Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 51



Đỗ Minh Trà “tốc độ quá nhanh” tư thế ngồi vẫn còn được coi là đoan chính, chỉ là váy theo phong cách gây chú ý, đã định trước là không “đoan chính” rồi.

Đôi chân sáng loáng đặt lên trên người anh, tay đang ôm lấy cổ anh không tự chủ siết chặt.

Váy múa giống như là nụ hoa hồng đỏ chúm chím, chỉ một cái áo quấn quanh ngực, hoàn toàn quấn chặt, ở mép ngoài áo những sợi tua rua màu vàng rủ xuống, không thể ôm chặt lấy eo cô, làn da chỗ eo trắng như tuyết, ở tên mặt vẫn còn hình vẽ do giáo viên múa vẽ——dùng bút vẽ chuyên nghiệp, vẽ ra các hoa văn không giống nhau, của Đỗ Minh Trà là cành hoa với nụ hoa chuẩn bị hé nở vẫn còn đang khép.

Mà lúc này, tay của Thẩm Hoài Dữ đang ôm cô, đè lên cành hoa.

Cành hoa mô tả hình dạng của gai hoa hồng, ngón tay của anh dán chặt lên gai của cành hoa.

Cho dù đó có là cành hoa hồng thật, cho dù là thật sự có gai thì lúc này tay anh vẫn sẽ ôm chặt.

Thẩm Hoài Dữ cụp mắt, nhìn vòng kim loại, mấy đồ đặt làm này, nguyên liệu làm là đồng thau, bề mặt được phủ một lớp sơn sáng chói như vàng, hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ.

Chỉ cần anh cầm lấy chiếc vòng này kéo một cái, cô sẽ không thể không dựa gần vào anh.

Không chỉ ở chân, còn có ở cánh tay, cổ tay, cổ……

Đều là những đồ trang sức xinh đẹp khơi dậy hứng thú của anh.

“Rất thực dụng” Thẩm Hoài Dữ ôm lấy Đỗ Minh Trà, nhìn dấu vết bị anh bóp ở trên da, coi như không có chuyện gì hỏi “Thứ đồ đẹp như vậy là ai làm cho cô?”

Đỗ Minh Trà không hiểu “thực dụng” trong miệng anh đó là tình huống gì, đoán chắc đang khen chiếc vòng đẹp.

Cô nói: “Cô dạy múa.”

“Hả?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Cô phải múa?”

Đỗ Minh Trà còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng nhân viên phục vụ chặn cửa: “Thưa bà, bà không thể nào.”

Tiếp theo đó là tiếng kêu to tức giận của thím: “Đỗ Minh Trà con tiện nhân nhà mày! Có phải mày hố chú của mày——”

Vị thím này của cô lúc trước từng đánh tiểu tam, cào trên mặt đối phương mấy vết thật sâu, máu me bê bết hung ác vô cùng.

Đỗ Minh Trà tự cảm thấy lực chiến đấu của bản thân thua xa bà ta, sợ bị nhìn thấy, nhịn không được ôm chặt Thẩm Hoài Dữ, cằm dán lên bả vai của anh.

Nhiệt độ truyền qua lớp quần áo, cánh tay của anh rắn chắc, thuộc về người đàn ông trưởng thành cường tráng, không có khói thuốc, thanh mát sạch sẽ.

Là mùi hương mà Đỗ Minh Trà từng tưởng tượng.

Một cái ôm gần gũi thuộc về cặp đôi này, nhiệt độ cũng giống y hệt như trong tưởng tượng của cô.

Chân bị bóp đau, Đỗ Minh Trà không dám kêu ra tiếng, chỉ nhắm mắt lại, vì là anh mà có chút vui vẻ.

Có rất nhiều chú chim sẻ xinh đẹp chơi đu quay vui vẻ trong trái tim của cô.

Thẩm Hoài Dữ bật cười, lồng ngực khẽ rung lên, làm cho trái tim của cô càng đập nhanh hơn.

“Này không phải làm rất tốt sao?” Ngón tay của Thẩm Hoài Dữ ấn lên gai của hoa hồng, đầu ngón tay cảm nhận được sự căng chặt của hoa hồng “Lúc trước cùng ăn thịt lợn với ai? Hay là cùng với ai xem heo chạy?”

Đỗ Minh Trà nhỏ giọng: “Không nhớ ra? Thầy là đầu heo đầu tiên.”

Cô nói chuyện đè thấp giọng, hơi thở như có như không phả lên dái tai của anh, yết hầu của Thẩm Hoài Dữ động một cái, dưới hàng mi dày rậm, trong con ngươi là tấm lưng trơn bóng, lót đỏ làm da càng trắng hơn.

Đỗ Minh Trà vẫn còn đang sợ hãi, không dám ngồi ngay ngắn ở trên chân anh, sợ bị nhìn thấy, nửa người trên dán chặt vào anh.

Vì để duy trì cân bằng, phần hông không thể không vểnh lên.

Cô đang sợ.

Sợ hãi anh sẽ làm hại cô.

Mà bây giờ, Thẩm Hoài Dữ muốn làm cô, vừa khéo chính là tất cả những việc mà cô sợ hãi trong tưởng tượng.

Bên ngoài cửa có tiếng của Thẩm Tuế Hòa, bình tĩnh hỏi nhân viên phục vụ: “Đây chính là thái độ phục vụ của các cậu? Tùy ý để người khác gây ồn ào ở trong khách sạn, thậm chí tự tiện xông vào phòng của khách?”

Nhân viên phục vụ liên tiếp xin lỗi, anh ta biết khách ở bên trong không thể đắc tội, lại thêm Thẩm Tuế Hòa lộ ra vẻ mặt không vui, lập tức dùng bộ đàm gọi nhân viên bảo vệ đến, cưỡng chế người đuổi ra khỏi khách sạn.

Thím đương nhiên không để yên, còn cao giọng mắng chửi, nhưng bị người kéo đi, bị ép rời đi.

Đỗ Minh Trà nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài, nhịn không được nghĩ muốn buông lỏng tay, lại nghe thấy Thẩm Hoài Dữ nhắc nhở: “Cô không sợ bà ta lại quay lại nữa?”

Đỗ Minh Trà bị nghẹn: “Chắc không đến mức như vậy chứ.”

“Cánh rừng lớn chim gì chẳng có” Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nói “Không sợ thì cứ đi ra.”

Đỗ Minh Trà đương nhiên sợ, suy cho cùng cô cũng không phải là tuyển thủ chiến đấu Mai Shiranui*.

Mai Shiranui: Có thể nói là một trong những nhân vật nữ nóng bỏng bậc nhất của làng game và đã xuất hiện rất lâu trước khi dòng game Dead or Alive ra đời. Cô nàng võ sĩ trong trang phục kiệm vải màu đỏ từng góp mặt trong phiên bản Fatal Fury 2 vào năm 1992 và sau đó là trong hầu hết các phiên bản của series King of Fighters của hãng SNK.

Cô lẩm bẩm: “Thế nhưng tôi cũng không thể cứ ngồi trên chân anh mãi được?”

Thẩm Hoài dữ hỏi: “Thế cô muốn ngồi ở đâu? Bé con hư hỏng, lòng tham không đáy, muốn ngồi lên mặt?”

Đỗ Minh Trà đáp theo: “Ngồi lên trên mặt cũng không phải không được.”

Đợi đã, Đỗ Minh Trà tỉnh ngộ.

Ngồi lên trên mặt.

Bốn từ này giống như lộ ra có chút mùi vị trên web màu hồng như vậy.

Thẩm Hoài Dữ trầm mặc.

Hai giây sau, anh nói: “Hiện tại nói lời này dường như có chút không thích hợp.”

Đỗ Minh Trà: “Ngậm miệng.”

Thẩm Tuế Hòa chính tại lúc này đẩy cửa bước vào, vừa khéo giải quyết cục diện rối rắm này của Đỗ Minh Trà.

Anh ta nhìn Đỗ Minh Trà đang ngồi trên chân của Thẩm Hoài Dữ cùng với tư thế của hai người, lập tức lùi ra: “Xin lỗi, quấy rầy rồi——”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Qua đây, không sao, cô ấy chỉ ngồi thôi.”

Dưới tình huống có người thứ 3, Đỗ Minh Trà “chỉ ngồi thôi” hoàn toàn không dám tiếp tục ngồi trên người anh nữa, lập tức nhảy ra, đi cầm điện thoại.

Cô và người anh trai của Thẩm Tuế Tri này không giao tiếp nhiều, ấn tượng đối với Thẩm Tuế Hòa chính là cuồng em gái quá mức, là một giáo sư ôn tồn lễ độ.

Cầm điện thoại báo bình an cho bạn tốt Khương Thư Hoa trước, do dự hai gây, Đỗ Minh Trà lại gõ chữ.

Đỗ Minh Trà: [Thư Hoa, cậu đi cùng với mọi người về trường trước đi, tớ chút nữa còn đi đến nhà ông nội]

Khương Thư Hoa: [Ok]

Khương Thư Hoa: [Tớ thấy thím của cậu rồi, trời ạ, dữ quá, bị ba người khiêng ra ngoài, đúng là mở mang kiến thức]

Khương Thư Hoa: [Hiện tại có người ở cùng cậu không? Tớ thấy bà ta vẫn đang ở trước cửa đợi cậu, nếu không cậu hỏi bảo vệ xem, có thể đi lối đi dành cho nhân viên không]

Khương Thư Hoa: [A, thôi bỏ đi, bỏ đi, cậu vẫn là gọi ông nội cậu đến đón đi, tớ thấy thím cậu thật đáng sợ….]

Đỗ Minh Trà đọc lần lượt từng cái một xong, vì để bạn cùng phòng không phải lo lắng, nói ra lời nói dối có thiện ý: [Đừng sợ, tớ gọi điện thoại cho ông nội tớ rồi]

Đỗ Minh Trà: [Đợi chút nữa ông sẽ đón tớ]

Cúi đầu gửi tin, Đỗ Minh Trà lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Thẩm Hoài Dữ.

Cô định cùng đi với Thẩm Hoài Dữ về Tĩnh Thủy Loan.

Thầy Hoài nhìn có vẻ rất có khả năng đánh đấm, chắc có thể giúp cô chống lại thím….nhỉ?

Thẩm Hoài Dữ đang nói chuyện với Thẩm Tuế Hòa, món ăn trên bàn rất ít, phần lớn đều chưa có động đũa.

Không có rượu, chỉ có nước chè xanh.

Đỗ Minh Trà rất thích bữa liên hoan không có mùi thuốc, không có mùi rượu như vậy.

Lúc trước ba cô mở cửa hoàng trái cây, vẫn luôn mở đến tận 10 giờ tối. Chỗ đó cách con phố ăn vặt rất gần, đến mùa hè thì có rất nhiều quán nướng mở ra, rất nhiều đàn ông say khướt, kêu to cười lớn, còn háo sắc lưu manh huýt sáo với các cô gái.

Đỗ Minh Trà từ nhỏ đã sợ mấy người đàn ông nát rượu sau khi say rượu đại tiểu tiện bừa bãi, mắng mỏ, giống như kẻ điên vậy.

Đến mức khi cô đi họp bạn cấp ba, họp bạn đại học, cô đều tránh mấy bạn nam uống rượu rất xa.

“........Bắt bí cậu thu dọn nhiều thứ như vậy” Thẩm Hoài Dữ nói “Nhưng, cậu dự định thực hiện ước mơ của cô ấy như thế nào?”

“Đi Iceland” Thẩm Tuế Hòa hơn ngửa ra sau, đôi mắt dịu dàng dưới cặp kính “Em ấy vẫn luôn muốn đi xem căn phòng tuyết.”

Đỗ Minh Trà lơ đễnh nghĩ.

Lều tuyết của Eskimo*, lúc trước Tri Tri nhắc đến rất nhiều lần, cô ấy thích xem , lúc phần hai được chiếu còn đăng mấy bài lên vòng bạn bè…..

Eskimo (hoặc Esquimaux) hoặc Inuit-Yupik (Alaska:Yupik Inupiat) là dân tộc bản địa sống trên vùng băng giá phân bố từ Đông Siberia (Nga), qua Alaska (Hoa Kỳ), Canada, và Greenland. Hiện nay, người Eskimo có khoảng hai đến ba triệu người, phân thành các nhóm như Eskimo Labrador, Eskimo Bắc Cực, Eskimo Alaska, Eskimo Siberia...

Bụng cô đột nhiên ục ục kêu lên mấy tiếng, tiếng không to, Đỗ Minh Trà ho một cái, che bụng, ý đồ che giấu.

Lén nhìn hai người trên bàn.

Rất tốt, bọn họ không chú ý đến mình.

Trái tim của Đỗ Minh Trà lặng lẽ buông xuống, cô hít một hơi, thử giả vờ như bản thân không đói.

Thẩm Hoài Dữ không nhìn cô, tự nhiên ấn nút gọi.

Phục vụ bên ngoài đi vào: “Thưa anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?”

Một phần canh rau rút cá hoa vàng, một bát cháo lúa mạch, thêm một phần súp lơ xào dầu hàu” Thẩm Hoài Dữ gọi món, đột nhiên hỏi Đỗ Minh Trà “Có muốn ăn đồ ngọt không?”

Đỗ Minh Trà vẫn còn đang chú ý nghe tên món ăn, chậm hai giây: “Muốn.”

“Thêm một phần nhân hạt thông và hạt ngô” Thẩm Hoài Dữ nói “Nhanh chút.”

Đối phương ghi nhớ, rời đi.

Đỗ Minh Trà thử khước từ, giống như là khước từ người lớn mừng tuổi năm mới vậy: “Thật ra tôi cũng không đói lắm….”

Thẩm Hoài Dữ liếc cô một cái: “Tôi đói.”

Đỗ Minh Trà: “Ồ.”

Món ăn rất nhanh đã được mang lên, nhân viên phục vụ đặt món ăn đầu tiên ở trước mặt Thẩm Hoài Dữ, anh bỗng nhiên nói: “Đợi chút.”

Ngón tay Thẩm Hoài Dữ bóp trán, nhìn Đỗ Minh Trà đang tha thiết bên cạnh, chậm rãi nói: “Hiện tại lại không thấy đói, lãng phí thức ăn không tốt, Minh Trà, có thể ủy khuất cô ăn hộ tôi được không?”

Đỗ Minh Trà luyện tập cả buổi tối, hiện tại bụng đã đói kêu ục ục rồi: “Ok.”

Lúc nhân viên phục vụ bày bát đũa ở trước mặt cô, cô nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cảm tạ ông trời.”

Thẩm Hoài Dữ nhắc nhở: “Nên cảm tại Thẩm nhị gia.”

Đỗ Minh Trà cảnh giác: “Hả? Sao đột nhiên anh lại nhắc đến ông hai tôn kính của tôi làm gì?”

“Không có gì, chỉ là có linh cảm ông ta sớm muộn gì cũng bị cô chọc tức đến phát bệnh tim” Thẩm Hoài Dữ thở dài, bình tĩnh hòa nhã “Ăn đi, bé con hư hỏng.”

Đỗ Minh Trà vùi đầu vào ăn.

Cô làm cái gì cũng là dáng vẻ nghiêm túc, lúc ăn cơm cũng nghiêm túc ăn.

Có thể là do quá đói, một miếng nuốt xuống, hai má phùng lên, cố gắng ăn.

Thẩm Hoài Dữ rót trà, liếc mắt nhìn cô dáng vẻ đang ra sức ăn ngấu nghiến của cô, bỗng mỉm cười một cái, hai mắt hơi cong cong.

Đỗ Minh Trà nghiêm túc ăn sạch các món, mới cảm thấy vừa lòng cái bụng trống rỗng của mình. Thẩm Hoài Dữ và Thẩm Tuế Hòa đã nói chuyện xong, hai người sóng vai nhau đi ra ngoài.

Nhóm người vừa lên xe rời đi, Đặng Biên Đức mới chán nản bị cảnh sát còng tay đưa lên xe.

Người đàn ông trung niên liên quan đó cũng kêu khổ không ngừng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv