Cách hai ngày sau khi Thanh Thanh rời đi, mới ăn cơm xong chưa được bao lâu, tiểu nhị Phức Phương Các tràn trề hưng phấn tới báo là trưởng quầy tiểu Phùng đã trở về, đang ở trong cửa hàng dỡ hàng, muốn hắn tới trước báo bình an.
Bích Dao mất hồn mất vía hai ngày nay trong giây lát tinh thần liền phấn chấn hẳn lên, cả người cực kỳ rạng rỡ, Đan Niên cười thầm trong lòng không thôi, dựa theo lộ trình đã tính toán lúc trước, Phùng Thạch Đầu nên sớm trở về rồi, Bích Dao lúc nào cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Đan Niên phái Bích Dao đi báo tin cho Phùng trưởng quầy và Ngô thẩm thẩm, con trai ra ngoài lâu như vậy, hai vợ chồng chắc là lo lắng muốn chết.
Đến lúc Bích Dao trở về, Tiểu Thạch cũng phong trần mệt mỏi từ Phức Phương Các trở về, Bích Dao chỉ xấu hổ ngẩng đầu trộm nhìn hắn một cái, liền vội chạy vào phòng bếp nấu nước cho Tiểu Thạch Đầu.
Nắng gắt cuối thu đến là lợi hại, Tiểu Thạch Đầu một đường trở về đến nơi thì trên mặt cũng phủ đầy mồ hôi, trường sam trên người cũng từ màu đen thành màu xám, Tuệ Nương đón Tiểu Thạch Đầu đi rửa mặt trước, chờ Tiểu Thạch Đầu quay trở lại, Bích Dao đã sớm bưng lên một chén chè trứng gà đặt ở bàn nhỏ trong nhà chính, hơi nóng vẫn còn bốc lên không ngừng.
Chè trứng gà này ở kinh thành là món ngon mà nhà nghèo dùng để tiếp đón khách quý, đun sôi nước rồi đánh trứng gà thả vào, đợi đến khi trứng chín thì cho thêm một chút đường đỏ vào, đổ vào vào trong bát rồi đem ra mời khách ăn. Bởi vì trứng gà và đướng đỏ đối với gia đình bình thường đều là đồ quý, cho nên nếu khách không đủ quý thì cũng đừng mong ăn được chén chè trứng gà này. Bích Dao làm món này rất vững tay, Đan Niên đã từng ăn vài lần, có một hương vị rất khác.
Đan Niên đi lên, cười đến là xấu xa: “Tiểu Thạch Đầu, rất có thể diện nha, người nào đó sợ ngươi đi đường đói bụng, vừa về là có bốn quả trứng gà luôn!”
Còn nháy mắt với Bích Dao ở một bên đã sớm xấu hổ.
Tiểu Thạch Đầu trộm liếc mắt với Bích Dao đang đứng ở một bên cúi đầu, xoa xoa tay gượng cười, Tuê Nương nâng tay kéo Đan Niên qua rồi trừng mắt một cái, cười với Tiểu Thạch Đầu: “Đừng để ý tới Đan Niên, từ nhỏ đã bắt nạt cháu cùng A Ngọc. Mau ăn trứng gà đi, dọc đường đi cháu vất vả rồi, vừa đen vừa gầy.”
Đan Niên nhìn Tiểu Thạch Đầu to lớn tiêu diệt gọn chè trứng gà trong tô sứ, có một loại xúc động Ngô gia có người đầu tiên trưởng thành, năm đó Tiểu Thạch Đầu chẳng qua chỉ là một thằng bé tám tuổi, hiện giờ đã thành người có thể chống một vùng trời rồi.
Tiểu Thạch Đầu ăn xong rồi lau miệng, móc từ trong một cái bọc nhỏ mang bên người sổ sách lớn cỡ bàn tay đưa cho Đan Niên. Đan Niên phi qua vừa thấy, thì ra là chi tiêu dọc đường lần này đi Tây Vực nhập hàng.
Đan Niên chỉ đơn giản nhìn thoáng qua, tiền trên các mục lớn trong sổ đều đúng, liền đem sổ sách trả lại cho Tiểu Thạch Đầu “Mấy khoản này huynh sắp xếp ổn thỏa là được, chờ đến hàng tháng ta đi phúc tra một chút, lộ phí các thứ không cần tiết kiệm như vậy, dọc đường cũng đừng dày vò bản thân mình.”
Tiểu Thạch Đầu nhận lại sổ sách, cười ngượng mà nói: “Sống khổ lâu rồi thành thói quen, hiện tại là giai đoạn đầu, mấy hài tử theo ta chịu khổ một chút cũng tốt, nếu không lại không biết nỗi khổ lúc làm ăn buôn bán!”
Đan Niên chỉ mìm cười mà nghe, việc này Đan Niên sẽ không nhúng tay vào, Tiểu Thạch Đầu đã làm trưởng quầy rất tốt rồi. Chờ Tiểu Thạch Đầu nói xong, Đan Niên liền để Bích Dao đưa Tiểu Thạch Đầu về nghỉ ngơi, hai người đã một thời gian dài không gặp nhau rồi, tất nhiên là có nhiều lời muốn nói, Tuệ Nương thì từ lập thu tới giờ đều ngủ trưa một lúc, nhất thời trong nhà chính chỉ còn Đan Niên đang luyện chữ.
Ban đầu Đan Niên tính trước khi vào đông thì đem bán đất ở Thẩm gia trang đi, rồi lại mua một mảnh đất ở kinh thành, nhưng trước mắt tất cả lợi nhuận của Phức Phương Các cùng Duyệt Lai đều dùng để nhập hàng, không còn tiền dư, đất ở Thẩm gia trang dù có đi cũng không được một phần năm tiền mua đất ở kinh thành.
Lúc Đan Niên phiền muộn không thôi thì có người gõ đại môn, Đan Niên đang muốn gọi Bích Dao nhưng lại nhớ ra Bích Dao đang cùng Tiểu Thạch Đầu “giao lưu” tình cảm, cùng không muốn quấy rầy. Để cẩn thận, Đan Niên cách cửa hỏi một câu: “Là ai đó?”
Ngoài cửa đáp: “Có phải Đan Niên tiểu thư không?” Cái giọng nói đùa cợt vô lễ này đích thị là Đường An Cung đã có duyên gặp gỡ vài lần.
Đan Niên giật cả mình: “Ngươi tới làm cái gì?”
Đương An Cung ở ngoài cửa có vẻ không vui, “Ngươi nghĩ ta muốn đến sao? Ban ngày nắng chiếu chói chang, ta đây còn muốn ở nhà thủy tạ trong Nghi Xuân Viện nghe mỹ nhân đánh đàn đó!”
Đan Niên nghe hắn nói càng nói càng kỳ cục, nhìn về phía cửa mà nói: “Một khi đã như vậy, Đường công tử hay là đi nghe mỹ nhân đánh đàn đi, đi mạnh giỏi không tiễn!”
“Ây da, người này sao lại như vậy a! Mở của mau, ta có chuyện quan trọng.” Đường An Cung nóng nảy, vội vàng nói.
“Chuyện quan trọng của ngươi nơi này chắc không được rồi, hay là đi cái gì mà Nghi Xuân Viện mà làm đi!” Đan Niên tức giận nói xong, chuẩn bị trở về phòng, không nhìn cái tên lêu lổng kia nữa.
Tuệ Nương ở trong phòng nghe được tiếng nói chuyện thì rời giường, đi vào trong viện thì thấy Đan Niên cau mày bước vào trong, không khỏi hỏi: “Đan Niên, có khách tới sao?”
Đan Niên chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói dối, “Không phải đâu, có người muốn đi cái gì mà Xuân Viện, đi nhầm cửa thôi.”
Đường An Cung ở ngoài cửa nghe thấy Đan Niên đổi trắng thay đen, càng lớn tiếng kêu oan, “Trong viện có phải là Thẩm phu nhân hay không? Vãn bối là Đường An Cung đặc biệt tới tiếp kiến Thẩm phu nhân!”
Tuệ Nương nghi hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt vô tội của Đan Niên, phân phó nàng ra sau viện gọi Bích Dao cùng Tiểu Thạch Đầu đi ra, rồi mở cửa lớn. Đến khi Đan Niên gọi Bích Dao, Tiểu Thạch Đầu, còn cả Thẩm Ngọc đi tới tiền viện nhà chính, nam khách tới chơi thì tìm Thẩm Ngọc ra mặt vẫn tốt hơn, nhìn thấy Đường An Cung tươi cười rạng rỡ chắp tay thở dài với Tuệ Nương, thái độ thật là lễ phép.
Thế nhưng Đường đại công tử trời cho bề ngoài bình thường, mắt nhỏ như hạt đậu vừa cười lập tức biến thành sợi chỉ, nét cười trên mặt nhìn thế nào cũng thấy đáng khinh. Vốn dĩ là một bộ trường sam băng tiêu xanh ngọc rất đẹp nhưng khi mặc lên người hắn lại cộng thêm một cây quạt cắm bên trong cổ áo học đòi văn vẻ, cả người đều bốc mùi lưu manh. Đan Niên thấy ghét, chớp chớp mắt, người này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hai lần gặp mặt cũng chưa lưu lại ấn tượng tốt đẹp nào cho Đan Niên, hiện tại chạy đến nhà nàng là có ý đồ gì?
Bích Dao lặng lẽ lôi kéo ống tay áo Đan Niên hỏi: “Tiểu thư, vị công tử này là ai?”
Đan Niên ôm cánh tay, cố tình kéo dài thanh âm lạnh nhạt nói: “Không biết.”
Đường An Cung nhìn thấy Đan Niên tỏ thái độ chẳng mấy hữu hảo như vậy, chống nạnh nói: “Đan Niên tiểu thư, sao có thể trở mặt nói không quen biết chứ? Ta còn giúp ngươi giữ bí mật đó, có muốn ta nói ra hay không!”
Đan Niên nhìn thấy Đường An Cung như vậy thì giận vô cùng, lại sợ hắn nói ra chuyện hiểu nhầm đã ôm Tô Doãn Hiên ở Khánh Vương phủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ở chỗ đó đắc ý.
(Thực ra chỗ này nguyên văn là ô long sự kiện để chỉ hiểu lầm gây ra tổn thất không cần thiết)
Tuệ Nương nhìn bộ dạng kia của hắn thì không kìm được khẽ nhíu mày, mới vừa rồi người này còn nói là bằng hữu của Đan Niên, mới để cho người này vào viện, Đan Niên làm sao có thể kết giao bằng hữu không biết trên dưới quần lụa áo là như vậy!
Thẩm Ngọc tiến lên phía trước, cười tủm tỉm chắp tay nói: “Tại hạ Thẩm Ngọc, là ca ca của Đan Niên, không biết quý tính đại danh của công tử?”
Đường An Cung vừa thấy Thẩm Ngọc dáng người khôi ngô tuấn tú xuất hiện, dáng vẻ bệ vệ lập tức hạ xuống ba phần, chắp tay hữu lế nói: “Đường An Cung, cậu kêu tôi An Cung là được.”
Thẩm Ngọc ngầm nhíu đầu mày, xem nhẹ lời nói của Đường An Cung không biết trên dưới kia, vẫn cười híp mắt như trước: “Không biết Đường công tử tìm xá muội có chuyện gì?”
Đường An Cung có chút mất kiên nhẫn, giữa trán hiện lên vẻ lo lắng, “Thật ra là biểu đệ của ta muốn tìm Thẩm phu nhân, khoảng thời gian trước, biểu đệ của ta Tô Doãn Hiên vô ý cứu Thẩm cô nương, nghe Thẩm phu nhân nhất định muốn gặp mặt cảm tạ, hắn sao dám để Thẩm phu nhân đăng môn bái phỏng một vãn bối như hắn, cái tên đó lại ngại đến, biểu ca như ta đây tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, tiểu tử này…”
Tuệ Nương nghe ra là Tô Doãn Hiên đã từng cứu Đan Niên tới đây, vội vàng vui vẻ dẫn Đường An Cung vào nhà chính, phân phó Bích Dao pha trà ngon mang lên. Đan Niên muốn ra hậu viện ngắt vài lá sấn để pha “trà ngon” cho Đường An Cung, nào hay Tuệ Nương mắt sáng như sao, đã sớm biết Đan Niên giở trò quỷ gì rồi, trừng mắt với Đan Niên, ý bảo không được lộn xộn.
Đan Niên chẳng còn cách nào, chỉ có thể thành thật đứng ở phía sau Tuệ Nương, nghe Tuệ Nương cùng Thẩm Ngọctrò chuyện cùng Đường An Cung.
Cái tên Đường An Cung này, vừa mới vài câu đã hiện nguyên hình rồi, túm lấy Thẩm Ngọc mà hưng phấn nói vừa gặp mà như đã quen, có cơ hội nhất định phải mang Thẩm ca đi cho biết mấy chỗ mà hắn thân quen, cô nương nơi nào hát khúc nào dễ nghe nhất, cầm chung trà lên uống luôn một ngụm.
Sắc mặt Tuệ Nương cực kỳ khó coi, bà không phải là chưa từng thấy tay chơi, quàn áo lụa là đến mức này còn lớn lối như vậy chẳng coi mình là người ngoài, thật sự là lần đầu mới gặp người như vậy.
Bản thân Tuệ Nương là người cáu kỉnh cũng không thật sự ôn hòa cho lắm, Đan Niên đã từng thấy bộ dạng bà lúc phát hỏa, tuyệt đối hạ gục được “Nữ Bạo Long” năm đó ở Thẩm gia trang, nhưng còn ngại Đường An Cung là biểu ca của “ân nhân” Tô Doãn Hiên, vẫn kìm nén chưa có bốc hỏa. Nhìn Đường An Cung càng nói càng không ra thể thống gì, đã vài lần muốn đánh hắn chặn cái miệng kia lại, nào biết Đường An Cung nói đến là vui vẻ, mặc cho ai nói cái gì cũng nghe không thủng, chỉ chăm chăm cùng Thẩm Ngọc nói chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tuệ Nương quay đầu muốn Đan Niên về phòng, nhừng lời như vậy sao có thể để Đan Niên còn chưa lấy chồng nghe được. Đan Niên nghẹn cười suýt chết, Đường An Cung này hôm nay đúng là lên cơn thật rồi, loại chuyện này cũng dám ba hoa trước mặt tộc trưởng.
Chỉ là Đương An Cung này xem ra cũng không phải kẻ có tà tâm, nghe hắn nói đã đi nhiều thanh lâu sở quán như vậy, cũng chưa hẳn hắn đã cùng những nữ nhân này từng phát sinh chuyện gì. Đúng lúc này, cửa viện lại bị gõ, tiếng gõ cửa ba dài hai ngắn, cỏ vẻ người tới rất lễ phép. Đan Niên mới từ nhà chính đi ra chợt nghe tiếng gõ cửa thì vội vàng vào trong viện mở cửa, Thẩm Ngọc cùng Tuệ Nương rốt cục cũng yên tâm, sợ Đường An Cung lại nói ra mấy lời kinh thế hãi tục.
Không có người nào chú ý đến, nguyên bản Đường An Cung nước miếng bay tứ tung lại nhẹ nhàng thở ra, lộ ra nụ cười gặp được “cứu tinh”. Đan Niên vội vàng mở cửa viện, đập vào mắt chính là Tô Doãn Hiên đã mấy ngày chưa gặp, đang nhìn chằm chằm mình. Đan Niên nhìn Tô Doãn Hiên một thân trường sam mày trắng, chỉ cảm thấy sét đánh đỉnh đầu, rầm một tiếng, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, trước khi Đan Niên kịp suy tính, đã đóng cửa thật mạnh.
Chè trứng gà