(sửa)
Đan Niên cùng Thanh Thanh đi theo Thẩm Đan Vân và Hứa thị đến chỗ ở của Thẩm Đan Vân – Lan Vân Điện. Dọc theo đường đi, Hứa thị vẫn như cũ cúi đầu không lên tiếng, ngẫu nhiên ngẩng đầu mỉm cười nhìn các nàng. Thẩm Đan Vân giống như nữ chủ nhân, vừa đi vừa giới thiệu cảnh trí trong viện.
Đan Niên thật sự cảm thấy rất kỳ quái. Theo lý mà nói, Hứa thị mới là con dâu trưởng dòng chính thất của Thẩm gia đại phòng, tương lai sẽ là đương gia chủ mẫu của Thẩm gia, sao lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, dè dặt cẩn thận, còn không bằng thân là thứ nữ Thẩm Đan Vân.
Đan Niên dằn xuống nghi vấn trong lòng, bất động thanh sắc đi theo sau, nghe Thẩm Đan Vân đi phía trước giới thiệu các tòa viện, chuyện này dù sao cũng là việc nhà của Đại bá, biết nhiều cũng không có gì hay.
Nơi ở Thẩm Đan Vân hơi nhỏ một chút, nhưng bố trí khá tinh xảo. Đan Niên lướt nhìn những món trưng bày trong đại sảnh, không thứ nào là vật phàm, xem ra Thẩm Đan Vân tuy là thứ nữ, nhưng vẫn được nhiều sự sủng ái.
Thẩm Đan Vân cho lui toàn bộ nha hoàn, cười nói: “Để đám hạ nhân nhìn chằm chằm chúng ta nói chuyện, rất không có ý nghĩa!”
Đan Niên đoán không ra nàng muốn làm gì, Thẩm Đan Vân lấy ra một bộ bài trúc, muốn bốn người cùng chơi. Đan Niên từ chối, cười nói mình không biết chơi, không thể tham gia được. Thẩm Đan Vân cũng sảng khoái, nói không biết chơi thì đến nói chuyện phiếm đi, vừa bắt đầu liền hỏi Đại tỷ hôm nay đã nói cái gì với Đan Niên.
Đan Niên cảm thấy cảnh giác, Thẩm Đan Vân là dạng người không có lợi sẽ không làm, mấy hôm trước còn tràn đầy khinh bỉ với nàng, hôm nay lại trở nên nhiệt tình như vậy, hoàn toàn tương phản với thái độ của Thẩm Đan Hà, đầu tiên là nhiệt tình, sau thì lãnh đạm. Đan Niên khẳng định, đám người nhà này hẳn là có chuyện gạt mình.
Đan Niên cười nói: “Đại tỷ vội vàng tiếp đãi các vị tiểu thư, nên để ta tự chơi một mình.”
Thẩm Đan Vân chưa từ bỏ ý định, vội vàng hỏi: “Nàng không nói với muội cái gì khác?” Thấy Đan Niên kỳ quái nhìn mình, Thẩm Đan Vân cười mỉa nói: “Ta cứ nghĩ Đại tỷ xử sự luôn luôn chu toàn, thế nào lại có thể gọi Đan Niên muội muội đến rồi lại vắng vẻ muội muội.”
Đan Niên cười cười, “Có thể là Đại tỷ tỷ quá bận rộn, đều là thân thích trong nhà, đâu cần phải tiếp đãi.”
Thẩm Đan Vân có bậc thang hạ, lập tức cười phụ họa nói: “Vẫn là Đan Niên muội muội biết chuyện, từ nhỏ đã lớn lên ở bên ngoài, rõ ràng không giống với những người như chúng ta.” Nói xong, quay đầu sang giải thích với Thanh Thanh: “Liêm tiểu thư hẳn là còn chưa biết, vị muội muội này của ta trước giờ luôn sống ở nông thôn, vài ngày trước mới lên kinh thành, hiện đang ở tại một biệt viện khác của nhà ta, đây là lần đầu tiên gặp người ngoài đó a.”
Liêm Thanh Thanh vốn tràn đầy hảo cảm với Đan Niên, lúc này thấy Thẩm Đan Vân dùng loại ngữ khí này nói về Đan Niên, bĩu môi nói: “Nhà của Thẩm nhị tiểu thư thật quý giá, đã cho thân thích ở còn cố ý lấy ra nói một phen.”
Thẩm Đan Vân không nghĩ tới Liêm Thanh Thanh không nể mặt mình như vậy, tự kiếm mất mặt, khuôn mặt diễm lệ lúc đỏ lúc trắng, sắc mặt thay đổi mấy lần, “Liêm tiểu thư nói đùa, Đan Niên là muội muội của ta, cảm tình giữa hai nhà chúng ta cũng rất tốt, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.”
Đan Niên chọn một chỗ mà Thẩm Đan Vân không nhìn tới, nháy nháy mắt với Liêm Thanh Thanh, xem như tạ ơn nàng. Liêm Thanh Thanh hiểu ý, cười lại.
Thẩm Đan Vân vừa định nói sang chuyện khác, định cười ha ha che giấu xấu hổ, chợt có tiểu nha hoàn bên ngoài khiếp sinh sinh thông báo: “Nhị tiểu thư, Đại phu nhân nói sắp khai tịch, thỉnh ngài cùng Đại thiếu phu nhân mang nhị vị tiểu thư đến.”
Thẩm Đan Vân đứng dậy, cười nói: “Mẫu thân đã thúc giục, cũng không nên để nhiều người chờ chúng ta, chúng ta mau đi thôi.” Dứt lời liền định kéo Liêm Thanh Thanh đi.
Liêm Thanh Thanh là một nữ hài hồn nhiên ngay thẳng, né thoát tay Thẩm Đan Vân, cố ý nắm tay Đan Niên ra trước mặt Thẩm Đan Vân, bất chấp vẻ mặt xanh mét của nàng, thì thầm to nhỏ vào tai Đan Niên, “Ta đã sớm nhìn nàng không vừa mắt, chỉ là một thứ nữ, vờ vịt cái gì chứ!”
Trong phòng khách ở tòa viện của Thẩm Đại phu nhân, một tấm bình phong lớn chắn ở bên ngoài, bên trong là hai bàn bàn tiệc đã có vài vị tiểu thư và phu nhân ngồi từ trước. Thẩm Đan Hà đang đến mời khách dự tiệc ăn chút bánh ngọt và nước trà.
Thẩm Đại phu nhân đứng ở ngoài phòng khách thấy đoàn người Thẩm Đan Vân khoan thai chậm rãi đến, Đan Niên để cho Thanh Thanh vào phòng khách trước, bản thân mình thì lưu lại chào hỏi với Đại bá mẫu.
Thẩm Đại phu nhân nhìn bộ quần áo nửa mới nửa cũ trên người Đan Niên, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thanh tú, cảm thấy rất là vừa lòng, quay đầu nhìn sang Hứa thị, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, thấp giọng mắng: “Ngươi đúng là đứa không có trí nhớ, giờ đã là lúc nào, còn đi theo các muội muội hồ nháo, làm trễ nãi giờ khách quý dùng cơm, ngươi đảm đương nổi sao! Đây cũng không phải là lúc ngươi còn làm khuê nữ ở nhà mình!”
Bị nghe mấy câu mắng, Hứa thị hai mắt đỏ hoe lên, ngập ngừng nói không ra lời. Đan Niên vạn vạn không nghĩ tới Thẩm Đại phu nhân không cho Hứa thị thể diện đến như vậy. Thẩm Đan Vân có vẻ như đã quen thấy cảnh này, cúi đầu không lên tiếng, khóe miệng lại cong lên. Xem ra, Hứa thị là người đáng thương.
Thấy Thẩm Đại phu nhân còn muốn trách móc thêm mấy câu, Đan Niên vội kéo tay Thẩm Đại phu nhân làm nũng nói: “Đại bá mẫu, là con và Thanh Thanh muốn tẩu tử cùng chơi bài trúc với tụi con. Con ngốc quá nên không biết chơi, quấn quít lấy tẩu tử dạy thiệt nhiều lần cũng không học được. Nha hoàn đến thúc giục mấy lần đều bị con cho lui trở về.”
Thẩm Đại phu nhân liếc nhìn Hứa thị một cái, thấy Đan Niên nói như thế, cũng cười nói: “Muốn học trúc bài có gì khó, để Đại bá mẫu tự mình đến dạy con.” Dứt lời, Thẩm Đan Vân liền vội vàng tiến lên đỡ lấy tay Thẩm Đại phu nhân, đoàn người rốt cuộc vào phòng khách. Đan Niên nghe được phía sau Hứa thị nói nhỏ một câu “Cảm ơn” khó có thể nghe thấy.
Đến phòng khách, Thẩm Đại phu nhân kéo Đan Niên ngồi xuống bên cạnh mình. Bàn của Thẩm Đại phu nhân đầy các quý phụ nhân, bà quay sang hướng mọi người giới thiệu đây là nữ nhi của Thẩm gia lão Nhị, mọi người hùa theo phụ họa khen ngợi Đan Niên một phen.
Ngồi ở tay trái Đan Niên là một phu nhân thoạt nhìn khoảng bốn mươi, vẻ mặt hòa khí tươi cười, nắm tay Đan Niên thân thiết hỏi nàng bao nhiêu tuổi, bình thường thích làm cái gì, đã đọc qua những sách nào? Đan Niên mơ hồ cảm thấy quái dị, người này hỏi nhiều lắm, lại có hơi quá kỹ càng. Đan Niên cúi đầu cẩn thận nói mình không đọc qua sách nào, chỉ biết được mấy chữ.
Câu trả lời khiến vị phu nhân đó thật là vừa lòng. Thẩm Đại phu nhân thấy khuôn mặt tươi cười hài lòng của bà, coi như đã hiểu thái độ của bà, quay sang giới thiệu với Đan Niên: “Đây là Nhị phòng của Ung Quốc Công, Đỗ phu nhân, cũng là thân thích của nhà chúng ta. Nhị tỷ của lão thái thái của con chính là lão thái thái của Nhị phòng Ung Quốc Công, luận bối phận, con phải gọi vị này một tiếng bá mẫu.”
Đan Niên bị mấy tầng quan hệ lòng vòng khiến cho choáng váng, dựa theo chỉ thị của Thẩm Đại phu nhân, đứng lên bưng chén rượu dâng lên cho Đỗ phu nhân, gọi một tiếng bá mẫu, xem như xác định mối quan hệ.
Đan Niên vốn cứ nghĩ rằng chiến sự ở biên cảnh kịch liệt như thế, nàng nhất định có thể thám thính không ít tin tức. Nhưng khiến nàng thất vọng chính là, trong bữa tiệc này, các phu nhân và các tiểu thư hễ nói chuyện với nhau đều là kinh thành có thứ gì vui, có thứ gì đẹp, không thì là những lời đồn bát quái kiểu như tiểu thư nhà Đông gả cho công tử nhà Tây.
Đan Niên trong lòng lo lắng, trên mặt lại không dám biểu hiện ra ngoài, im lặng nghe tiếng nói tiếng cười chung lắng, ăn một bữa cơm rất đần độn vô vị.
Phụ thân Thanh Thanh nói rất đúng, Đại Chiêu đã trải qua nhiều năm trọng văn khinh võ, các quý tộc trong kinh thành chẳng ai lo lắng đến chiến sự ngoài biên cảnh, chỉ cần chiến hỏa không đốt tới kinh thành, bọn họ có thể tiếp tục tầm hoan tác nhạc.
Cơm nước xong, Thẩm Đại phu nhân gọi người dựng sân khấu kịch trong hậu viện, thỉnh Đỗ phu nhân chọn kịch. Đan Niên có thể thấy được, trong đám người kia, Đỗ phu nhân là người có địa vị cao nhất.
Thừa dịp chờ chọn kịch và dựng sân khấu, Đan Niên nhỏ giọng nói với Thẩm Đại phu nhân muốn đi tịnh phòng, Thẩm Đại phu nhân bận lo nói chuyện với Đỗ phu nhân, khoát tay khiến cho nàng đi.
Đan Niên vừa ra khỏi cửa, đã bị Hứa thị gọi lại, Hứa thị thở phì phò đuổi theo, “Muội muội không quen thuộc vị trí ở đây, để ta dẫn muội đi.”
Sau khi ra khỏi tịnh phòng, Đan Niên thấy Hứa thị vài lần mở miệng rồi lại thôi, đoán Hứa thị nhất định là có chuyện muốn nói với mình, liền nhỏ giọng nói: “Tẩu tử có phải là chuyện muốn nói với muội?”
Hứa thị nhìn quanh thấy hậu viện cơ bản không có người, liền vội vàng kéo Đan Niên vào trong hoa viên, vừa muốn định mở miệng nói chuyện, Đan Niên cười nói: “Còn là chuyện bí mật, không thể để cho ai biết?”
Hứa thị nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là chuyện bí mật…”
Đan Niên kéo Hứa thị đến một chỗ trống trải trong hoa viên, “Tẩu tử, muốn nói chuyện bí mật lời, thì phải đến nơi trống trải mới được. Càng là nơi ẩn nấp, ngươi càng không nhìn rõ chung quanh có người hay không a!”
Hứa thị đỏ mặt lên, ngập ngừng nói: “Là ta suy xét không chu toàn…”
Đan Niên không chịu nổi nàng hễ một chút là nói mình không tốt, ngắt lời của nàng, trêu ghẹo nói: “Tẩu tử, rốt cuộc có chuyện gì, làm muội muội tò mò quá chừng, lại không nói!”
Hứa thị nhìn chung quanh thất thật sự không có ai, nhỏ giọng nói: “Đan Niên muội muội, ngày hôm qua ta đến viện của mẫu thân để thỉnh an, vụng trộm nghe mẫu thân và Chu ma ma thương nghị, định lấy muội làm của hồi môn cho đại tiểu thư, đến làm thiếp cho đại thiếu gia của Ung Quốc Công!”
Đan Niên nghe xong, chỉ cảm thấy như một tia sấm sét giữa trời quang đánh xuống đầu mình, nàng không thể tin được, trợn mắt nhìn Hứa thị, “Không thể nào, không có khả năng a! Bọn họ cũng không phải cha mẹ ta, dựa vào cái gì…”
Hứa thị thấy Đan Niên không tin mình, nóng nảy, “Ta làm gì phải gạt muội, vốn bọn họ định cho Nhị muội muội đi theo đại tiểu thư, nhưng giờ có muội đến, mà Nhị muội muội là người không phục quản thúc, nên muội chính là nhân tuyển tốt nhất!”
Đan Niên cảm thấy tay chân mình lạnh như băng, nàng được cả nhà Thẩm Lập Ngôn sủng ái từ nhỏ đến lớn, căn bản không nghĩ sẽ có một ngày bản thân mình sẽ trở thành một món hàng, bị đưa đi làm thiếp cho người ta!
Hóa ra là vì vậy mà Thẩm Đan Hà lãnh đạm với mình còn Thẩm Đan Vân thân thiện với mình. Xem ra hôm nay Đỗ phu nhân tới là muốn nhìn mặt nàng. Tiền căn hậu quả rõ ràng, đỉnh đầu Đan Niên lúc này như bỗng xuất hiện một cây đao, khiến nàng tâm thần không yên.
Đan Niên xoay người định chạy về tiền viện, Hứa thị vội kéo nàng lại, lo lắng nói: “Đan Niên muội muội, muội bây giờ không thể đi a!”
Đan Niên bị Hứa thị kéo, đầu óc thanh tỉnh rất nhiều, lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Phụ huynh muội đều ở biên cảnh, bọn họ làm sao có thể làm chủ hôn sự của ta?”
Hứa thị thương hại nhìn nàng một cái, “Tuy rằng ta không rõ ràng lắm, nhưng nghe người ta nói, ở biên cảnh, chúng ta không có nhiều hy vọng thắng lắm, nghe nói…”
Hứa thị càng nói, thanh âm càng giảm thấp xuống, “Thái hậu và hoàng hậu muốn trừ bỏ Đại hoàng tử, nên cho Đại hoàng tử làm Tổng soái lãnh binh đi biên cảnh, không cho nhiều lương thảo làm quân lương, mong cho chiến sự thất bại, Đại hoàng tử bị người Lặc Xích giết. Cho dù có mệnh trở về cũng sẽ trị hắn tội thua trận!”
Đan Niên nghe vậy, đáy lòng dâng lên một trận hàn khí, “Vậy cha của muội, ca ca của muội…”
Hứa thị lắc đầu, “Ta không biết, nếu là có mệnh trở về là tốt nhất.” Thấy Đan Niên thần sắc rầu rĩ, vội khuyên nhủ: “Đan Niên muội muội, muội hãy suy nghĩ cho kĩ, nếu muội nguyện ý đi theo Đại tiểu thư gả đến Ung Quốc công, thật ra cũng không tệ, ít nhất cẩm y ngọc thực…”
Còn chưa nói xong, Đan Niên liền ngắt lời Hứa thị: “Cảm ơn tẩu tử đã báo tin cho muội biết, tẩu tử yên tâm, muội sẽ không nói cho người khác biết là tẩu nói. Nếu có cơ hội, muội sẽ báo đáp tẩu tử.” Đan Niên cảm thấy hiện tại mình chính là tượng Bồ Tát bùn, qua sông tự thân khó bảo toàn, đành phải hứa cho cho Hứa thị một cái hứa tượng trưng.
Hứa thị thở dài, thấy sắc mặt Đan Niên bình thường trở lại mới nắm tay Đan Niên chậm rãi về lại sân khấu.