền hiểu rõ, chuyện này tám phần là do Diệp Dung Dung giở trò quỷ. Trong thôn này nhắc tới người có thâm cừu đại hận với Diệp Cẩm quả thật cũng chỉ có mỗi Diệp Dung Dung. Diêu Thúy Hoa cũng không ngốc, nhìn vẻ mặt có lẽ cũng đã suy đoán ra vấn đề của chuyện này đến từ đâu.
"Thúy Hoa tử, hiện tại ngươi còn lời nào để nói?" Có người tự mình đứng ra làm chứng, Diệp Cẩm tức giận tra hỏi lại:" Hiện tại đã có người làm chứng cho ta, vậy còn bà?' Nàng dừng một chút" Ngươi mau mau tìm xem, bằng không với chuyện hôm nay khiến cho Huyện thái gia tới cũng sẽ đứng về phía ta."

"Ngươi. . . . . . . . ." Diêu Thúy Hoa tức giận xanh cả mặt, ngón tay chỉ vào Diệp Cẩm hận không thể xuyên thủng nàng, nhưng cũng chỉ dám nín nghẹn không dám lời nào.

Bà đi đâu lấy ra bằng chứng? Vừa mới nghe Diệp Dung Dung nói xong đã tức giận không chịu được nên lúc nãy mới chạy tới gây ầm ĩ. Nơi nào mf biết được con tiểu tiện nhân này vậy mà lại dám bố trí một trận.

Thấy có làm chứng chuyện này không hề có liên quan gì tới khuê nữ nhà mình, lúc này Lý thị mới nhẹ nhàng thở phào:" Diêu Thúy Hoa, hiện tại ngươi làm sao để nói nữa? Ngươi có lý không?" Bà hướng tới mọi người nói tiếp:" Hôm nay mọi người cũng xem cho thật kĩ, rốt cuộc là ai không đúng? Rốt cuộc là ai khi dễ ai? Cẩm nương nhà ta đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì mà khiến cho các ngươi phá hỏng hỏng thanh danh của nàng?"
Lý thị cảm thấy vô cùng tức giận, khuê nữ nhà nàng đã trêu chọc đến ai? A? Dựa vào cái gì mà giày xéo nàng như thế này? Hôm nay nếu không phải Quyên tử đứng ra nói đỡ cho nàng hai câu thì bọn họ biết đi tìm ai nói lí lẽ, chỉ có thể trúng phải chậu nước bẩn này!

Lý thị càng nghĩ càng thấy tức giận ánh mắt đỏ lên, mắt nàng nhìn vào cây chổi trên tay mình, bà ước chừng quăng tay của Diệp Cẩm đứng dậy chạy vọt hướng tới Diêu Thúy Hoa:" Ta cho ngươi phá hư thanh danh con gái ta này, xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không con cẩu nương này."

"Ai da." Diêu Thúy Hoa vốn dĩ đang ngồi trên mặt đất, bất ngờ không kịp phòng bị, thoáng cái đã bị ăn vài gậy, vội vàng đưa tay lên né tránh.

Nhưng làm sao có chỗ để né tránh được? Lý thị ở trên túm đầu mà đánh còn bà thì ngồi dưới đất, chỉ có thể kêu lên vài tiếng ui da, ôi chao. xung quanh không có một người nào đi lên ngăn cản.
Hiện tại, Diệp Cẩm cũng không ngăn cản nữa, dù sao cũng là do Diêu Thúy Hoa đuối lý trước. Nương nàng đánh chó, nàng chỉ caafn đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, đánh không ít đi một cái nào. Nếu không phải sợ bị người khác nói cậy hai người bắt nạt một người, nàng đã sớm đi tới phái trước hỗ trợ.

Mà những người xung quanh đang xem náo nhiệt quả đúng là gió thổi chiều nào thì ngã theo chiều nấy, thấy Diêu Thúy Hoa đuối lý trước cũng chỉ nhỏ giọng nghị luận, càng không có một ai tiến lên ngăn lại.

Chỉ nghe một người thở dài nói:" Chậc chậc, Diêu Thúy Hoa này sao mà phá hỏng thanh danh của cô nương người ta, thật là thất đức, nên đánh."

Lại có một người nói tiếp:" Đại cô nương Diệp gia thật sự bị oan uổng mà, lớn lên nhu thuận xinh đẹp thế này thì làm sao có thế là loại người đó. Đây không phải. . . . . . ."
Cuối cùng cũng đợi được Diêu Thúy Hoa khó khăn từ mặt đất đứng dậy, trên mặt trên người vừa có thêm vài vết thương nữa mà quần áo trên người cũng đã bị xé rách không còn thấy rõ hình dạng.

"Ngươi . . . . . . . . . . . Ngươi . . . . . . . . . . . . . Các ngươi đợi đó cho ta." Đầu tóc bà ta bị rối hỏng bét, ánh mắt hung ác trừng lớn nhìn vào Lý thị, cũng chỉ có thể đứng dó từ từ lui về phía sau, đợi cho đến lúc lùi tới đụng phải đám người đang xem, chỉ thấy cánh tay bà ngay lập tức đẩy bọn họ ra, nhanh như chớp chạy đi ra ngoài. Một bên vừa chạy một bên vừa cất tiếng nói gào to:" Các ngươi đồ đ * sát ngàn, đều đợi lão nương đấy! Lão nương nếu không báo lại thù này thì không gọi là Diêu Thúy Hoa nữa."

Ngay từ đầu Diệp Cẩm đã không còn hi vọng sau này còn có thể chung sống hòa thuận với nhau nữa, vì vậy hướng tới bóng lưng của bà ta mà la lớn:" Ngươi yên tâm đi Diêu thẩm, chúng ta nhất định sẽ chờ ngươi. Nhưng mà bất quá lần sau trước khi ngươi tới nhất định phải thăm dò cho rõ ràng nha, đừng để giống như lần này lại bị người ta đánh cho."
Chỉ thấy cả người Diêu Thúy Hoa ngẩn ra, lúc sau lại càng thêm hùng hổ hơn, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Diệp Cẩm nhìn bóng dáng bà biến mất thầm nghĩ người ta nói ác nhân có ác nhân chỉnh quả thật không sai mà. Diệp Dung Dung này căn bản không cần nàng thu thập, khẳng định sẽ không có kết quả tốt.

Diêu Thúy Hoa đi rồi cũng không còn gì để xem náo nhiệt, người xem cũng không hề mất hứng lục tục đi khỏi cửa nhà Diệp gia.

"Tẩu tử, ta thật không biết phải làm thế nào để cảm ơn ngươi." Đợi mội người đi hết, Diệp Cẩm nhìn Vương tẩu tử trong lòng tràn đầy mười phần cảm kích.

Cả ngày hôm nay nàng đẫ được giúp đỡ hai lần, trong đám người xem náo không phải không có người nào chiều nay có mặt ở đó nhưng đều không đứng ra thay nàng nói đỡ để tránh khỏi việc đắc tội Diêu Thúy Hoa.
Lý thị cũng cảm kích nói:" Quyên tử, thẩm cũng thay mặt Cẩm nương cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi thì chuyện hôm nay thật là không thể nói rõ ràng." Bà có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Trái ngược lại Vương tẩu tử phất tay xem như không có gì đáng kể, "Thẩm, đừng xem ta là người ngoài, ta xem Cẩm nương như muội muội ruột, về sau cũng đừng nói những lời khách sáo như vậy, về sau mà còn có nữa ta sẽ trở mặt." Nàng giả vờ tức giận nói:" Được rồi, chuyện đã qua ta cũng phải quay về ngủ đây." Nàng ngáp một cái:" Thật mệt chết ta mà, ta đi đây. Ngày mai ta còn phải dậy sóm đi họp chợ." Nói xong, còn chưa đợi hai người trả lời lại một tiếng đã nhanh như chớp chạy đi về, đem cửa đóng lại một tiếng cạch.

Diệp Cẩm nhìn cửa lớn đã khép chặt lắc đầu cười.

Cái tính tình hấp tấp này thật đúng là không giảm đi, nàng còn chưa kịp nói cùng tẩu ấy sáng sớm ngày mai cùng nhau đi lên trấn trên.
- - - - - - - - - - Lời nói với người xa lạ - - - - - - - - - -

Ở giữa có nhắc tới cha chồng của Vương tẩu tử là thôn trưởng tiền nhiệm của Diệp gia thôn, tiểu thúc lại là thôn trưởng hiện tại.

Tiểu thúc nói ở đây chính là chỉ bên nhà chồng Vương tẩu tử cũng chính là đệ đệ của em trai thôn trưởng tiền nhiệm.

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 tháng trướcLượt đọc45Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook





Trang Chủ



Trang Truyện



DS Chương


Chức Năng

Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận

 Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8 Kỳ nhân Tiêu Duyên

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Phiên bản Dịch · 2054 chữ

Một đêm này, Diệp Cẩm thật khó có được cảm giác ngủ ngon.

Trước khi đi ngủ, nàng hồi tưởng lại chính mình đã tới Diệp gia thôn được một tháng, phát hiện bản thân mình vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, tin tưởng rằng chỉ cần nhẫn nại mọi thứ sẽ sóng yên biển lặng, nhưng sự thật lại là bản thân nàng dù thế nào vẫn bị mọi thứ phiền phức quấn lấy, lúc nào cũng bị khi dễ ức hiếp.
Mà sự mạnh mẽ đêm nay của Lý thị cũng khiến cho nàng đã hiểu rõ ra, người này nha, đôi lúc chính là không thể lương thiện quá, người hiền lành thì dễ bị người khác khi dễ, lúc cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn bằng không ngươi cũng chỉ có thể bị người khác khi dễ.

Về sau, nàng sẽ không để mặc cho người khác tiếp tục khi dễ nữa. . . . . . . . . . . .

Ngày thứ hai.

Bởi vì muốn dậy sớm đi chợ, trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Cẩm mò mẫm trong bóng tối thức dậy.

Hai người Diệp Như và Diệp Qúy vẫn còn đang che đầu ngủ say giấc, Diệp Cẩm đắp chăn cho hai người, đem đầu bọn họ từ trong chăn ra ngoài cũng không thấy tỉnh.

Lý thị đã rời giường được một lúc, khi Diệp Cẩm đi tới phòng bếp, bà đã đi tới sông nhỏ ngay đầu thôn gánh hai thùng nước quay trở về đổ vào lu.Trong nhà không có đàn ông, những việc nặng trong cuộc sống hàng ngày không tránh khỏi việc một mình Lý thị làm hết.
"Nương, mới sáng sớm một mình ngươi sao đã nấu nước?" Thấy quần áo Lý thị bị mồ hôi làm ướt hết, Diệp Cẩm nhíu nhíu mày trong lòng có chút đau," Không phải đẫ nói rồi sao, mấy việc này thì để cho ta và A Như còn có Tiểu Qúy cùng chia nhau ra gánh trở về, dù sao so với một mình nương làm cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn.'

Tuy là mới đến nơi này có một tháng, nhưng Diệp Cẩm nhìn ra được Lý thị là thật lòng thật dạ đối xử tốt với khuê nữ này, trái tim con người lớn lên đều là bằng xương bằng thịt, Diệp Cẩm đã sớm đem bà đối xử giống như à nương chân chính thật sự. Nhìn thấy Lý thị vất vả như vậy trong lòng nàng cũng có chút tư vị.

Cả một đã quen chịu cực khổ, trái ngược lại Lý thị vẫn coi như không có gì. Bà đem đòn gánh dựa vào trên tường, xoay người lấy gáo để trên dây bầu múc một chút nước cứ như vậy mà uống ừng ực một hơi. Lúc này mới nói:" Không sao, cái này so với cuộc sống mà Cẩm nương nhà ta trải qua, gánh một chút nước này cùng không mệt."
Diệp Cẩm cũng không đồng ý:" Như vậy không được, sáng sớm ngày mai ta lại tiếp tục dậy sớm hơn một chút, nương chờ xem, ta và ngươi cùng nhau gánh nước đem về."

Lần này Lý thị cũng không tiếp tục nói lại nữa, chỉ là khóe miệng rõ ràng có chút cong lên bà cười bỏ gáo xuống, dùng khăn lau mồ hôi, hai người lại bắt đầu nhóm lửa làm cơm sáng.

Cơm sáng cùng với cơm tối ngày hôm qua đều giống nhau, vẫn là cháo loãng rau dại như cũ, ngoài ra còn làm thêm mấy cái màn thầu thô. Mỗi ngày ba mẹ con bọn họ lên núi nhặt củi, buổi trưa đều không trở lại, chính là đem theo mấy cái màn thầu uống xem như là bữa trưa tạm thời.

Bữa sáng rất nhanh đã được làm xong, Diệp Cẩm kêu hai tiểu quỷ rời giường, hòa xung quanh mọi người trong nhà cùng nhau ăn. Ba người Lý thị mượn công cụ đem theo lương khô và nước uống lên núi nhặt củi trong sương sớm như mọi ngày. Một mình Diệp Cẩm thu dọn trong ngoài một trận, đợi thu thập gọn gàng xong lúc này mới cầm mấy kiện quần áo đi ra cửa tìm Vương tẩu tử.
Xe trâu nhà thôn trưởng đứng ở cửa thôn hai lần mỗi ngày, người trong thôn ai muốn đi lên trấn trên phải dậy sớm để chờ và đưa hai đồng tiền. Lúc hai người Diệp Cẩm và Vương tẩu tử đến cửa thôn trên xe trâu đã có vài người ngồi sẵn. Vậy mà Diệp Dung Dung và Diệp Oanh Oanh cũng có mặt ở đó.

Một bên mặt của Diệp Dung Dung đã ửng đỏ lên, rõ rành là đã bị người ta cho ăn tát qua, nhìn Diệp Cẩm đi tới hướng bên này, hai mắt oán hận trừng nàng, hận không thể ăn nàng một ngụm.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng có thể gặp được.

Diệp Cẩm nghĩ thầm trong lòng, Vương tẩu tử đã lôi kéo nàng lên xe trâu, kiếm một chỗ trống ngồi xuống.

Ngồi bên cạnh hai nàng vừa vặn lại chính là lão nhân gia năm sáu mươi tuổi còn tinh thần, khỏe mạnh, trong lòng còn đang ôm tiểu hài tử hai ba tuổi. Khuôn mặt tiểu hài tử kia trắng nõn mập mạp như một cục bột, trên mặt cũng không hề dính bẩn như những đứa trẻ khác ở trong thôn, nhìn thôi cũng đã thấy thương.
"Tiêu đại thúc đi chợ à? Vương tẩu tử cười haha chào hỏi với lão nhân gia.

"Đúng vậy.' Lão nhân gia cười trả lời, " Ngày hôm qua Tiêu Duyên từ trong núi sâu săn thú đã quay lại, đem về không ít thứ, chính là mượn xe trâu của thôn trưởng kéo lên trấn trên bán." Ông chỉ chỉ vào người đánh xe trẻ tuổi phía trước.

Tiêu Duyên nghe đến tên mình quay người hướng tới Vương tẩu tử lễ phép gật gật đầu.

Diệp Cẩm và bọn họ đều không quen nhau, nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt. Vì để tránh cho bản thân đỡ xấu hổ, nàng đem sự chú ý đặt vào bao đồ ở trên mình.

Kiếp trước nàng là cô nhi, một mình cô độc mà lớn lên. Khi học đại học có một người bạn trai cùng quen nhau bốn năm. Thời điểm tốt nghiệp xong chuản bị kết hôn lại kiểm tra chính mình không có khả năng sinh con, sau đó hai người liền chia tay, cuối cùng mãi cho đến khi nàng đã ba mươi tuổi cũng không có kết hôn.
Có lẽ là thiếu sót của kiếp trước, hiện tại Diệp Cẩm hết sức yêu thích đứa nhỏ này, đặc biệt lại là đứa nhỏ xinh đẹp như thế này. Nàng nhìn thây nhịn không được nghĩ tới muốn đưa tay xoa nắn.

"Diệp nương." Vương tẩu tử lôi kéo Diệp Cẩm, "Ngươi đang nghĩ gì vậy, Tiêu đại thúc đang nói chuyện với ngươi kìa."

"A?"Diệp Cẩm ngẩn ra, đột nhiên từ giữa những suy nghĩ lấy lại tinh thần, "Cái gì?"

Nàng giật mình nhìn trái phải hai bên có chút không phân biệt được, nhưng lại trông thấy lão nhân gia bên cạnh và người đánh xe trẻ tuổi ở phía trước tát cả xoay người lại yên lặng nhìn nàng, thoáng cái khuôn mặt của Diệp Cẩm đã đỏ bừng.

Trời ạ, nàng đã làm gì vậy? Nhìn chằm chằm hài tử nhà người ta như thế này, bọn họ sẽ không cho rằng nàng có ý đồ bất lương gì đó chứ?
Diệp Cẩm xấu hổ không chịu được, trên mặt cùng với trứng tôm được nấu chín đỏ thật giống nhau, ấp a ấp úng mà nói:" Ta. . . . . . . . . . . . Ta không nghe thấy. . . . . . . . . . Thật xin lỗi."

Nhìn bộ dạng này của nàng, Vương tẩu tử lấy tay chỉ vào đầu nàng một chút, cười giải vây nói:" Coi ngươi kìa, Tiêu đại thúc hỏi ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rổi?"

Trái ngược lại Tiêu đại thúc cũng không nói gì, thoải mái cười nói:" Không sao, yêu thích cháu trai của ta như vậy, trưởng thành giống cha hắn, rất thanh tú anh tuấn ha ha. . . ."

Diệp Cẩm:". . . . . . . . . . . "

Diệp Cẩm không nói nên lời, người này thật đúng là tự kỉ mà, nàng còn không có lén nhìn trộm xem dáng vẻ trưởng thành của cha đứa cháu trai nhỏ nhà ông như thế nào.

Nàng theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam tử trẻ tuổi phia trước một chút, phát hiện trên mặt hắn vậy mà lại có một tầng ửng đỏ kì lạ, phỏng chừng cũng là bị cha hắn làm cho xấu hổ rồi.
Bất quá người này lớn lên cũng thật là dễ nhìn.

Cặp lông mày rậm sắc bén như lưỡi đao bay lên nhập vào thái dương, ánh mắt đen như mực sâu và bén nhọn.

Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và khuôn mặt với những đường nét sâu sắc, nếu như là ở hiện đại nhất định làm cho một đống thiếu nữ mê đắm.

Quan trọng hơn là da hắn đặc biệt bóng loáng trắng nõn, so với chính mình còn đẹp hơn vài phần nhưng mà lại không có một chút nữ tính, thoạt nhìn cr người làm cho người ta có cảm giác chính trực khảng khái vô cùng đặc biệt.

Chả trách cục bột lớn lên phấn nộn đáng yêu như vậy, thật đúng là giống cha hắn.

Chỉ có điều nghe nói Tiêu gia một nhà ba người cũng là mới đến Diệp gia thôn này nửa năm trước, hơn nữa sau khi tới trrong thôn thì lần lượt mua xuống một hoảng đất trống lớn ở dưới chân núi, ở trong thôn này xây dựng một ngôi nhà ngói xanh duy nhất, ước chừng có năm gian phòng, ngay cả tường viện bên ngoài cũng là gạch màu màu xanh xây lên, tạo cảm giác rộng rãi, sáng sủa lại rắn chắc.
Vì vậy mà trong thôn có người suy đoán, bọn họ không chừng là nhà giàu trong thành lân cận, bởi vì chiến tranh phá hủy sản nghiệp vì thế mang theo chút gia sản cuois cùng trốn đến góc xó trong núi này lánh nạn. Bằng không Tiêu Duyên lớn lên khôi ngô, tuấn tú như này làm sao có thể không giống công tử cậu ấm nhà giàu trong thành chứ? Các cô nương trong Diệp gia thôn chưa xuất giá có không ít người nhớ thương đến.

Đáng tiếc duy nhất là Tiêu Duyên vậy mà đã có con trai hai ba tuổi rồi, là một người góa vợ.

Nhưng mà dù như vậy, vẫn có nhiều cô nương trong thôn tranh nhau giành giật muốn gả cho hắn. Dáng vẻ tốt, trong nhà lại có tiền còn không đề cập tới bản thân lại có khả năng. Tiểu tử trong thôn này cùng chỉ có hắn dám đi vào sâu trong núi săn thú, so với những người khác thu hoạch con mồi còn muốn nhiều hơn. Mỗi một khoảng thời gian đều phải mượn xe trâu của thôn trưởng kéo đến trấn trên đi bán.
Diệp Cẩm còn nghe được không ít tin đồn thú vị, nghe nói các cô nương trong thôn này căn bản đã tính toán thời gian hắn đi lên trấn trên, mỗi lần đều vội vàng gấp gáp ngồi trên xe hắn.

Nàng vụиɠ ŧяộʍ nhìn một chút, thật đúng là như vậy, trên xe trâu hôm nay đúng thật đều là các cô nương, một đám xấu hổ nhát gan chờ đợi, phỏng chừng phần lớn đều vì hắn mà tới, chỉ có rất ít người thật sự là đi lên trấn trên làm việc. . . . . . . . .

- - - - - - - - - - Lời nói với người xa lạ - - - - - - - - - -

Trăm họ đi xem kịch

Tiêu Duyên: Ngươi nhìn chằm chằm bánh bao nhà ta làm gì?

Diệp Cẩm: . . . . . . . . ( Ta không phải cố ý a )

Tiêu Duyên: Ngươi đã thích bánh bao nhà ta như vậy, ta phê chuẩn cho ngươi làm mẹ kế của hắn.

Diệp Cẩm: (⊙_⊙)…?

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian3 tháng trướcLượt đọc43Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook





Trang Chủ



Trang Truyện



DS Chương



Chức Năng

Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận

 Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 9 Gặp gỡ khi đi họp chợ

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Phiên bản Dịch · 1935 chữ

Hơn một canh giờ sau, xe trâu lắc lư đi tới được trấn trên.

"Tiêu đại thúc, thật sự là đã làm phiền các ngươi rồi, ta cùng với Diệp Cẩm đi đây." Vương tẩu tử khách sáo nói hai câu với phụ tử Tiêu gia xong liền kéo Diệp Cẩm đi thẳng tới chợ.

Đầu tiên hai người đi tới tiệm may đem vài món quần áo kia của Diệp Cẩm bán đi, tổng cộng có sáu kiện đều là vải dệt thượng hạng, kiểu dáng cũng là kiểu thịnh hành trong kinh thành. Diệp Cẩm và Vương tẩu tử ở một bên nói hết lời nỗi mòn miệng, cuối cùng cũng chỉ bán được nhiều hơn một hai đồng bạc.
Trong tay có tiền lòng Diệp Cẩm cuối cùng cũng kiên định hơn một chút, mặc dù ở kinh thành nhiều hơn một hai đồng bạc vốn cũng không thể gọi là tiền nhưng ở Diệp gia thôn cũng xem như là một món tiền rất lớn. Có những người cực cực khổ khổ quanh năm suốt tháng phỏng chừng cũng không kiếm được đến một hai đồng bạc.

Diệp Cẩm để Vương tẩu tử mang nàng đi đến cửa hàng bán lương thực, thoáng cái đã xa hoa mua hai mươi cân gạo lứt (loại gạo chưa được xay kĩ), năm mươi cân bột mì thô, ngoài ra còn mua một chút gạo tẻ và bột mì trắng, sau này thỉnh thoảng cũng có được hai bữa ăn ngon, cũng xem như là thay đổi sinh hoạt một chút.

Bởi vì vừa vặn mới qua thu hoạch vụ mùa, giá cả gạo cũng không phải đặc biệt mắc, gạo tẻ bảy văn tiền một cân, gạo lứt chỉ cần năm văn tiền cùng với bột mì trắng cũng không quý lắm, còn bột mì thô thì càng tiện nghi hơn chỉ cần ba bốn văn tiền, mọi người trong nhà bình thường cơ bản đều là ăn bột mì thô nên mua nhiều hơn một chút. Diệp Cẩm điển hình là người phương nam thích ăn cơm tẻ và cháo để nàng cả ngày chỉ ăn thức ăn làm từ bột mì quả thật là nàng cung có chút ăn không quen cho nên phải mua một chút gạo thích hợp.
Lần này tiêu hao hết bốn năm trăm văn tiền, Diệp Cẩm và Vương tẩu tử thuyết phục trước mắt để mấy thứ này trong cửa hàng, tiếp theo mua một ít dầu mỡ, muối ăn, tương vài thứ linh tinh quay về lại tiêu xài không ít. Tiền trong tay nàng lập tức chỉ còn lại một nửa.

Hôm nay Vương tẩu tử lên trấn trên cũng không có chuyện gì quan trọng, gia cảnh nhà nàng sung túc dư giả cái gì cũng không thiếu. Lần này chính là tới mua chút hạt giống rau xanh, củ cải thuận tiện đi dạo khắp nơi. Diệp Cẩm nghĩ mùa đông cũng không thể thiếu rau xanh, củ cải liền theo nàng mua một ít.

Bận rộn hoàn thành xong những cái này không sai biệt lắm cũng đã đến gần trưa, Diệp Cẩm dứt khoát tìm một quầy hàng nhỏ mời Vương tẩu tử ăn chén mì, một tháng qua bận giúp đỡ nàng không ít, còn không có tạ ơn nàng thật tốt.
Vương tẩu cũng không chối từ nhanh nhẹn đáp ứng rồi.

Bởi vì xe trâu giờ thân* (15-17h)* mới có thể quay trở về, hai người ăn xong mì liền đi dạo khắp xung quanh.

Trấn nhỏ này được gọi là Thu Thủy trấn, mặc dù không phồn hoa náo nhiệt lắm nhưng rất mới mẻ. Bởi vì đây là khu vực gần với biên giới, trên đường ngươi cũng có thể dẽ dàng bắt gặp rất nhiều trò biểu diễn mang phong tình của nước khác, đặc biệt nửa năm trước triều đình đánh thắng trận, người Hồ chủ động cầu hòa, chiến sự hai bên dịu đi, nơi này lưu thông người Hồ đồ vật này nọ càng nhiều hơn.

Bất quá nghe nói lần chiến sự nửa năm trước đó, Đông Kỳ tổn thất mất ba vị tướng quân, một vị hoàng tử, cái giá phải trả thật sự là mười phần nặng nề.

Vương tẩu tử mua cho đứa nhỏ ở nhà vài món đồ chơi nhỏ, Diệp Cẩm cũng dự định mua cho Diệp Như quyên hoa và dây cột tóc, còn có mua cho Diệp Qúy một loan đao nhỏ, cuối cùng chạy trở về, đi dạo tới một nhà mở tiệm bán kẹo, Vương tẩu tử nói muốn mua cho hài tử chút đồ ăn vặt.
Vừa vặn gặp được Tiêu Duyên đang ôm cục bột trong lồng ngực bước ra từ trong điếm.

"Tiêu Duyên huynh đệ, sao đúng lúc vậy?" Vương tẩu tử cười nói.

Tiêu Duyên gật gật đầu, vẻ mặt không rõ liếc nhìn Diệp Cẩm, nói:" Ân, mua một chút thức ăn cho Cẩn Du."

Hóa ra viên bột gọi là Tiêu Cẩn Du nha, Cẩn Du, mỹ ngọc à, đúng là tên hay, Diệp Cẩm thầm nói ở trong lòng.

Hai người vào điếm, Vương tẩu tử mua một chút đường mật và bánh hạt dẻ, Diệp Cẩm cũng mua ít bánh nhân táo, dự định mang về cho hai tiểu quỷ đỡ thèm, hai người còn chưa ra khỏi điếm ngay, ai ngờ đến lúc đi ra thấy Tiêu Duyên vậy mà vẫn còn đứng ở bên ngoài cửa điếm chưa đi.

Vương tẩu tử ngạc nhiên nói:" Vẫn chưa đi à Tiêu Duyên huynh đệ?"

Diệp Cẩm cũng cảm thấy khó hiểu, người này đứng ở đây làm gì vậy? Không phát một đám các cô nương nhìn chằm chằm như hổ rình mồi sao? Thật đúng là cản trở giao thông mà.
Tiêu Duyên dừng một chút, biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc nói:" Ta và các ngươi cùng nhau đi."

Vương tẩu tử không nghĩ nhiều vui vẻ nói:" Vậy thì thật đúng lúc, gạo và bột mì của Cẩm nương vẫn còn đang đặt ở trong điếm, nặng hơn mấy chục cân, vừa vặn gặp ngươi có thể giúp chúng ta khiêng đi, bằng không mệt chết hai người bọn ta rồi." Trong lời nói không hề có chút khách khí nào với hắn.

Tiêu Duyên cũng không để ý, trên mặt hắn vẫn như cũ không lộ ra biểu tình gì, lại gật gật đầu.

Bất quá Diệp Cẩm lại cảm thấy khó hiểu sao hắn lại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hắn như thế nào mà lại có chút chờ đợi Vương tẩu tử nói câu kia? Không lẽ đây là ảo giác của nàng.

"Vậy cảm ơn ngươi." Mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng Diệp Cẩm vẫn gật đầu với hắn.

Không quản hắn nghĩ gì nữa, dù sao bản thân nàng cũng không thể tự khiêng mấy chục đồ vậy này kia, dù sao cũng không thể không cám ơn người ta.
Cứ như vậy cả ba người cùng nhau về tới cửa tiệm bán lương thực, Tiêu Duyên thật nhẹ nhàng khiêng hết mọi thứ một mình, mà trên người không ôm viên bột nhỏ, thản nhiên dừng lại đặt ở trong lồng ngực Diệp Cẩm. Cuối cùng cũng được chạm vào đứa nhỏ, Diệp Cẩm cũng tự nhiên rất cao hứng, dọc đường đi đều vui vui vẻ vẻ , thật ra tiểu hài tử hơn hai tuổi vẫn có chút nặng, bất quá Diệp Cẩm một chút cũng không thấy mệt.

Ba người đi đến chỗ xe trâu đứng mà lúc này mọi người gần như đã đến đông đủ.

"Tiêu Duyên đại ca, các ngươi như thế nào mà cùng nhau trở về?" Chứng kiến Tiêu Duyên và Diệp Cẩm bọn họ cùng quay về với nhau, Diệp Oanh Oanh tiếp tục suy nghĩ, trong lòng thoáng chốc lộp bộp một tiếng, lạnh hơn nửa phần, nàng không nhịn được hỏi.

Tiêu Duyên nhìn thoáng qua bên kia, không hề nói gì.
Vương tẩu tử trái ngược lại cười ha ha nói rõ nguyên nhân:" Vừa vặn mua phải nhiều đồ như vậy làm cho Tiêu Duyên huynh đệ phải giúp chúng ta đem trở về." Nàng lại hướng tới Tiêu đại thúc khen ngợi:" Tiêu đại thúc, Tiêu Duyên nhà ngươi như là mưa kịp lúc, bằng không ta và Cẩm nương không muốn mệt chết đâu!"

Tiêu đại thúc nghe vậy cười híp cả mắt:" Đều là bà con ở cùng trong thôn, cần phải giúp đỡ nhau, về sau cũng đừng khách khí với hắn." Tiếp đó ông đưa tay ra hướng tới đứa nhỏ đang ở trong lòng Diệp Cẩm, "Đến đến đến, đến đây ta ôm, tiểu tử này không hề hoảng hốt à, tiểu cô nương, ngươi không mệt chứ?"

Diệp Cẩm ngượng ngùng lắc đầu, đối với cách xưng hô tiểu cô nương này có chút 囧, nàng lưu luyến không rời đưa viên bột cho ông:" Không hề mệt, Tiêu đại thúc, thật ra tiểu Cẩn Du không có nặng lắm." Nàng vẫn chưa ôm đủ.
Tiêu Duyên đem đồ vật trong tay đi tới đặt vào xe trâu, vừa vặn giương mắt nhìn thấy bộ dạng lưu luyến không rời của Diệp Cẩm, hắn lại cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng cười.

Này thì cười, Diệp Oanh Oanh vẫn luôn chú ý đến hắn nên tự nhiên là nhìn thấy được, lần này lòng nàng càng thêm lạnh.

Từ nãy giờ Diệp Dung Dung và Diệp Oanh Oanh vẫn luôn ở chung một chỗ, nàng nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc như vậy của tỷ tỷ nhịn không được đi đến bên người Diệp Cẩm:" Hồ ly tinh!" Thanh âm cũng rất nhỏ chỉ có hai người các nàng có thể nghe thấy.

Diệp Cẩm vẫn đang theo Vương tẩu tử tìm chỗ ngồi giữa đống hàng hóa chất đầy trên xe trâu, đột nhiên nghe được một câu như thế, sửng sốt một chút.

"Diệp Dung Dung, mặt của ngươi không đau sao?" Vài giây sau, Diệp Cẩm rốt cuộc cũng phản ứng lại:" Xem ra tối hôm qua không đủ để cho ngươi ý thức được kết cục của cái miệng tiện?"Nàng cũng đồng dạng chỉ dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe được, ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
"Ngươi . . . . . . . . . . . " Bị nói đến chỗ đau, Diệp Dung Dung lập tức bơ phờ, nàng vô thức đưa tay sờ sờ mặt trái.

Đêm qua, Diêu thẩm chạy đến trong nhà nàng đại náo một hồi, không hề nói lời nào liền cho nàng mấy cái tát hai nhà xem như hoàn toàn trở mặt, về sau đừng nói là gả cho Vương Đại Trụ, chỉ sợ ngay cả làm hàng xóm cũng khó khăn.

Nhưng mà nàng cũng không phải cố ý, ai biết được Diêu thẩm lại chạy tới trước cửa nhà người ta ầm ĩ, nàng chỉ nói vài câu muốn cho Diệp Cẩm trong lòng Diêu thẩm lưu lại ấn tượng không tốt mà thôi, ai mà ngờ . . . . . . . . . . .

Đều tại con tiện nhân Diệp Cẩm này!

Nếu nàng không đến Diệp gia thôn, căn bản tất cả chuyện này đều sẽ không phát sinh.

Diệp Dung Dung càng nghĩ càng giận, nàng lại vừa oán hận trừng mắt nhìn Diệp Cẩm, nhưng cái trừng mắt này lại dọa cho nàng nhảy dựng.
Nàng chưa từng thấy qua Diệp Cẩm như vậy, ánh mắt thật lạnh lẽo dọa người.

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian2 tháng trướcCập nhật2 tháng trướcLượt đọc46Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook





Trang Chủ



Trang Truyện



DS Chương



Chức Năng

Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận

 Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 10 Được ăn ngon

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Phiên bản Dịch · 2113 chữ

Diệp Dung Dung theo bản năng lùi về phía sau hai bước, ai ngờ vô tình giẫm phải viên đá, chân bị lệch đi thoáng cái đã ngã xuống mặt đất.

"A____________" Một tiếng thét chói tai thảm thiết từ trong miệng nàng phát ra, mọi người xung quanh nghe tiếng đều quay đầu lại nhìn qua đây.

Vương tẩu tử kỳ lạ nhìn về phía này, "Làm gì mà gào to đến vậy?"

"Diệp Cẩm, ngươi làm cái gì vậy!" Lúc này, Diệp Oanh Oanh lại nổi giận đùng đùng chạy tới.

Nàng ngồi xổm xuống nhìn chân Diệp Dung Dung một chút, khi ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt đã đỏ lên, phẫn nộ nói với Diệp Cẩm:" Diệp Cẩm, ta biết ngày hôm qua muội muội ta đã nói vài câu không dễ nghe với ngươi làm cho Diêu thẩm hiểu lầm nên mới đi đến đến nhà ngươi làm ầm ĩ nhưng ngươi cũng không thể đẩy ngã nàng, ngươi xem xem, chân nàng đã sưng lên cả rồi."
"Tỷ. . . . . . . . . . . . " Diệp Dung Dung cũng phản ứng rất nhanh, thừa dịp kêu lên một tiếng đáng thương.

Diệp Cẩm nhịn không được muốn mở miệng bùng nổ.

CMN, quả nhiên không phải là người một nhà thì không vào chung cửa nhà mà, hai tỷ muội nhà này đều có chung một đức hạnh chính là tài năng diễn xuất, mệt nàng trước kia còn nghĩ rằng Diệp Oanh Oanh là một người tốt.

Diệp Cẩm lựa chọn thẳng thắn không để ý tới bọn họ, hiện tại nàng nhìn thấy vẻ mặt của hai người đều cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

"Không có chuyện gì đâu, tẩu tử." Diệp Cẩm đi tới bên cạnh Vương tẩu tử, "Có vài người làm chuyện xấu quá nhiều nên giờ bị báo ứng rồi."

"Ngươi . . . . . . . . . . " Hai người nghe vậy tức giận đến xanh cả mặt.

Diệp Cẩm quay đầu lại không kiên nhẫn nói:" Ngươi cái gì mà ngươi, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Nàng mười phần bực tức "Diệp Oanh Oanh, không lẽ ngươi nói là ta đẩy thì chính là do ta đẩy hay sao? Con mắt nào của ngươi trông thấy? Ngươi hỏi mọi người xem có ai thấy hay không? Ta chỉ nói là Diệp Dung Dung làm việc xấu nhiều quá lão thiên gia nhìn thấy nên tự mình đẩy ngã nàng một phen, hừ, hơn nữa cứ coi như là ta đẩy thì thế nào, ta đang đứng yên lành ở đây là ai mở to mắt chạy tới đứng bên cạnh ta trước mặt mở miệng tiện mà nói chuyện, đáng đời !"
Nói xong Diệp Cẩm không hề để ý bọn họ, xoay người lại lôi kéo Vương tẩu tử đang sửng sốt kinh ngạc ở trên xe trâu. Đúng lúc Tiêu đại thúc thấy hai người các nàng đang tìm vị trí liền di chuyển lên trên một chút, Vương tẩu tử lại chất đống hàng hóa cao hơn vừa vặn dư ra thêm một khoảng trống đủ chỗ chỗ cho hai người các nàng ngồi.

Lúc này hai người Diệp Dung Dung và Diệp Oanh Oanh hoàn toàn hóa ngốc.

Bọn họ không biết làm sao, từ khi nào mà Diệp Cẩm kia mở miệng nói chuyện lợi hại như vậy? Lúc trước bị mắng đều nén giận vậy mà hôm nay lại hùng hổ dọa người nói ra một tràng lớn như vậy hơn nữa còn làm hai người á khẩu không phản bác lại được.

Phản ứng của Vương tẩu tử cùng các nàng cũng không sai biệt lắm, nàng ngơ ngác bị Diệp Cẩm lôi kéo lên xe trâu, một hồi sau mới phản ứng lại, có chút tò mò nhìn Diệp Cẩm, bị nhìn đến mười phần không được tự nhiên.
Nàng giả bộ ho khan hai tiếng, nói:" Tẩu tử ngươi nhìn gì vậy? Người ta khi dễ ta, ngươi còn không cho phép ta đáp trả lại sao?" Sau cùng lại than thở một câu:" Cung quy thì ta không thể liên tục để người khác bắt nạt chứ. . . . . . . . " Lời còn chưa nói xong liền nhìn thấy Tiêu Duyên đang dùng bộ dạng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, âm thanh sau đó cũng trở nên càng ngày càng nhỏ.

Nhìn gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn? Nàng không có khả năng cãi lại hay sao? Diệp Cẩm bĩu môi, trừng mắt liếc hắn.

Không hay biết rằng bộ dạng này trong mắt người khác kiều mị đến thế nào, trước đây nàng xinh ra đã vốn xinh đẹp sẵn, ngũ quan khéo léo dịu dàng, làm động tác này vừa lộ ra một cỗ ngây thơ vừa lại giống như đang làm nũng với người yêu vậy, khuôn mặt nghiêm chỉnh của Tiêu Duyên trong chớp mắt đã đỏ ngay cả mang tai cũng trở nên hồng hồng.
Diệp Cẩm không khỏi tò mò nhìn hắn.

Nam nhân này vậy mà thật là dễ dàng xấu hổ, nàng thở dài, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của hắn dường như nhiễm đỏ một tầng son còn mang theo một tia cười, thấy mặt Diệp Cẩm tiếp theo cũng trở nên đỏ lên.

Cũng may trạng thái không duy trì được bao lâu, Tiêu Duyên đã bình tĩnh lại bắt đầu kiểm kê số người, chuẩn bị quay trở về.

Diệp Oanh Oanh dìu Diệp Dung Dung đang khập khiễng khó khăn bò lên xe trâu, thật hiếm thấy các nàng không có tiếp tục gây ầm ĩ. Trước khi xảy ra chuyện bọn họ đã dùng đồ vật chiếm chỗ trên xe trâu nhưng cũng không tránh khỏi lúng túng.

Xe trâu về đến thôn đã đến giờ Dậu (* 5 giờ- 7g chiều)*

Nhà Diệp Cẩm và Vương tẩu tử đều ở đầu thôn, cho nên xuống xe đầu tiên cùng mọi người chào hỏi, hướng đến phụ tử Tiêu gia cám ơn đưa hai đồng tiền một trước một sau xách theo đồ vật về nhà.
Vừa về đến nhà, Diệp Cẩm vào cửa trước tiên liền đem lương thực hôm nay mua được giấu vào trong hầm, đột nhiên nhìn thấy có thật không ít tổng cộng hơn bảy mươi cân lương thực cũng đủ cả nhà nàng ăn trong một đoạn thời gian. Nàng lại đếm đếm số tiền còn lại trong tay vẫn còn lại hơn bốn trăm đồng tiền, nàng lấy ra trong đó một nửa bỏ vào hộp trang sức của mình khóa lại. Mặt khác một nửa còn lại chờ đến tối Lý thị trở về đưa cho bà thu lấy.

Diệp Cẩm giữ lại số tiền đó cũng không có một phần tư lợi trong đó, chỉ là có đôi khi khó tránh khỏi muốn dùng tiền đến lúc đó mở miệng hỏi Lý thị có rất nhiều bất tiện. Hơn nữa nàng cũng không có tính toán ngồi không miệng ăn đến núi lỡ, chút tiền này căn bản không lo được bao lâu, chỉ là nó giải quyết được tình huống câp bách hiện giờ. Còn về chuyện sau này còn phải chậm rải tìm biện pháp mới được.
Đêm nay, Diệp Cẩm khó có được xa xỉ một lần, nấu cơm gạo tẻ.

Từng hạt gạo trắng trong suốt sáng tinh với rau xanh mới mọc non nớt trong vườn rau nhà nàng xem ra cái này cũng thật dễ chịu. Đáng tiếc duy nhất chính là không có thịt, bất quá ở Diệp gia cơm và rau như này cũng xem như là đã xa hoa, tự nhiên liền không có ai oán trách.

Hai tiểu quỷ Diệp Như và Diệp Qúy lớn như vậy hầu như cũng chưa từng được ăn qua cơm tẻ trắng như thế, một hơi ăn chén vẫn còn cảm thấy chưa hài lòng, mở to mắt mong chờ nhìn nàng.

"Đi lấy cơm đi, trong nồi vẫn còn, đại tỷ nấu rất nhiều, đủ cho các ngươi ăn no." Diệp Cẩm cười nói "Bất quá ngày mai không được như vậy, lương thực trong nhà có hạn, ngày mai chúng ta vẫn phải tiếp tục ăn lại cháo loãng, đến lúc đó các ngươi cũng đừng oán giận."
"Sẽ không đâu đại tỷ." Diệp Qúy giành nói" Chúng ta đều hiểu rõ sẽ không oán giận, hôm nay có thể ăn chút gạo trắng chúng ta đã rất cao hứng rồi phải không nhị tỷ?"

Diệp Như có chút ngượng ngùng gật đầu không nói lời nào.

Tối hôm qua hai người xem như là ầm ĩ tranh cãi không nhỏ, từ hôm qua cho đến hôm nay vẫn chưa có nói qua câu nào trái ngược lại cũng không có ầm ĩ nữa bầu không khí cũng hòa dịu lại.

Diệp Cẩm cũng không để ý, nàng xem Diệp Như giống như tiểu hài tử, để nàng ăn cơm trước sau đó đem quyên hoa và dây cột tóc đã mua đưa cho nàng, nhìn nàng đứng dậy thật cao hứng, thái độ lại nhu hòa không ít, phỏng chừng bây giờ đang không được tự nhiên.

"Haha, đem cơm trắng cho hai đứa ăn đã vui mừng đến như vậy, thật đúng là dễ thõa mãn. Được, về sau đại tỷ phải nỗ lực kiếm tiền để cho hai người các ngươi hàng ngày đều được ăn cơm trắng, ngày ngày đều vui vẻ như vậy."
Lý thị nhìn thấy ba đứa con cười cười nói nói, mệt mỏi một ngày cũng đều thành mây khói.

Hôm nay bà cũng không nhịn mà ăn hai chén lớn cơm trắng như trong lời nói Diệp Cẩm qua ngày mai lại phải ăn uống chi tiêu tiết kiệm không thể xa xỉ như vậy nữa vì vậy phải nắm chắc.

Mà lúc này bên trong nhà ngói xanh rộng lớn sáng sủa của Tiêu gia cũng có một cảnh tượng khác.

"Chậc chậc, con trai, ngươi nói xem đều đã nửa năm rồi, ngươi xem trù nghệ của người bây giờ với kkhi đó có tiến bộ lên hay không?" Tiêu lão cha bất đắc dĩ cầm đũa chọc chọc thứ đồ vật đen tuyền ở trước mặt lắc đầu thở dài ngao ngán.

Tiêu Duyên xấu hổ ho khan hai tiếng, nói:" Cha, ta cũng không có biện pháp, ngươi ăn thử xem." Để cho một đại nam nhân trong tay cầm đao kiếm như hắn vào phòng bếp làm cơm có bao nhiêu khó xử, còn trông cậy hắn có thể làm món ngon mỹ vị gì đem ra đây hay sao.
Tiêu lão cha nghe vậy không thuận theo" Cha ngươi đây có thể chấp nhận, Cẩn Du cũng không thể chấp nhận nha, thằng nhỏ đang ở tuổi phát triển." Ông đem tiểu Cẩn Du đang ngồi ăn cơm trắng ngoan ngoãn trên băng ghế nhỏ ngẩng đầu lên:" Ngươi nói có đúng hay không, Cẩn Du?"

Tiểu Cẩn Du nghe vậy, mở to đôi mắt trong veo như nước có chút suy nghĩ.

"Ngươi nói xem, có phải hay không?" Chiếm được sự ủng hộ của tôn tử, Tiêu lão cha làm như thật nói:" Ngay cả Cẩn Du cũng nhìn không được, bằng không ngươi nhanh chóng thú một nàng dâu cho mình, dù sao trong nhà không có nữ nhân vẫn không được, ngươi xem ngươi đã hai mươi tuổi cũng không nhỏ nữa."

" . . . . . . . . . . . . " Tiêu Duyên không nói gì, chỉ e rằng đây mới là là trọng điểm mà hôm nay ông muốn nói.

Bất quá đã bị Tiêu lão cha bức hôn đã nhiều lần Tiêu Duyên đã quen rồi, mặt hắn không chút thay đổi trả lời:" Không vội, nương tử không phải muốn cưới là có liền." Hăn đột nhiên nghĩ tới Diệp Cẩm nếu như là thú nàng thì hắn không ngại ngay lập tức thú nàng trở về chính là không biết cô nương người ta có nguyện ý hay không.
Tiêu lão cha đánh một quyền vào cây bông, tức giận thổi râu trừng mắt.

- - - - - - - - - - - Lời nói với người xa lạ - - - - - - - - - - - -

Tiêu lão cha: Không vội không vội, ngươi không vội ta vội nha, ta còn muốn ôm tôn tử!

Tiêu Duyên: ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi, ngài không phải có tôn tử rồi sao?

Tiêu lão cha: Ta muốn có một tôn tử nữa!

Tiêu Duyên: Bằng không . . . . . . . Để cho tác giả an bài cho ta một người mẹ kế. . . . . . . ngài tự mình sinh đi . . . . . . . . . . .

Tiêu lão cha: . . . . . . . . Thằng nhãi con ngươi qua đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi.

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian2 tháng trướcLượt đọc50Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv