Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 93



Cô lập tức nhích dần nhích dần cách xa Thẩm Hoài Dữ năm mét, cố gắng làm ra vẻ không liên quan gì.

Thẩm Hoài Dữ mỉm cười chào hỏi người nhân viên đó, lơ đãng quay người, nhìn Đỗ Minh Trà dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn, cười một cái, không nói gì.

Lúc buổi sáng, Đỗ Minh Trà đi theo giáo viên của công ty, đã có thể quen thuộc với nhiệm vụ của bọn họ.

Đơn giản mà nói, chính là bộ phận chịu trách nhiệm làm việc giao tiếp với khách nước ngoài, đương nhiên có thể giao cho mấy sinh viên các cô đều là vài hạng mục nhỏ vụn vặt mà mệt người.

Người khách tây ban nha nói chuyện thường lẫn lộn chủ ngữ vị ngữ với nhau, thứ tự đảo lộn; Khách Ấn Độ nói tiếng anh giống như roti vậy, dường như lúc nào cũng có thể quăng ra ngoài; Càng khiến người ta sụp đổ chính là phát âm tiếng anh của khách Thái Lan, Andrew người đàn ông Italy từng hào phóng tỏ ý muốn hẹn cô đi nhà nghỉ, nhíu chặt lông mày, dùng sức túm đứt mấy sợi tóc vàng trên đầu anh ta xuống, cuối cùng lựa chọn suy sụp từ bỏ, giao cho Đỗ Minh Trà tiếp đãi.

Đỗ Minh Trà mỉm cười kiên nhẫn nghe hết lời vị khách Thái Lan nói, lại dùng tiếng anh nhắc lại xác nhận với đối phương, đợi sau khi đối phương liên tiếp gật đầu, lúc này mới dùng tiếng Pháp truyền đạt lại cho kiến trúc sư người Pháp của công ty.

Buổi trưa, công ty cung cấp cả đồ Trung và đồ Pháp, cũng có thể lựa chọn đồ ăn bổ sung, đi xuống tiệm cafe dưới tầng ngồi, gọi vài món ăn khác.

Đỗ Minh Trà lựa chọn ở trong nhà ăn của công ty ăn cơm.

Cô lấy một phần thịt kho tàu chính tông, một thịt viên sốt tương đỏ, một phần súp lơ xanh xào, còn có một bát cháo và một phần cá nhỏ tẩm bột chiên giòn, một bánh màn thầu to nóng hầm hập tỏa mùi thơm mê người.

Người phương Bắc đã liên tiếp mấy tháng chưa từng ăn màn thầu khuôn mặt nước mắt rưng rưng.

Lúc ăn cơm, Đỗ Minh Trà cắn màn thầu, âm thầm gửi tin nhắn cho Thẩm Hoài Dữ: [Em có thể đến đây sẽ không phải anh ở sau lưng giở trò đấy chứ?]

Thẩm Hoài Dữ: [Anh là loại người lấy việc công để làm việc tư thế sao?]

Đỗ Minh Trà: [Đúng vậy]

Thẩm Hoài Dữ: [?]

Thẩm Hoài Dữ: [Tin tưởng một điều, Minh Trà]

Thẩm Hoài Dữ: [Em đến anh còn có thể đạt được, càng đừng nói là công việc thực tập này?]

Đỗ Minh Trà muốn cười, lại thấy đây là nơi công cộng không thích hợp, nhịn cười, mím mím môi, tiếp tục cúi đầu ăn hoa súp lơ.

Giòn giòn, rất ngon.

Cái dạ dày từ trước đến giờ vẫn luôn bị hành hạ bởi đồ ăn Pháp, cuối cùng cũng được thử hương vị quen thuộc của quê hương.

Cô vui vẻ đến muốn nhảy lên rồi.

Đỗ Minh Trà cẩn thận ăn hết đồ ăn, lúc này mới tiếp tục tập trung tinh thần làm tiếp công việc buổi chiều.

Nói thẳng ra những kỹ năng và kiến thức mà cô học từ trước đến giờ đều là để phục vụ cho việc phiên dịch, trao đổi và giao lưu tuy rằng lúc trước vẫn luôn đi theo giáo viên làm vài việc nhưng hoàn toàn không so được với việc “súng thật đạn thật” như hiện tại này. Khách không cùng quốc gia, đủ các loại tình huống khác nhau mặc dù mệt, cũng rèn luyện rất nhiều.

Đỗ Minh Trà vẫn luôn cố gắng theo phương hướng dịch đồng thanh, cô hiểu rõ đằng sau công việc này cần phải trả giá và vất vả rất nhiều nhưng chưa từng có chút lười biếng nào.

Thời gian buổi chiều, anh trai người Italy không hòa nhập nổi.

Anh ta úp sấp lên trên bàn, giống như kiểu mỳ ý để lại còn thừa bị hỏng, mềm nhũn không có sức lực: “Xin hãy cho tôi nghỉ ngơi một lúc được không? Không có chuyện gì thì đừng gọi tôi, có chuyện thì cũng không cần gọi tôi.”

Những bạn học khác cũng không nhiệt tình lên nổi, cả một ngày, đánh giá cao nhất đối với công ty cũng chỉ là nhà ăn có thể cung cấp cả món Trung mới lạ (đối với họ mà nói) và món Pháp xuất sắc.

Đồ ăn Trung trong mắt bọn họ vẫn là gà tướng tả, hoành thánh cuốn thịt cua chiên giòn, trứng cuộn chiên và bánh may mắn.

Kiểu không khí trầm thấp này vẫn tiếp tục kéo dài đến khi lãnh đạo cười ha ha đi đến, nói tối này đặt biệt chuẩn bị tiệc chúc mừng bọn họ gia nhập.

Mặt Italy……không, bạn học Andrew người Italy hai mắt lập tức phát sáng: “Ở chỗ nào?”

“ LE VIEUX CHENE của Rue Mouffetard” Người đó cười híp mắt, hòa nhã nhìn mấy người trẻ tuổi này: “Thẩm tổng bao cả nhà hàng, tối này chỉ vì để chúc mừng mọi người.”

Những bạn học khác lập tức điên cuồng reo hò, chỉ có Đỗ Minh Trà cẩn thận suy nghĩ xem lần này Thẩm Hoài Dữ phải tốn bao nhiêu tiền.

Hừ.

Phá gia chi tử.

Đỗ Minh Trà lao động cả một ngày, vừa xoa cổ tay, vừa ở trong lòng điên cuồng phun tào về giai cấp tư sản vung tiền như nước.

Andrew nhìn dáng vẻ mất tinh thần của cô, quan tâm hỏi: “Trà, trong người cậu không khỏe à?”

Đỗ Minh Trà cười lắc đầu: “Không, cảm ơn cậu, không sao.”

“Vì sao trông cậu có vẻ khó chịu không vui?” Andrew tò mò hỏi: “Cậu không thích tham dự tiệc à?”

“Không phải không thích” Đỗ Minh Trà cẩn thận sắp xếp trang sách “Chỉ là ở trong nước tham gia nhiều rồi, có chút mệt mỏi.”

——Nói thẳng ra, tiệc mà Đỗ Minh Trà tham gia, khả năng cũng chỉ có hôn lễ.

Nhưng Andrew không có truy hỏi tiếp, cậu ta nhiệt tình hỏi Đỗ Minh Trà phổ cập văn hóa dự tiệc: “Văn hóa dự tiệc ở Trung Quốc và phương tây không giống nhau có thể các bạn ở đó quá kín đáo? Cậu có thể thử cách bên này của chúng tôi, vô cùng nhiệt tình….”

Mãi cho đến khi đến Rue Mouffetard, đây là một trong những quán bar lâu đời nhất ở Paris, từ năm 1848 có một đảng cách mạng tổ chức tiệc, sau đó đổi thành phòng khiêu vũ đàn phong cầm.

So với các quán bar khác mà nói, chỗ này rõ ràng càng được sinh viên yêu thích, hôm nay là thứ 6, Đỗ Minh Trà nhìn thời gian——

Giờ mở cửa bình thường là từ 4 giờ chiều đến 9 giờ tối, nhưng hôm nay được Thẩm Hoài Dữ bao cả, thâu đêm.

Ngoài ra còn có DJ thường trú.

Andrew giống như hoa và bướm, như con thoi không ngừng, nhưng hầu như không có tách khỏi Đỗ Minh Trà, không phải xun xoe bợ đỡ.

Bình thường Đỗ minh Trà không phải ở trên lớp thì cũng là đang trên đường tới lớp, Andrew rất ít có cơ hội nói chuyện với cô. Nếu như không có gì thì cũng thôi nhưng Andrew lại mê mẩn khí chất phương đông tinh tế và dịu dàng đó trên người của Đỗ Minh Trà, không ngẫu nhiên mà nhịn không được tiền gần lại cô.

Lúc lần thứ 13 Andrew khuyên Đỗ Minh Trà uống rượu, một đứa trẻ trắng trắng, 6,7 tuổi đột nhiên chạy đến, ôm lấy chân Đỗ Minh Trà, cọ vào chân cô, bập bẹ dùng tiếng Pháp làm nũng: “Mẹ, mẹ sao lại ở đây?”

Đỗ Minh Trà: “.......”

Ly trong tay Andrew bụp rơi xuống đất.

Anh ta kinh ngạc nhìn Đỗ Minh Trà: “Trà, cậu đã có con rồi à?”

Cũng vừa khéo.

Đỗ Minh Trà không muốn phiền toái thuận tay ôm đầu Cố Nhạc Nhạc, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, giới thiệu một chút, đây là con tôi, Nhạc Nhạc.”

Cố Nhạc Nhạc cố gắng nghe hiểu câu này, đều là những từ đơn nó biết, ra sức gật đầu.

Andrew: “.......”

Tam quan của anh ta có chút sụp đổ.

Người châu Á dáng người nhìn nhỏ, rõ trẻ.

Andrew vẫn luôn cho rằng Đỗ Minh Trà vừa mới trưởng thành, nhưng rõ ràng đứa trẻ này khoảng 6,7 tuổi khiến cho anh ta chịu đả kích.

Anh ta khó khăn nói: “Cậu là….”

Ở Italy, người 16 tuổi trở lên được coi là trưởng thành, có thể kết hôn. Nhưng người vẫn luôn muốn theo đuổi đột nhiên thò ra một đứa con, Andrew vẫn không cách nào tiếp nhận nổi.

“Ba của đứa nhỏ đâu?” Andrew hỏi “Anh ta cũng là người Trung Quốc? Hay là nước khác?”

Mẹ của Cố Nhạc Nhạc Cố Dĩ Lệ có vài phần huyết thống ngoại quốc, đến cả dáng vẻ của Cố Nhạc Nhạc rõ ràng cũng mang đặc trưng của huyết thống hỗn hợp.

Đỗ Minh Trà mặt không thay đổi vì bản thân bịa ra một người: “Người Trung Quốc, bọn tôi đã ly hôn được hai năm rồi.”

Cố Nhạc Nhạc nghe không hiểu, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô.

Andrew hít một hơi khí lạnh lại chậm rãi phun ra một câu: “....Vẫn may.”

Ly hôn thì tương đương với tự do, anh ta vẫn có thể theo đuổi.

Mặt của Cố Nhạc Nhạc đang dán lên người Đỗ Minh Trà, âm thầm nhìn lén Andrew.

Cậu nhóc kéo Đỗ Minh Trà, làm nũng với cô, kéo đi về phía chỗ ngồi Thẩm Hoài Dữ đang đợi.

Andrew còn đang đắm chìm trong bàng hoàng bi thương ‘người con gái tôi muốn theo đuổi thế nhưng lại có một đứa con 6,7 tuổi’, mãi lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Đỗ Minh Trà hỏi: “Em mang chị đi đâu á?”

“Hoài Dữ uống nhiều” Cố Nhạc Nhạc nói “Chị đi xem cậu ấy có được không?”

Đỗ Minh Trà: “Lần trước em cũng cứ như vậy lừa chị, kết quả anh ấy đang tắm.”

“Lần này là uống nhiều thật” Cố Nhạc Nhạc nôn nóng “Sao lại không tin em chứ? Cậu ấy khó khăn lắm mới đến Paris một lần, vừa nãy mấy người đã thay phiên rót rượu cho cậu ấy….Phải cần người đỡ, chị không sợ có cô gái khác sau khi đỡ cậu tình một đêm rồi ôm con chạy mất sao?”

Đỗ Minh Trà bị cậu nhóc chọc cười: “Nhóc con, lời này em nghe được từ đâu vậy?”

“Ai ya không cần để ý mấy cái chi tiết này.”

Cố Nhạc Nhạc cố hết sức dẫn Đỗ Minh vào phòng bao, không ngoài dự đoán, Thẩm Hoài Dữ đã nửa nằm trên sofa, Bạch Siêu thấy Đỗ Minh Trà bước vào, thở nhẹ ra một hơi: “Cô có thể kịp thời đến thật sự quá tốt rồi, tôi đi mua chút thuốc và mật ong.

Cố Nhạc Nhạc cũng đi ra ngoài, cậu nhóc vẫn bám vào cửa, lè lưỡi với Đỗ Minh Trà: “Cố gắng nắm lấy Hoài Dữ, tranh thủ ba năm ôm hai năm năm ôm ba.”

Đỗ Minh Trà: “.....Nhóc con không được nói linh tinh.”

Cố Nhạc Nhạc cười đóng cửa rời đi, chỉ còn lại Đỗ Minh Trà ngồi trên sofa, cô nhịn không được ngồi xổm nhìn bên mặt của Thẩm Hoài Dữ.

Tướng mạo của anh rất đẹp, còn là cái kiểu càng nhìn càng đẹp, gần như tìm không thấy khuyết điểm nào.

Chống cằm nhìn đến mất hồn, Thẩm Hoài Dữ đột nhiên mở mắt.

Anh nhìn Đỗ Minh Trà, giọng nói bình tĩnh: “Em đang nhìn cái gì?”

Chỉ một câu này khiến cho Đỗ Minh Trà lập tức ý thức được, anh uống say rồi.

Đỗ Minh Trà nháy mắt yên tâm to gan, chỉ cười híp mắt chọc anh: “Đang nhìn soái ca.”

“Soái ca gì?” Thẩm Hoài Dữ sau khi uống rượu ý thức trì trệ “Em đang nói cái gì?”

Đỗ Minh Trà thuận tay móc ra cái gương nhỏ, cho anh xem mặt mình: “Này, đây chính là soái ca, có đẹp không?”

Cô nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ nhìn chằm chằm vào gương hồi lâu.

Anh rất chuyên chú, lông mi dài, chỉ nhìn hình ảnh trong gương.

Lúc sau, Thẩm Hoài Dữ hơi nghiêng mặt, anh bình tĩnh nói: “Vì sao anh nhìn không rõ? Chỉ nhìn thấy có đường nét…..Đường nét như vậy cũng coi là đẹp sao?”

Đỗ Minh Trà sững sờ.

Cô cho rằng gương của bản thân có vấn đề, hoài nghi cầm lấy nâng lên xem.

Bình thường.

Thế anh nói cái gì nhìn không rõ? Còn có đường nét gì….

Đợi chút.

Đường nét.

Đỗ Minh Trà ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ đang không chớp mắt nhìn vào mặt cô.

Trong đầu, mảnh ghép cuối cùng còn thiếu của bức tranh cũng được ghép lại.

Hoàn chỉnh.

Đỗ Minh Trà cầm chắc gương.

Cô nhớ ra rồi.

Lúc đầu chồng của Bạch Tĩnh Ngâm cũng chính là ba của Thẩm Hoài Dữ, bị mù mặt bẩm sinh, trong mắt của ông ta đều là những đường nét lặp lại.

Chỉ có thể nhìn thấy duy nhất một khuôn mặt đó là Bạch Tĩnh Ngâm.

Mạch suy nghĩ ào ào chảy về quá khứ, ký ức giống như trang sách, không ngừng lật lật từng trang từng trang, cuối hạ đầu thu, bên cạnh sofa có ánh nắng ấm áp và thực vật màu xanh, cô lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ, ngạc nhiên vì vẻ ngoài mê người của anh.

Lúc đó, lần đầu tiên nhìn thấy.

Quyển sách từ trên mặt của anh trượt xuống, Thẩm Hoài Dữ ngồi dậy, câu đầu tiên nói với cô.

“.......Có thể nhìn thấy rõ.”

Thẩm Hoài Dữ có thể nhìn thấy cô.

Cô là người duy nhất一一Thẩm Hoài Dữ có thể nhìn rõ.

Duy nhất.

Giống như lúc đầu Thẩm Tòng Hạc sống chết không buông Bạch Tĩnh Ngâm, Thẩm Hoài Dữ ngày sau cũng không thể bỏ qua cho cô……

Có thể từ ánh mắt đầu tiên, anh chính là đã bắt đầu tồn tại tâm tư khác rồi.

Đỗ Minh Trà cầm chắc chiếc gương, cơ thể run rẩy, có chút không khống chế được rùng mình, không thể không ấn lấy sofa, lúc này mới có thể bình tĩnh lại.

Hóa ra là như vậy….

Cô cẩn thận nghĩ.

Ô hô, nếu như thế, ngoài các nguyên nhân khác ra, sau này khả năng trật bánh của Thẩm Hoài Dữ gần như là bằng không?

Đậu.

Cái loại cảm giác này, thật sự vừa Chuunibyou* vừa thật sảng khoái đó!

Chuunibyou(中二病) là một từ lóng phát sinh trong tiếng Nhật rất phổ biến trên internet. Nó là thuật ngữ được viết tắt của cụm từ “chuugakkou ni-nen Byou”. Nó là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân. Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được. Hoặc cho rằng mình là người siêu năng lực làm được những điều đặc biệt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv