Đỗ Minh Trà bị Thẩm Hoài Dữ từ trên xe vác về phòng.
Không sai.
Vác.
Vốn dĩ cho rằng ở bệnh viện bị xách lên đã là chuyện xấu hổ nhất của cô rồi, lại không ngờ rằng Thẩm Hoài Dữ còn có chiêu sau đợi cô.
Bụng đè lên vai của Thẩm Hoài Dữ, Đỗ Minh Trà bị ép rên lên một tiếng, cố gắng hít thở, vừa cúi đầu đã nhìn thấy thắt lưng da trong tay của anh, lại nuốt lời định nói quay trở về.
Bên này không có người ở mấy, hoa viên màu xanh trồng cây sồi cao, Đỗ Minh Trà có thể nhìn thấy hoa tường vi xinh đẹp ở trên tường bên ngoài biệt thự này, những bông hoa tường vi màu vàng kem, hồng nhạt, đỏ thắm đua nhau mọc lên, từng đóa từng đóa hoa chen nhau bung nở, đẹp rực rỡ như bức tranh sơn dầu, tràn ngập ánh sáng rực rỡ của mặt trời.
“Sao không nghe lời như vậy” Thẩm Hoài Dữ nói “Thật sự nên tìm cái còng khóa lại.”
Lúc anh nói lời này không hề thở dài, mi mắt hơi cụp xuống, vẫn là dáng vẻ bao dung dịu dàng.
Rất dịu dàng, rất dịu dàng.
Dịu dàng đến mức giống như là đang nhìn đóa hoa tự mình chăm sóc đang phát triển.
Đỗ Minh Trà tay đặt lên vai anh, chỗ phổi bị ép có chút thở không được, giống như bị nín hơi vậy.
Cô thành khẩn biểu đạt đề nghị của bản thân: “Lúc thân mật thì có thể, bình thường thì thôi đi.”
Thẩm Hoài Dữ cứ nhẹ nhàng như vậy vác cô quay về phòng, cánh cửa mà Đỗ Minh Trà vẫn luôn âm thầm muốn vượt qua chạy trốn, lúc này đã vô tình không thương tiếc đóng lại, ánh sáng đã bị ngăn cách, ngăn chặn toàn bộ ánh mắt đang nhìn hoa tường vi của cô.
Đỗ Minh Trà bị vác quay về phòng ngủ.
Sự kinh hoảng lúc nhìn thấy anh trên xe đã chậm rãi tiêu tan, cô bắt đầu cẩn thận suy nghĩ tiếp theo đây nên là nằm trên giường hưởng thụ hay là an ủi đối phương trước sau đó mới nằm xuống hưởng thụ.
Ưu điểm lớn nhất của Đỗ Minh Trà đó là năng lực thích ứng vô cùng mạnh mẽ, cho dù là trong tình huống gì đều có thể điều chỉnh tâm thái tốt nhất.
Sau khi cô chạy trốn thất bại đã nhanh chóng điều chỉnh tốt kế hoạch tác chiến, xoay qua cân nhắc nên làm thế nào có thể làm tiêu giảm cơn tức giận của Thẩm Hoài Dữ, từ đó để cho đối phương không cần phải thương tổn cô quá mức.
Hoảng loạn trong lúc này không có tác dụng gì cả.
Thẩm Hoài Dữ đè cô, tay cầm dây thắt lưng ấn lên cánh tay cô, cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống cô: “Chạy còn rất nhanh đó.”
Đỗ Minh Trà chột dạ: “Bình thường thôi, bình thường thôi, cuộc thi the color giành được vị trí thứ 3.”
Ngón tay của Thẩm Hoài Dữ co chặt, yếm thắt lưng da hơi lạnh chạm vào cánh tay cô, tiếp xúc với kim loại không có sinh mệnh này, làn da trắng nõn bị kích thích đến phát lạnh, xuôi theo dây thần kinh chậm rãi di chuyển, dần dần lan ra tứ chi, xương cốt.
Đỗ Minh Trà không tự chủ mà run lên một cái.
Thẩm Hoài Dữ gập thắt lưng lại, trong con ngươi nhìn không ra tâm tình gì: “Em còn rất tự hào.”
Đỗ Minh Trà nói: “Em——”
Còn chưa nói xong.
Thẩm Hoài Dữ đã khom người, ngón tay bóp má cô.
Thắt lưng và cánh tay đều ở trong tay anh, cổ họng của Đỗ Minh Trà có chút khô.
Sự thật là, cô và Thẩm Hoài Dữ tính ra cũng mới có mấy lần, Đỗ Minh Trà chưa có kinh nghiệm gì, Thẩm Hoài Dữ cũng thương xót cô, từ đầu đến cuối cũng không có làm ra hành động quá đáng gì, hai người vẫn nằm trong giai đoạn yêu nhau đến điên cuồng.
Đổi một câu nói khác, chỉ cần ôm nhau thôi cũng đã đủ rồi, còn không cần phải dùng đến cái khác.
Đỗ Minh Trà đang mới cởi áo của mình xuống, bên trong cô chỉ mặc áo len dài, quần bò màu xanh, cho dù là đến kinh đô thời trang Paris, cô vẫn giữ phong cách của mình, giản dị sạch sẽ, đôi mắt trong sáng không chịu khuất phục.
Từ không biết đến bởi vì ngoại lực mà thay đổi bản thân.
Thẩm Hoài Dữ cầm thắt lưng, lúc này thắt lưng cầm gập đôi lại, yếm thắt lưng và đuôi chạm vào nhau, cứ như vậy cầm trong tay, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, có một loại cảm giác kìm nén nhẫn nhịn không phát tác.
Đỗ Minh Trà nói: “Em đau lòng.”
Thẩm Hoài Dữ cụp mắt nhìn cô: “Anh còn chưa có chạm vào.”
“Em chính là đau lòng anh” Đỗ Minh Trà thử đi sờ lên gân xanh hơi nổi lên trên mu bàn tay anh đó, cách lớp da là độ ấm của anh, đầu ngón tay ấn lên mạch máu đè xuống, có một loại cảm giác rất kỳ lạ, cô chạm vào lòng bàn tay anh, Đỗ Minh Trà muốn thông qua vỗ về xoa dịu tâm trạng của anh để bảo vệ bản thân, dịu giọng: “Hoài Dữ, anh đừng như vậy, em sợ hãi.”
Đôi mắt cô trong veo, bên trong dường như phản chiếu ánh sao: “Anh như vậy, em rất đau lòng.”
Lúc Đỗ Minh Trà vừa mới bắt đầu tiếp xúc với tiểu thuyết ngôn tình, lúc đó khẩu vị còn không có nhẹ nhàng như hiện tại.
Lúc đó tiêu chuẩn của web Tấn Giang cũng có thể so sánh như Popo18* ngày nay, chân đá hải đường, cười kiêu ngạo văn mạng giang hồ một nhành hoa, một quyển sách bên trong không có chút thịt thì thật có lỗi khi mà gắn cái mác ngôn tình này, độc giả ăn thịt ăn đến ngấy cũng sẽ nhịn không được phê bình tác giả đừng chỉ chú ý đến thịt mà quên mất nội dung chuyện.
Popo18 là một web toàn truyện sắc.
Cũng vì thế, Đỗ Minh Trà tiếp xúc đến mấy nam chính trong truyện đó, nhưng hễ có có chút gì đó dính dáng đến biến thái, nữ chính không bị đến mức sau một đêm không xuống nổi giường thì nam chính đó coi như là thận yếu, thủ đoạn không được.
Đỗ Minh Trà không rõ thận của Thẩm Hoài Dữ có được hay không.
Tóm lại là cô không được.
Vô số kinh nghiệm máu và nước mắt của nữ chính nói với cô, phải là trong mềm có cứng, phải thành thạo nắm vững kỹ năng trong tay, mới có thể đảm bảo bản thân không bị thương tổn khi ở trước mặt nam chính nửa hắc hóa.
Hiện tại chính là lúc nên mềm.
Đỗ Minh Trà đầu tiên chơi bài tình cảm trước: “Anh không biết rằng, sau khi thấy được anh em vô cùng vui vẻ.”
Thẩm Hoài Dữ vẻ mặt vô cảm: “Vui vẻ như thế nào?”
Đỗ Minh Trà: “......”
Thẩm Hoài Dữ: “Baka baka vui vẻ?”
Đỗ Minh Trà: “.......”
Đưa mắt nhìn chỗ khác, Đỗ Minh Trà nhớ lại kỹ xảo nhỏ mà giáo sư Mạnh dạy cho cô.
Lúc nhìn người khác, nếu như ngại nhìn trực tiếp vào mắt đối phương, có thể chậm rãi nhìn nhìn lên, ánh mắt nhìn vào vị trí trán của đối phương, cái này sẽ khiến cho đối phương có một loại cảm giác bị nhìn kỹ.
Đỗ Minh Trà vận dụng kỹ năng này lên người Thẩm Hoài Dữ.
Cô dịu giọng nói: “Em mỗi buổi tối đều nhớ anh——”
Thẩm Hoài Dữ cắt đứt: “Là cái kiểu nhớ baka yarō (đồ ngốc) đó?”
Đỗ Minh Trà nói: “Anh biết Tỉ Can chết như thế nào không? Chính là vì ông ta nói quá nhiều.”
Thẩm Hoài Dữ cười, anh không buông lỏng Đỗ Minh Trà, chơi đùa với thắt lưng trong tay, giống như nhớ đến cái gì đó thú vị: “Đáng tiếc, anh không phải Tỉ Can, hôm nay ngược lại muốn làm một một Thương Trụ Vương.”
Đỗ Minh Trà bị lời nói của anh làm cho lông tơ dựng đứng, cô hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Tửu trì nhục lâm* thì xa xỉ quá” Thẩm Hoài Dữ đập nhẹ lên môi cô, trong mắt hơi mỉm cười “Minh Trà, chỉ cần một mình em là đủ rồi.”
*Một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Trụ Vương rất thích là Tửu trì Nhục lâm (酒池肉林). Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là "Tửu Trì" (ao rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ rượu dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là "Nhục Lâm" (rừng thịt).
Hai câu này trực tiếp gõ thẳng vào trái tim của Đỗ Minh Trà, cô muốn ngồi dậy, chỉ là mông tạm thời không có cách nào chịu lực được, vẫn có chút đau.
Thẩm Hoài Dữ mở thắt lưng ra, trong ánh nhìn kinh sợ của Đỗ Minh Trà, tự nhiên trói cô lại, trên thắt lưng có hơi ấm ở phần eo của anh dán lên trên chân cô, trói cổ chân cô lại với nhau.
Cổ chân của cô thon nhỏ, vừa dãy đã tuột ra, phải quấn ba vòng một giữ được.
Đỗ Minh Trà muốn vươn tay cởi trói buộc, cổ tay lại bị anh nắm lấy. Cà vạt lúc trước lại phát huy tác dụng trong lần này, hai tay hai chân đều bị trói, Thẩm Hoài Dữ ngồi bên cạnh giường, ngón tay dán lên má cô: “Đừng vội, chút nữa sẽ chơi với em.”
Đỗ Minh Trà: “Có thể chơi, chúng ta phải công bằng một chút, có thể dùng trên người anh không?”
Cô nhớ đến phòng đồ chơi vừa nãy, thử đưa ra ý kiến: “Không thể chỉ có một mình em chơi.”
“Em chơi đồ, anh chơi em” Thẩm Hoài Dữ thắt cà vạt đẹp đẽ lại “Vô cùng công bằng.”
Đỗ Minh Trà: “Cái này ai gọi là công bằng? Công bằng trộm đuốc thế vận hội mùa đông trong mắt sao?”
Thẩm Hoài Dữ không trả lời.
Anh chỉ xoa xoa tóc cô, vuốt mấy sợi tóc rối ra sau mới rời đi.
Phòng đồ chơi cách chỗ này rất gần, Đỗ Minh Trà lo lắng nằm ở trên giường gần 5 phút, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh cầm một hộp đen đi vào.
Nhìn lên, thể tích không to.
Kích thước gần bằng laptop 16 inch, độ dày giống như hai quyển từ điển Larousse xếp chồng lên nhau.
Bên trong chắc cũng không đề quá nhiều đồ.
Đỗ Minh Trà lo lắng nghĩ.
Thẩm Hoài Dữ ngồi bên gối, anh dịu dàng nói chuyện với Đỗ Minh Trà, mở hộp ra, mở ra thứ đồ bên trong cho Đỗ Minh Trà xem: “Chọn hai cái em thích.”
Đuôi lông xù, dây xích bằng vàng mảnh dài, thước có thể kéo giãn, giống như cây nấm nhỏ dễ thương vậy nhưng chức năng của thứ đồ này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một cây nấm, một chuỗi học ngọc trai được xâu theo thứ tự từ nhỏ đến lớn.
Đều là những đồ xinh đẹp sáng chói.
Đỗ Minh Trà do dự chọn vòng cổ: “Cái này đi.”
Cô lúc trước múa từng đeo vòng cổ kiểu này rồi, khả năng tiếp nhận mạnh hơn chút.
Suy cho cùng thứ đồ này nhìn vào đích thực chính là đồ dùng gia tăng độ thưởng thức, chắc không có công năng gì đặc biệt khác.
“Còn gì nữa?” Thẩm Hoài Dữ nhàn nhạt nói: “Lại chọn thêm cái nữa.”
Đỗ MInh Trà thử lươn lẹo để qua: “Hoài Dữ, em vẫn còn nhỏ.”
“Đêm trước khi xuất ngoại, lúc bản thân em chủ động cũng không thấy nói bản thân tuổi còn nhỏ” Thẩm Hoài Dữ công chính nghiêm minh, cởi bỏ cà vạt trói trên cổ tay cô ra, túm lấy cổ tay cô, muốn cô tự đi sờ “Nhắm mắt lại, lại chọn tiếp một cái.”
Cái này so với bốc thăm còn khó hơn nhiều.
Đỗ Minh Trà nhắm mắt lại, sờ loạn một cái.
Ngón tay chạm đến một chuỗi hơi lạnh, Đỗ Minh Trà kinh ngạc, mở mắt ra. Cô sờ đến chuỗi vòng ngọc trai đó, ngọc trai nhỏ nhất chỉ nhỉnh hơn hạt đậu xanh một chút, cái to nhất thì to như trứng chim cút, từng hạt từng hạt tròn xoe, sáng bóng thanh nhã thánh thiện.
Nhưng bị Thẩm Hoài Dữ đặt vào trong hộp này, đoán trừng thánh thiện không đến được chỗ này rồi.
Chuỗi ngọc trai xinh đẹp này khiến cho Đỗ Minh Trà có chút chùn chân.
Cô vô thức buông tay muốn lựa chọn cái khác: “Em thay đổi, muốn đổi cái khác.”
Nhưng Thẩm Hoài Dữ lại giữ lấy tay cô, trực tiếp đóng hộp lại: “Tên đã bắn không thể lấy lại được, Minh Trà, cái này là em chọn.”
Đỗ Minh Trà không còn sự lựa chọn nào khác.
Cà vạt bị anh rút ra, cái món quà sinh nhật tặng anh này đã hai lần làm nhiệm vụ không phải của mình, hơi bị rúm lại, càng là chất liệu tự nhiên thì càng dễ hỏng, Đỗ Minh Trà có chút đau lòng khi nhìn chiếc cà vạt này.
Cô chi bao nhiêu là tiền đó, sao Thẩm Hoài Dữ có thể không trân trọng như vậy?
Ý nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, Thẩm Hoài Dữ tháo cà vạt ra, che mắt Đỗ Minh Trà lại.
Lúc tầm nhìn bị che đi rơi vào khoảng tối.
Đỗ Minh Trà vươn tay định cởi cà vạt ra, lại cảm thấy Thẩm Hoài Dữ dùng sợi dây lạnh lẽo đeo lên trên cổ cô, đồng thời chuỗi ngọc trai to nhỏ như hạt đậu dán lên trên miệng cô, Đỗ Minh Trà nghe thấy Thẩm Hoài Dữ thấp giọng nói: “Làm ẩm trước.”
Tầm nhìn bị hạn chế, Đỗ Minh Trà vẫn không từ bỏ trao đổi với anh: “Hoài Dữ, em đói rồi.”
“Ừm” Thẩm Hoài Dữ thấp giọng “Lúc nữa nói sau.”
Đỗ Minh Trà nghe thấy tiếng anh rút khăn giấy ra, xoẹt xoẹt, cô không nhìn thấy, nhưng biết bàn gỗ nhỏ bên cạnh giường có một hộp khăn giấy, dùng hộp vuông bằng gỗ hồ đào, hoa văn trên mặt được chạm khắc là hoa trà đang nở.
Trong phòng này có rất nhiều đồ đều có liên quan đến hoa sơn trà, giống như là cố ý đặt làm. Đệm lót trên bàn và ghế, đoạn chân rèm cửa sổ đều được thêu đóa hoa sơn trà nhỏ. thắt lưng chỉ cởi một chân, trên một chân kia vẫn đeo thắt lưng của anh, lỏng lẻo bị đẩy lên trên đầu gối, chân nhấc lên, Thẩm Hoài Dữ lót một lớp giấy.
Anh nắm lấy vòng ngọc trai, từ mắt cá chân một đường chậm rãi lướt lên.
Sợi dây ngọc trai rất hợp với cô, màu vàng cũng rất hợp với cô.
Thẩm Hoài Dữ nhìn sợi dây chuyền vàng sáng chói và ngọc trai chói mắt, bỗng càng muốn tặng thêm nhiều châu báu cho cô.
Cô xứng đáng đeo càng nhiều thứ trân quý mà xinh đẹp như này, cô vốn dĩ nên có một cuộc sống ăn sung mặc sướng mà không phải vất vả bôn ba, làm thêm, bận rộn đến mức dường như chỉ úp sấp trên giường là thế có thể lập tức ngủ luôn.
Thẩm Hoài Dữ có năng lực khiến cô trải qua cuộc sống càng tốt hơn, cũng muốn cuộc sống của cô không phải vất vả như vậy nữa.
Ngọc trai mát lạnh, không có nhiệt độ, dây chuyền kim loại cũng giống vậy không có sinh mệnh, trên mắt Đỗ Minh Trà đeo cà vạt, vươn tay chạm vào Thẩm Hoài Dữ lại bị anh kéo cổ tay.
Đỗ Minh Trà gọi anh: “Thẩm Hoài Dữ.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi cả tên họ anh, cô ngừng lại chút lại nói: “Hoài Dữ, thế anh cẩn thận chút.”
Đáp lại cô là giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Hoài Dữ: “Thế thì phải xem mấy hạt ngọc trai.”
Anh yêu thương hôn trên mu bàn tay của anh: “Nếu như 5 hạt có thể vào bên trong anh sẽ nghe em.”
Đỗ Minh Trà sờ soạng, sờ đến trên má của Thẩm Hoài Dữ, cảm nhận được nhiệt độ trên mặt anh. Cô thử đi sờ vào mắt mũi của anh, cảm nhận được anh nhắm mắt, mông mi dài mà dày cọ lòng bàn tay cô ngứa ngứa.
Cô cảm nhận được độ ấm trên má của anh, vẫn là độ ấm mà cô quen thuộc.
“Hoài Dữ” Đỗ Minh Trà làm nũng lại gọi anh “Anh tốt với em một chút nha.”
Cô trước giờ không keo kiệt thể hiện cách nghĩ thực sự của mình.
“Muốn nhẹ chút” Thẩm Hoài Dữ nói “Thế thì cố gắng chút.”
Thẩm Hoài Dữ không đóng cửa sổ, căn biệt thự xinh đẹp này nằm ở trong khu vực nhà giàu yên tĩnh, bên ngoài cây xanh đổ bóng theo gió đung đưa, mang theo hương hoa tường vi thoang thoảng bay vào.
Ánh nắng ấm áp dịu dàng xuyên qua cửa kính thủy tinh sạch sẽ chiếu vào, vừa khéo chiếu vào trên mặt gối được nhồi đầy lông ngỗng, làm bằng lụa.
Loại gối đầu này có xuất xứ từ gia tộc của Thẩm Hoài Dữ, do một người em họ của anh tiếp tục kế thừa việc kinh doanh bách hóa sản xuất. Lông ngỗng được chọn từ phần lông mềm nhất của con ngỗng, lụa cũng được chọn từ những con tằm tốt nhất.
Mấy con ngỗng và tằm này, không biết rằng sự cố gắng nỗ lực của bản thân chỉ là dối trá, vẫn cần cù tạo lông, nhả tơ. Hoàn toàn không ngờ được rằng, một ngày nào đó, mấy cái lông ngỗng, sợi tơ mềm mại nhất đều sẽ bị kéo lông, bóc kén, để tạo ra chiếc gối có giá cực cao, cung cấp cho con người sử dụng.
Nhưng chiếc gối này cũng không phải đồ mà người giàu có có thể tùy ý sử dụng, cũng sẽ không bởi vì chất liệu quý giá mà được nâng niu trân trọng. Thời gian dài qua đi, chiếc gối lụa cuối cùng cũng sống sót không chút thương tiếc bị ném xuống dưới đất.
Thẩm Hoài Dữ vẫn ôm lấy Đỗ Minh Trà, anh cuộn người lại giống như đang cẩn thận ôm lấy lại giống như muốn vây lấy cô trong vòng ôm của mình.
Chỉ có ôm mới có thể đem đến cho anh xúc cảm chân thật một chút.
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, hoặc có thể là do lúc nãy hô hấp quá mức.
“Sau khi em đi, anh…..”
Thẩm Hoài Dữ chỉ nói mấy câu này, anh không có tiếp tục, lông mi run rẩy, nuốt mấy lời đó xuống, chỉ kẽ gọi tên cô: “Minh Trà.”
Cằm của anh chống lên mái tóc mềm mại của cô, nhẹ hôn một cái.
“Minh Trà: Thẩm Hoài Dữ lại lặp lại lần nữa “Hoa trà bé nhỏ.”
Đây là thời điểm thích hợp để trải lòng nói chuyện.
Đỗ Minh Trà biết đàn ông đều có thời điểm hiền lành trong truyền thuyết, đàn ông trong lúc này là vô dục vô cầu, cư xử so với thần còn thánh thiện hơn.
Lúc này đưa ra yêu cầu gì với anh đều có thể được đáp lại, tính cách của Thẩm Hoài Dữ lại giữ lời hứa.
Từ lúc trước khi bắt đầu, Đỗ Minh Trà đã nghĩ ra cách, muốn đợi đến lúc Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói chuyện này, nói đến chuyện bị người mình tin tưởng có bao nhiêu khó chịu, nói đến cảm giác bị coi nhẹ là như thế nào.
Đỗ Minh Trà nghĩ Thẩm Hoài Dữ bây giờ chắc đã trải nghiệm được.
Chỉ là cô ngàn tính vạn tính lại tính thiếu một chỗ.
Đó chính là trước khi Thẩm Hoài Dữ đến lúc hiền lành thì giống như nhà tư bản máu lạnh vô tình, ra sức bóc lột người công nhân đáng thương, yếu ớt, không ai giúp đỡ là cô.
Đỗ Minh Trà sau khi bị nhà tư bản tàn phá đã không muốn động não nữa rồi, bây giờ cô mệt chết rồi, cuộn người ở trong lòng anh chậm rãi ngủ.
Đỗ Minh Trà nằm mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ nhìn về quá khứ.
Trong vòng ôm ấm áp của Thẩm Hoài Dữ, cô lại mơ thấy cuộc trò chuyện với Bạch Tĩnh Ngâm trên xe trước khi cô xuất ngoại
Bạch Tĩnh Ngâm đã rất lâu không ra khỏi cửa, bà ấy hôm đó mặc một một bộ sườn xám màu trắng, thanh nhã đoan trang, bên ngoài là áo hở cổ cashmere màu trắng, không chút son phấn, chỉ có một đôi mắt vô cùng sáng chói.
Bạch Tĩnh Ngâm kéo tay Đỗ Minh Trà, đặt lên trên đùi mình, nghiêm túc nói với cô: “Minh Trà, mặc dù Hoài Dữ là con bác, mặc dù bác rất vui khi nhìn thấy hai đứa ở bên nhau, nhưng có vài lời, bác bắt buộc phải nói với cháu.”
“Hoài Dữ mà con tiếp xúc bây giờ không phải con người hoàn toàn của nó. Bản tính của nó có thể so với trong tưởng tượng của cháu đáng sợ hơn một chút, càng giống cha của nó, điều này cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Sớm muộn gì con cũng sẽ phải đối mặt với điều này, bác hy vọng cháu sẽ không bị chất dopamine tiết ra trong tình yêu mà làm cho đầu óc choáng váng, cháu phải bình tĩnh suy nghĩ, bản thân có thể tiếp nhận được nó, có đủ tự tin chung sống gắn bó trọn đời với người như nó không.”