Hoa Phẩm Tố trưởng thành có ngũ quan xinh đẹp, hóa trang một chút thì đã biến thành một người tràn đầy nữ tính, lại dùng tóc giả che lấp các đường nét hơi chút nam tính trên khuôn mặt, yết hầu được mặc khuất sau chiếc áo sam cao cổ bằng lông dê, cả người nữ tính rõ rệt, bộ ngực đầy đặn cũng do bởi mùa đông, chỉ cần bỏ vào hai miếng bông vải xốp là đã có thể dễ dàng giải quyết, Hoa Phẩm Tố không nghe theo lời mời ra ngoài đi riêng trước kia của Ngô Nhiên đều là vì vậy, cũng thành công lừa được toàn bộ khách khứa trong quán bar Yến Nguyên. Nhưng khi ở riêng cùng với Ngô Nhiên, hắn ta nhất định sẽ động tay động chân, Hoa Phẩm Tố không dám cam đoan không bị Ngô Nhiên sờ tới bộ ngực, nếu lỡ như khi bị Ngô Nhiên đụng phải bộ ngực này thì có thể sẽ khiến hắn phát hiện bất thường, Hoa Phẩm Tố giả điên thì phải làm cho chân thật, không thể lại bỏ vào hai miếng vải bông xốp để lừa bịp.
Hoa Phẩm Tố cầm hai quả bóng cao su si-lic mềm mại co dãn nhét vào trước ngực cho đủ bộ, để áo nịt ngực nâng trọn quả bóng cao su si-lic lên, Hoa Phẩm Tố đành phải cố định dính luôn hai quả bóng ấy vào trên ngực, cứ giả ngây giả ngô như vậy, chỉ cần không đưa tay lần mò vào trong quần áo, căn bản là sẽ không tìm ra điều gì bất thường.
Trong lúc Hoa Phẩm Tố mới gặp lại Trang Cẩm Ngôn cũng phải ngạc nhiên, cũng vô cùng để ý mình bây giờ đang vận cả một cây đồ nữ, dù sao sau khi sống lại, thứ duy nhất cậu không hài lòng chính là cơ thể trưởng thành giống con gái này, bây giờ thì không giống con gái còn chưa nói, đã vậy còn ăn mặc như con gái, từ mùa hè 1998 mà Trang Cẩm Ngôn ra đi,
khoảng thời gian bốn năm ấy đã đổi thay nhanh chóng, Trang Cẩm Ngôn đã không chỉ còn chắc khỏe như ban đầu, mà còn thật sự là một người bạn, người nhà siêu việt như vậy, cậu lại cảm thấy tương đối xấu hổ hình tượng hiện nay của mình so với Trang Cẩm Ngôn. Hơn nữa, trên mặt cậu lại có nước bọt của Ngô Nhiên, Hoa Phẩm Tố chỉ muốn mau chóng sửa sang lại cả người đang nhếch nhác của mình, sau đó mới sảng khoái thoải mái ra ngoài gặp lại “đùi to” sau này của mình.
Hoa Phẩm Tố vào phòng tắm khách sạn, trút bộ quần áo nữ nhăn nhúm xuống, thấy trước ngực là hai quả bóng cao su thì tiện tay xé ra, chẳng ngờ vừa mới kéo ra thì cũng kéo luôn cả tất cả nước mắt nước mũi của cậu tuôn ra, hóa ra là do quả bóng cao su lúc trước có thể dính trên da để dễ dàng kéo ra, bộ ngực ** động lòng người đều có lông tơ dài một chút, tuy là lông trên người Hoa Phẩm Tố rất ít, nhưng chỗ ấy vẫn còn vài cọng đóng quân, cậu cố gắng kéo ra như thế, bóng cao su như kéo đứt cả da thịt, vài sợi lông tơ trên hai hạt đậu đỏ lại vẫn dính vào trên quả bóng, lông tơ dù có mảnh nhưng vẫn cứ rất dai, chẳng những Hoa Phẩm Tố không một phát kéo ra được, trái lại cậu còn bị đau đến la làng trời đất.
“Làm sao rồi?” Trang Cẩm Ngôn nghe được tiếng la to của Hoa Phẩm Tố, động tác cấp tốc đi vào phòng tắm, hốt hoảng hỏi han Hoa Phẩm Tố. Đêm nay nhìn thấy thiên sứ phá vỡ hình tượng ngày thường của anh, suy nghĩ khôn ngoan của Trang Cẩm Ngôn đều phản ứng chậm mất một nhịp.
“Cẩm Ngôn, anh có mấy thứ đại loại như kéo nhỏ không?” Hoa Phẩm Tố rưng rưng đôi mắt, hai tay đưa ra trước ngực nâng mấy quả bóng cao su.
“Trên móc khóa có đấy.” Trang Cẩm Ngôn chú ý đến nước mắt Hoa Phẩm Tố ngay trước tiên.
“Mau đưa cho em, giúp em cắt bỏ mấy sợi lông tơ này đi, mấy sợi này dính cả vào trên quả bóng, kéo em đau chết mất.”
“Ừ, được.” Hoa Phẩm Tố làm động tác đưa hai tay nâng hai quả bóng cao su thoạt nhìn rất buồn cười cũng khiến khóe miệng Trang Cẩm Ngôn phải nhếch lên.
“Đến đây, anh cắt giúp em.” Trang Cẩm Ngôn cầm cây kéo nhỏ đi tới, chủ động đưa tay “cứu vớt” Hoa Phẩm Tố. Hoa Phẩm Tố đưa một tay nâng quả bóng, tay còn lại thì kéo đoạn lông tơ chờ đợi được cắt phăng đi.
Vòi hoa sen trong phòng tắm vẫn mở nước tung tóe, độ ấm trong phòng tắm không chỉ tương đối cao, hơi nước cũng tương đối dày đặc, hai gò má Hoa Phẩm Tố đỏ bừng vì được xông hơi nước, đôi môi càng đỏ tươi xinh đẹp, bọt nước trên trán chảy dọc theo khuôn mặt đi qua đôi môi đỏ mọng rồi dọc thẳng đến cổ, tình trạng này thật sự khiến cho người khác cảm thấy vô cùng s*xy.
“Này! Chú ý một chút, đừng có cắt vào thịt chứ!” Hoa Phẩm Tố thấy Trang Cẩm Ngôn muốn giúp cậu cắt mấy sợi lông tơ, nhưng hình như lại càng kéo căng thêm, hít thở lại càng nặng nề, tay cũng bắt đầu run rẩy không yên.
“Còn hai sợi thôi, em tự cắt đi.” Trang Cẩm Ngôn bỗng nhiên trầm giọng nói một câu rồi vội vã nhét kéo vào tay Hoa Phẩm Tố, xoay người gấp gáp chạy khỏi phòng tắm.
“Đã làm thì làm cho tới cùng chứ!” Hoa Phẩm Tố càu nhàu bắt lấy cây kéo nhỏ từ tay Trang Cẩm Ngôn, giúp cậu cắt mấy sợi lông này cũng là Trang Cẩm Ngôn muốn, giờ lại ngược ngạo, chỉ làm hơn phân nửa đã phủi đít bỏ chạy.
Nếu bây giờ Hoa Phẩm Tố bước ra khỏi phòng tắm, cậu sẽ phát hiện người vừa bỏ chạy, Trang Cẩm Ngôn kia đang ngồi trên giường trong phòng khách, vẻ mặt tương đối bất bình thường, không chỉ sắc mặt ửng hồng, cơ thể cả người có vẻ cứng ngắc, yết hầu trượt lên trượt xuống như muốn kìm nén thứ gì, bàn tay vừa cầm kéo của anh vẫn bứt rứt cọ xát trên giường như muốn tìm ra thứ gì đó.
Cho dù Trang Cẩm Ngôn đã nghe được câu chuyện bi kịch của Hoa gia từ bà chủ tiệm cơm vào buổi chiều, nhưng bây giờ khi nghe Hoa Phẩm Tố kể rõ ngọn nguồn câu chuyện, càng nghe càng tức giận, càng nghe càng yêu thương.
“Phẩm Tố, em nói là tên làm hại Phẩm Phác theo Ngô Nhiên chính là Hoắc Gia Hứa?” Trang Cẩm Ngôn đau lòng cho thiên sứ của anh, Hoa Phẩm Tố giờ đây đã ngồi ngay bên cạnh anh, đưa tay ôm vai vòng trước đôi mắt đẫm nước của Hoa Phẩm Tố, tay kia cầm khăn giấy đưa đến trước mặt cậu.
“Anh biết Hoắc Gia Hứa sao?” Hoa Phẩm Tố đột nhiên nhớ đến Trang Cẩm Ngôn cũng từng là loại “con ông cháu cha”, biết đâu chừng anh lại quen biết tên này? Mã Hâm từng nói ông nội của Trang Cẩm Ngôn cũng từng có chiến công dựng nước, gia đình hai người bọn họ có thể từng gặp mặt hay chưa?
“Cẩm Ngôn, không có quần áo ngủ sao?” Hoa Phẩm Tố tắm rửa nhẹ nhàng khoan khoái, quấn khăn tắm ngang eo bước ra từ trong phòng tắm, vừa đi vừa dùng khăn lông lau khô tóc, Trang Cẩm Ngôn nói là sẽ đi tìm quần áo ngủ, rốt cuộc đến khi cậu tắm xong xuôi thì vẫn chưa thấy bóng dáng quần áo mà anh tìm ở đâu.
“Em chờ một chút.” Trang Cẩm Ngôn nhìn chòng chọc vào Hoa Phẩm Tố đang bán k**a t**n liền cuống quít chuyển ngay đường nhìn, đứng dậy đi đến va ly hành lý tìm áo ngủ dự bị.
“Em mặc đồ của anh thì rộng quá.” Khổ người Hoa Phẩm Tố cùng lắm cũng chỉ 1 mét 75, mặc vào quần áo của Trang Cẩm Ngôn cao 1 mét 81 không chỉ rộng thùng thình, đến ống tay áo dôi ra cả một đoạn.
“Phẩm Tố, rốt cuộc là em xảy ra chuyện gì hôm nay?” Trang Cẩm Ngôn lóe sang nhìn Hoa Phẩm Tố đã mặc quần áo tử tế, tầm mắt vốn đang tập trung vào hình ảnh trên TV lại chuyển ngược sang người cậu. Bây giờ đây anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan vô cùng.
“Cẩm Ngôn, em chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa.” Hoa Phẩm Tố ngồi xếp bằng trên giường, câu hỏi của Trang Cẩm Ngôn đã khiến sự hả hê khi đùa giỡn tên tòng phạm kia của cậu biến mất, tâm trạng vui mừng hớn hở bắt đầu tụt dốc. Nhớ đến thông tin vặn hỏi từ Ngô Nhiên, hai mắt cậu từ từ mờ nước. Bây giờ Hoa Phẩm Tố đã có thể xác định, tên hung thủ phạm tội đối với người chị Hoa Phẩm Phác nhất định là tên con ông cháu cha Hoắc Gia Hứa, hơn nữa còn là con cháu nhà quyền quý có cha chú làm chức không nhỏ.
“Anh chỉ biết Ngô Nhiên, còn Hoắc Gia Hứa thì lại không quen biết, chỉ có điều ở thủ đô có một nhà họ Hoắc vô cùng hiển hách, người ông bên nhà hắn đã từng làm đến phó thủ tướng chính phủ.” Bố Trang Cẩm Ngôn lớn lên ở thành phố B, gia đình ông ngoại Trang Cẩm Ngôn cũng ở thành phố này, khi còn bé anh vẫn theo mẹ đến sống ở nhà họ ngoại, chẳng qua đến khi ông ngoại và mẹ anh qua đời, Trang Cẩm Ngôn cũng chẳng đến thủ đô bao giờ nữa, từ sau khi bố Trang bị bắt giam, anh càng quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với hai người cậu mình. Lúc còn bé khi Trang Cẩm Ngôn còn ở thành phố B đã nghe nói có nhà họ Hoắc vô cùng hiển hách.
“Ông chú của Hoắc Gia Hứa lại là trung tướng.” Hoa Phẩm Tố có chút uể oải, người chú nhà họ Hoắc là trung tướng này đã không thể để cậu dễ dàng trêu vào, nếu ông nội Hoắc Gia Hứa từng là phó thủ tướng, vậy thù hận của cậu với Hoắc gia đại khái cũng chỉ có thể nuốt xuống.
“Phẩm Tố, mấy ngày nữa anh đến thành phố B giúp em thám thính tình hình bên ấy ra sao.”
“Anh đi tìm ai để thám thính?” Hoa Phẩm Tố mừng rỡ, “đùi to” của cậu cũng có chỗ dựa sao?
“Phẩm Tố, em biết bố anh chết như thế nào không?” Trang Cẩm Ngôn cất giọng một cách yếu ớt.
“Nghe nói là tự sát là tự sát trong phòng tắm.” Hoa Phẩm Tố biết được tin bố Trang qua đời là tự miệng Mã Hâm.
“Đúng vậy, là tự sát ở phòng tắm, khi ông tự sát thì chân cũng đã đụng đến đất.” Bố Trang dùng khăn lông xé mảnh ra, treo lên giá sắt trong phòng tắm để tự sát.
“Có ý gì? Người muốn tự sát mà chân đụng đất thì làm sao tự sát thành công, lẽ nào không phải là bố Trang tự sát?”
“Không, bố anh đúng là tự sát, dùng nghị lực mà người bình thường không làm được để tự sát, bởi nếu ông không chết, một đám quan viên cùng trận tuyến với bố anh cũng sẽ bị liên lụy, cha anh phê chuẩn một hạng mục nằm giữa tính toán của hai bên đối địch, trở thành cục diện hỗn loạn, mục đích của bên đối địch cũng không phải là bố anh, mà là người đứng sau ông ấy, hạng mục ấy là do người đứng sau bố anh giật dây.” Trang Cẩm Ngôn nhớ đến cảnh bố mình kết thúc tính mạng của ông mà bảo vệ được nhiều người, mà những người này lại không thể ra mặt nói lên một câu vì bố anh, ngay cả mấy người cậu của anh cũng tránh không kịp chuyện này.
Sau khi bố Trang bị giam giữ thẩm vấn, mặc kệ kết quả điều tra minh bạch hay gì đi chăng nữa thì ông cũng không thể thoát thân, mang danh không thanh bạch, sở dĩ ông kết thúc tính mạng mình một cách đơn giản cũng để cho phương hướng điều tra vụ án này chỉ dừng lại chỗ ông, bảo vệ phe cánh bên ông, biết đâu sau này phe phái ấy đắc thế lại có thể cất tiếng nói thay ông.
“Anh định đến thành phố B tìm người đứng sau ấy?” Hoa Phẩm Tố hiểu, bố Trang hy sinh một mình ông để bảo vệ cho toàn bộ phe phái đứng sau mình. Chỉ cần mấy người bên phe phái kia của bố Trang còn có một chút lương tâm, họ cũng sẽ chủ động chăm sóc cho đứa con trai duy nhất của ông ấy.
“Anh xuất ngoại du học chính là do ông ta sắp xếp, ông ta để anh học thành tài rồi mới về nước, có cần việc gì cũng có thể tìm đến ông ta.” Thật ra trong đầu Trang Cẩm Ngôn cũng không có ý định đi đến thủ đô, lựa chọn bây giờ của anh chỉ vì muốn giúp Hoa Phẩm Tố hỏi thăm bối cảnh Hoắc gia.
“Bây giờ ông ta làm gì?” Trong lòng Hoa Phẩm Tố lại xuất hiện tia hy vọng, có lẽ Trang Cẩm Ngôn có thể giúp được cậu một tay vào việc rửa hận cho Hoa gia.
“Đã vào ủy ban chính trị mấy năm trước.” Trang Cẩm Ngôn nói khẽ.
“Há! Không tệ!” Hoa Phẩm Tố chà xát hai tay, lại là một nhân vật quyền to chức trọng. Trang Cẩm Ngôn đã bị Hoa Phẩm Tố gom thành người một nhà rồi, cậu cảm thấy mình cũng là người có chỗ dựa, có khi nào điều này nói lên cậu sẽ có cách đòi lại công bằng không đây?
“Phẩm Tố, mặc kệ tin tức anh nghe ngóng được là gì, em cũng không được phép làm bừa đâu đấy.” Trang Cẩm Ngôn dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của Hoa Phẩm Tố, dáng vẻ Hoa Phẩm Tố lúc này mới chính là người mà anh quen thuộc.
“Em sẽ không làm bừa đâu, bố mẹ em vẫn luôn mong muốn em và chị gái đều có thể sống thật tốt cả đời này.” Nếu Hoa Phẩm Tố chỉ còn lại một mình cậu, có lẽ cậu cũng sẽ liều lĩnh tìm đủ mọi cách, thế nhưng cậu vẫn còn có chị gái Hooa Phẩm Phác, cậu phải thay mặt bố mẹ chăm sóc chị gái cả đời này, có đôi khi cái chuyện bình yên nhàn nhã sống qua ngày lại không hề đơn giản.
Hoa Phẩm Tố kể hết cảnh ngộ bản thân cho Trang Cẩm Ngôn, mỗi người đều nhớ lại khoảng thời gian sống không bằng chết khi đó, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà đối mặt với sự thay đổi quá lớn thì lại thương cảm, giữa hai người xuất hiện một sự trầm mặc, im lặng không nói gì, hai người bọn họ cũng xem như kẻ cùng cảnh ngộ mà thông cảm cho nhau, đều vấp phải cảnh tan nhà nát cửa.
“Cẩm Ngôn, sao anh lại về nước?” Hoa Phẩm Tố thấy đồ đạc hành lý trong phòng mở toang mà thắc mắc, cậu nhớ rõ Trang Cẩm Ngôn đã được một công ty lớn ở Mỹ mời làm việc, bây giờ nước nghỉ phép sao?
“Anh muốn về nước gây dựng sự nghiệp.” Cũng bởi Trang Cẩm Ngôn không biết đã có chuyện gì xảy ra cho Hoa Phẩm Tố mới vội vã về nước, bây giờ anh đã biết rõ mọi chuyện, tuy rằng Hoa gia gặp phải chuyện đau buồn này, nhưng đối với Trang Cẩm Ngôn mà nói, anh coi như cái kết quả này là trong cái rủi vẫn có cái may, dù sao thiên sứ anh lo lắng nhất đã không sao rồi, đấy là khi Trang Cẩm Ngôn nghe được bà chủ tiệm “Quay về một lần” kể lại mọi chuyện, cảm giác duy nhất khi ấy của anh chính là vui mừng dễ chịu.
Giờ đây anh đã biết Hoa Phẩm Tố vẫn sống tốt, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không gặp bất trắc gì sau lúc đó, Trang Cẩm Ngôn cũng không muốn quay lại Mỹ công tác, anh muốn ở lại thành phố S này cùng bầu bạn với Hoa Phẩm Tố, anh phải giúp Hoa Phẩm Tố vượt qua nỗi bi thương này, cũng giống như những gì Hoa Phẩm Tố đã làm cho anh trước đây. Chuyện vì Hoa Phẩm Tố mới từ chối mức lương cao ở Mỹ để quay về nước, Trang Cẩm Ngôn cũng không muốn để cậu biết được, anh không muốn Hoa Phẩm Tố sau khi biết được chuyện này sẽ sinh lòng áy náy, đấy là anh cam tâm tình nguyện làm vì thiên sứ của anh.
“Bây giờ về nước gây dựng sự nghiệp rồi sao?” Hoa Phẩm Tố lẩm bẩm vài câu, mà thật ra là cậu đang cố nhớ lại ký ức trí nhớ của kiếp trước, đáng tiếc Trương Kiên Tuấn kiếp trước cũng chỉ biết sơ qua về Trang Cẩm Ngôn, cậu không rõ lắm chính xác năm Trang Cẩm Ngôn quay về nước phát triển sự nghiệp.
Giữa lúc Hoa Phẩm Tố trầm tư suy nghĩ về tin tức kiếp trước của Trang Cẩm Ngôn thì bỗng nhiên, điện thoại di động của cậu đột ngột vang lên.