Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

Chương 30



Chương 30 Cùng đi mua thuốc

Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ? Chung quy không thể để lại một phòng toàn nam nhân. Bản thân nàng chạy lên trấn trên bốc thuốc, không có người thân cận nào ở lại chiếu cố chăm sóc thì sao nàng có thể an tâm đi được. Quan trọng là trấn trên cách nơi này xa như vậy, nàng còn không biết điều khiển xe trâu, căn bản là không đi được.





Nhưng nếu như làm phiền người khác, đến lúc này hao phí không ít thời gian, mắt thấy sắc trời cũng không còn sớm, người ta tân tân khổ khổ giúp ngươi khiêng người đem trở về, mệt đến cả thân đều đầy mồ hôi đã không tệ lắm rồi, kết quả đến lúc này đây nàng vẫn còn chưa mời người ta ngồi xuống uống miếng nước sao có thể không biết xấu hổ lại làm phiền người ta chạy lên trấn trên xa xôi đi hỗ trợ bốc thuốc?

Qủa thật đúng là lâm vào tình thế khó xử, trong lòng Diệp Cẩm rối rắm một hồi.

"Như thế này đi, Xuân thúc, ngươi ở lại nhà ta giúp chăm sóc phụ thân ta một lát. Bây giờ ta đi lên trấn trên bốc thuốc." Suy nghĩ một lát, Diệp Cẩm quyết định vẫn là tự mình đi lên trấn trên bốc thuốc, người bị kêu đi lên núi gọi người trở về đã đi được một lúc. Lý thị hẳn là không lâu liền trở lại được:" Xuân thúc, nương ta bọn họ có lẽ đã sắp quay về, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ngươi."



Diệp Xuân nghe, vội vàng khoát khoát tay:" Nói cái gì vậy, tất cả mọi người đều là hàng xóm, đây cũng là điều nên làm. Ngươi yên chạy nhanh đi đi. Thúc ở chỗ này thay ngươi trông coi." Một tiểu cô nương cũng không dễ dàng gì, hắn không thể giúp chạy lên trấn trên bốc thuốc, ở chỗ này trông coi một lát có lẽ không có vấn đề gì.

Diệp Cẩm cảm kích cười gật đầu, xoay người lại nói với những người khác thật xin lỗi:" Các vị thúc thúc, các ngươi xem, hiện tại ta không thể ở lại chiêu đãi mọi người được ngồi xuống uống nước được, thật sự là không chiếu cố nổi, đợi có thời gian, Cẩm nương nhất định cảm tạ cấc ngươi thật tốt."

Diệp Cẩm đến trong phòng lấy bạc liền chạy nhanh ra cửa.

Hiện tại nàng cần tìm một người giúp điều khiển xe trâu. Ban đầu nàng muốn nhờ Diệp đại ca cách vách giúp đỡ nhưng mà Diệp Đại Sơn lên núi săn thú chưa trở về. Lúc này đa số nam nhận tiết kiệm công việc đều không nhàn rỗi. Trong một lát quả thật không tìm thấy được người nào có thể giúp đỡ, cuối cùng Diệp Cẩm nghĩ tới Tiêu Duyên.



Thoạt nhìn bình thường hắn có vẻ rất nhàn rỗi, chỉ cách một đoạn thời gian mới đi lên núi săn thú, mỗi lần săn con mồi trở về vẫn luôn tốt hơn người khác mấy lần. Diệp Cẩm tính toán đi đến nhà hắn thử vận may, xem hắn có ở nhà hay không. Kết quả đúng là nàng thật sự gặp may, vui mừng một hồi.

Diệp Cẩm mởi Tiêu Duyên hỗ trợ giúp, hắn tự nhiên không để ý gì liền đáp ứng. Sau đó hai người cùng nhau đến nhà thôn trưởng mượn xe trâu, vội vội vàng vàng chạy đến trấn trên. Lúc này đã là giờ dậu, mặt trời sớm đã hạ xuống núi, bầu trời bắt đầu chậm rãi tối đi.

Thời điểm Diệp Cẩm và Tiêu Duyên chạy đến Đồng Nhân Đường, bọn họ đã chuẩn bị đóng cửa. Tiểu hỏa kế trong dược đường đang muốn đóng cửa, Diệp Cẩm trông thấy lập tức kích động nhảy ra khỏi xe trâu chạy tới la lên gọi tiểu tiểu hỏa kế kia:" Vị tiểu ca đây, làm phiền ngươi đợi một chút." Dọa vị tiểu hỏa kế giật mình lên.
Tiểu hỏa kế vỗ vỗ ngực:" Cô nương, ngươi có chuyện gì a, làm giật cả mình." Đúng là dọa chết hắn mà.

Diệp Cẩm ngượng ngùng cười cười với hắn:" Các ngươi đây không phải muốn đóng cửa sao, ta sốt ruột . . . . . . . . liền . . . . . . . . . thật xin lỗi . . . . . . . ." Nàng chắp hai tay liên tục xin lỗi.

Qủy mới biết vừa nãy nàng với Tiêu Duyên hai người đã chạy đến mấy hiệu thuốc, hết thảy đều đã đóng cửa. Thật vất và mới đuổi kịp một cửa tiệm chưa đóng cửa. Nếu như không nắm chặt chỉ sợ là hôm nay hai người bọn họ đừng hòng nghĩ tới việc bốc thuốc đem về.

Lúc nãy Tiêu Duyên trông thấy dáng vẻ Diệp Cẩm nhảy vọt xuống xe có chút kinh ngạc không khỏi thấp giọng khẽ bật cười.

Hắn còn tưởng rằng tiểu nha đầu này đã qua nhiều năm như vậy, tính tình cuối cùng cũng thay đổi trở nên ôn nhu mềm mại hơn, không nghĩ tới vậy mà lại giống như lúc trước, quýnh quáng lên liền để lộ ra.
Hắn cười lắc đầu dừng xe trâu lại, từ phía sau nàng đi theo tới nói với tiểu hỏa kế:" Vị tiểu ca này, chúng ta là tới bốc thuốc, có thể làm phiền ngươi đợi một chút nữa hãy đóng cửa không, trước tiên giúp bọn ta đi bốc thuốc." Hắn đơn giản nói tóm tắt rõ mục đích đến đây.

Diệp Cẩm ở một bên gật đầu như giã tỏi:" Đúng rồi, tiểu ca, chúng ta từ ở trong một thôn rất xa chạy đến đây, đi về cũng mất thời gian hơn cả nửa ngày, quấy rầy ngươi châm chước lần này có được không?"

Thật ra tiểu hỏa kế này là một người thiện lương, dễ mềm lòng, hắn nhìn thấy một đôi xinh đẹp trước mặt cũng không tiện mở miệng khước từ. Thế là bất đắc dĩ gãi đầu nói:" Thôi được rồi, các ngươi vào đi." Hắn lại lần nữa đẩy cửa ra, Diệp Cẩm hấp tấp đi vào trong, đem phương thuốc trong tay đưa qua.
Lúc này trong hiệu thuốc chỉ còn lại một mình tiểu hỏa kế, động tác hắn nhanh nhẹn thành thạo dựa theo phương thuốc mà bốc dược liệu cho bọn họ. Có lẽ ở đây quá an tĩnh nên có chút xấu hổ, tiểu hỏa kế ở một bên trò chuyện với hai người.

"Hai vị đây chắc là phu thê à, hắc hắc, nếu như hai người không nói, ta cũng không nhìn ra được hai người là nông dân. Vị tướng công đây lớn lên so với công tử trong thành còn thanh tú hơn." Tiểu hỏa kế ngai ngùng cười nói.

Diệp Cẩm nghe hắn nói bản thân và Tiêu Duyên là phu thê, thoáng cái vẻ mặt trở nên đỏ bừng, hai bên má nóng rực muốn chết. Cái gì mà phu thê a, bọn họ thật sự không phải là phu thê, bọn họ có chỗ nào mà giống như phu thê chứ?

Trong lòng Diệp Cẩm lầm bầm một hồi, chẳng qua trong nàng thì nghĩ như vậy nhưng lại không nói ra miệng. Nhất thời giống như đang thừa nhận điều đó là chuyện hiển nhiên.
Tiêu Duyên cũng có chút xấu hổ chỉ là trước mặt người ngoài tương đối giữ được bình tĩnh, khiêm tốn trả lời một câu:" Qúa khen." Tâm tư cũng không hề suy nghĩ tới việc giải thích rõ mối quan hệ giữa mình và Diệp Cẩm cho tiểu hỏa kế.

Tiểu hỏa kế đưa lưng về hai người hốt thuốc, không hề có tí mảy may nào nhận ra sự xấu hổ của hai người trong lúc đó tiếp tục nói:" Ta cũng không nói láo, không hề có một chút quá khen nào, tướng công ngươi lớn lên thật sự thanh tú, thậm chí là người anh tuấn nhất trong số những người ta đã từng gặp qua, tiểu nương tử thật có phúc khí."

Lúc này, tiểu hỏa kế đã hốt thuốc xong, hắn quay lại nhìn thấy khuông mặt hai người dường như đỏ tựa mông khỉ đít đỏ, cảm giác thập phần quái lạ.

Hắn kì quái lắc đầu, đem dược liệu đã hốt gói lại giao cho Diệp Cẩm:" Hai vị, tổng cộng sáu lượng tám văn tiền."
"Cái gì?" Cuối cùng lúc này Diệp Cẩm đang sững sờ đã khôi phục tinh thần lại.

Sáu lượng tám văn tiền? Đây chỉ là bốn thang thuốc vậy mà đã sáu lượng tám văn tiền, làm sao lại mắc như vậy?

Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC

 Trước

Tiếp 

Thông Tin Chương Truyện

Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian5 ngày trướcLượt đọc10Ủng hộTặng Tử Linh Thạch 

Báo Cáo Vấn Đề

Báo cáo cho QTV

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.

© 2012-2021 TruyenYY.

Nội Quy

Riêng Tư

Bản Quyền

Giới Thiệu

Liên Hệ

Facebook






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv