“Thì ra là Hoa công tử, ngươi quả nhiên rất trăng hoa!” Ta lạnh lùng hừ một tiếng, thản nhiên nói.
Hắn vui vẻ nhìn ta cười nho nhã, nụ cười lấp lánh ấy gần như làm lóa mắt tất cả nữ nhân trong lầu, đồng thời, nụ cười của hắn cũng khiến họ căm hận lườm ta một cái.
Ta không muốn bị những ánh mắt đố kị ấy giết chết, liền vùi đầu ăn cơm.
Đuôi mắt liếc thấy nữ nhân đứng trước hắn lấy ra một chiếc khăn trắng tinh lau thật sạch bàn ghế bên cạnh, rồi hắn mới khoan thai ngồi xuống.
Lúc này mọi người trong lầu mới hiểu ra, bốn nữ nhân xinh đẹp hóa ra là thị nữ của vị công tử. Nữ nhân xinh đẹp thế kia không lấy về làm vợ, mà lại chỉ làm thị nữ, thật phí phạm của trời làm sao!
“Công tử, hay là chúng ta đến ở nhà họ Ngu đi, khách điếm đông người qua lại thế này làm sao ở được?” Một thị nữ khẽ nói.
“Người khác ở được, bản công tử lại không ở được sao?”
“Công tử...”
“Ta không đời nào đến nhà họ Ngu đâu.”
Ta cũng có phần lấy làm lạ, vì sao hắn lại không chịu đến ở nhà họ Ngu? Không phải là trông thấy ta, nhất định đòi chen chúc cùng ta trong khách điếm này đấy chứ? Không thể nào! Chẳng lẽ, trong nhà họ Ngu có kẻ nào đó mà hắn không muốn gặp? Chuyện này khiến ta rất tò mò.
Ta đến đây vốn là để xem tỷ thí gì đó, cũng không quá để tâm vào việc gì. Ai ngờ vừa đến Vị Thành, lại có người đưa tin của Nam Cung thúc thúc, lầu chủ Tây Giang Nguyệt hiện nay đến. Biết chúng ta đã đến Vị Thành, nên thúc thúc sẽ không phái người từ Tây Giang Nguyệt đến tham dự nữa, dặn ba chúng ta giành chút thành tích trong đại hội võ lâm.
“Tây Giang Nguyệt” đời nào cũng có người tài giỏi, nghe nói mấy kì đại hội võ lâm lần trước, lần nào Tây Giang Nguyệt cũng được nở mày nở mặt, lần này đến lượt bọn ta, đương nhiên cũng phải giành được chút kỳ tích.
Đại hội võ lâm bốn năm một lần cuối cùng cũng bắt đầu một cách oanh liệt.
Anh hùng hào kiệt đến tham đự đại hội vốn đã rất đông, thế nhưng, những người đến xem cũng không phải ít, phàm người có chút tu vi võ công đều tụ tập về đây.
Trong đó, đương nhiên cũng không thiếu gì những kẻ có mục đích khác. Ví như, một vài thiếu nữ hoài xuân, đến đây còn mang một tâm tư khác, chính là hi vọng có thể tìm thấy người bạn đời tương xứng.
Kì thực thứ tâm tư ấy, ta cũng không phải là không có.
Nếu trên đại hội võ lâm có chàng trai nào có thể đứng đầu, nhất định phải là kẻ xuất chúng.
Có điều, nghe đến ba chàng trai nổi tiếng nhất trong lòng các cô nương, ta liền cảm thấy chán nản.
Ba người đó lần lượt là: Hoa Vô Tuyết, Ban Nhược Khanh, Đường Thất Thất.
Không nói đến Hoa Vô Tuyết và Đường Thất Thất, chỉ riêng Ban Nhược Khanh ta quả thực không biết vì sao hắn lại nổi tiếng đến vậy? Một kẻ vô lại lạnh lùng tàn khốc như hắn mà cũng có cô nương thích, mắt nhìn người của mấy cô nương này thật khiến người ta rợn tóc gáy.
Bởi lẽ đại hội võ lâm bốn năm mới tổ chức một lần, cho nên cuộc tỷ thí tương đối lớn. Chỉ riêng trường tỷ võ đã có bốn nơi, đắp thành bốn đài tỷ thí khác nhau. Bên ngoài các đài còn đắp thêm rất nhiều khán đài.
Ta ghi tên tham dự với hai thân phận khác nhau, một là Cơ bà bà, còn lại là Dung Sơ Nhi. Cơ bà bà đại diện cho Tây Giang Nguyệt, còn Dung Sơ Nhi, là đại diện cho chính ta, chỉ để chơi cho vui mà thôi.
Ngày thứ ba, là trận đầu tiên của ta, đối thủ không ngờ chính là Hoa Vô Tuyết.
Hoa Vô Tuyết, tên thật là Hoàng Phủ Doanh, ngoại hiệu Trân Châu Hồ Ly, là tên ca ca bất lương của ta.
Ta thực không ngờ hắn lại đến tham gia thi đấu, càng không ngờ, trên giang hồ hắn đã lăn lộn đến mức ai thấy cũng yêu. Trận đầu tiên đã gặp phải hắn, thực không phải chuyện xui xẻo bình thường. Trước đây ta tỷ thí cùng hắn vô số lần, kết cục lần nào cũng thất bại.
May mà, hiện giờ thân phận của ta không phải Cơ bà bà, nếu không trận đầu tiên đã bị đánh lui, làm sao giúp Tây Giang Nguyệt nở mày nở mặt được?
Vận may có kém một chút, nhưng ý chí chiến đấu của ta vẫn rất cao.
Dẫu sao thì, đã hai năm nay không tỷ thí với Hồ Ly rồi, hôm nay nhất định phải đánh một trận tử tế mới được.
“Hoa thiếu, Hoa thiếu nhất định chiến thắng!” “Hoa thiếu, Hoa thiếu không có đối thủ!” Bọn ta còn chưa bắt đầu đánh, đã có tiếng hò hét vọng lên từ phía khán đài.
Tiếng hò reo cao vút mà dõng dạc.
Vô cùng kinh ngạc, ta nghiêng đầu nhìn qua, chỉ trông thấy dưới khán đài, không biết từ đâu mọc ra một đám nữ nhân xinh đẹp nhìn về phía Hồ Ly hoan hô.
Ta toát mồ hôi!
Hồ Ly quả nhiên không hổ là người đứng đầu trong số các tình lang tuyệt vời nhất, nhìn vẻ nhiệt tình của đám nữ nhân này mà khiến người khác thất kinh. Vốn dĩ ta đã không phải đối thủ của Hồ Ly, chút ý chí chiến đấu dưới tiếng hô hào điên cuồng này gần như cũng tiêu tan hết sạch.
Cây côn trong tay ta chém về, đỡ được một kiếm đâm tới của Hồ Ly, đồng thời cũng không quên hạ giọng nói: “Bây giờ Sơ Nhi mới hiểu, vì sao khi đó đại ca lại chọn họ của mẫu thân để xông pha giang hồ. Huynh trăng hoa thật, chòng ghẹo ở đâu ra nhiều con gái nhà lành đến trợ uy cho huynh vậy?”
Đôi mắt đen láy của Hồ Ly lấp lánh, khóe môi nhếch lên, chậm rãi nói: “Không phải, là bọn họ đến chòng ghẹo đại ca đấy!”
“Vậy sao?” Ta cười tít mắt.
Ít lâu không gặp, không ngờ da mặt Hồ Ly lại bị gió sương giang hồ làm cho dày thêm.
Bọn ta đả đấu một phen, thắng bại chẳng có gì khó đoán.
Sau cùng, ta thua cuộc, Hồ Ly thắng.
Tiếng gào thét hoan hô của đám nữ nhân xinh đẹp kia suýt thì khiến ta điếc cả tai.
Tối đó về đến khách điếm cũng không được yên, bởi vì ta vô cùng xui xẻo phải ở cùng một tầng lầu với Hồ Ly.
Mệt mỏi cả ngày, buổi tối khi đang ngủ ngon, ta bỗng nghe “bình” một tiếng, sau đó là tiếng kêu kinh hãi.
Lại một tiếng “bình” và một tiếng kêu nữa thét lên.
Ta ngồi bật dậy khỏi giường, vừa khoác áo ngoài, cửa phòng cũng “bình” một tiếng bị kẻ khác đạp tung. Một nữ nhân áo trắng nhanh như chớp vào phòng ta, ánh mắt lướt một vòng trên khuôn mặt ta, rồi quay người bỏ đi. Sau lưng cô ta là ông chủ và người hầu trong khách điếm, không ngừng gật đầu khom lưng nói những lời tốt đẹp.
Xem tình hình này giống như là đi đánh ghen.
Ta không hứng thú gì với những chuyện thế này, chỉ cảm thấy kì lạ. Nữ nhân vừa rồi cực kì xinh đẹp, xem dáng vẻ cũng vô cùng ôn nhu đoan trang, sao có thể gây ra những chuyện hung hãn đến vậy? Phải biết, trong khách điếm này nam nữ già trẻ đều đủ cả, vậy mà cô ta dám đạp cửa xông vào tất cả các phòng, không sợ bắt gặp những cảnh không nên nhìn hay sao?
Rốt cuộc là kẻ như thế nào mà lại có thể ép một cô nương dịu dàng ra nông nỗi này?
Ta cực kì hứng thú với kẻ đó, tuy vẫn hơi buồn ngủ, nhưng trò vui đưa đến tận cửa thế này không thể không xem.
Lập tức, ta mặc quần áo rồi theo ra ngoài, dường như không chỉ mình ta nảy lòng hiếu kì, sau lưng cô nương đó giờ đã có rất nhiều người đi theo xem trò vui.
Cô nương đó tìm kiếm từng phòng một, không ai ngăn được, cả khách điếm bị cô ta làm cho gà bay chó nhảy không yên.