“Chị không biết đấy là xe gì cả, chỉ là sau khi nhìn thấy một chiếc Audi, tôi mới cảm thấy có chuyện liên quan đến cái tên thủ phạm đã xâm hại Phẩm Phác.” Tiểu Mẩn có chút thấp thỏm, cô cũng không biết manh mối này có hữu dụng hay không, cũng không biết có phải đã đổ oan cho người khác hay không, nhưng mà cô cảm thấy, dù cho chỉ có một chút manh mối sót lại có thể tìm lại được công bằng cho người bạn tốt của mình, cô cũng không thể bỏ sót được.
“Cô nói rõ ràng ra một chút, cái gì cũng không được sót.” Hoa Phẩm Tố cảm thấy như mình được tiêm một mũi thuốc trợ tim, chỉ cần đòi lại được công bằng vì gia đình đã gặp phải bất hạnh của mình, cho dù có tan xương nát thịt thì cậu cũng sẽ không từ bỏ.
Tiểu Mẫn là một người mù tịt về xe cộ, xe nhãn hiệu nào thì cô cũng không thể nhận ra nổi, trong mắt cô, xe được phân chia ra loại lớn loại nhỏ, đủ loại màu sắc của xe. Chiếc xe đầu tiên trong nhận thức của cô chính là chiếc xe Audi màu đen đã bắt cóc Hoa Phẩm Phác thi nhìn thấy trong băng ghi hình trước cửa phòng KTV, chẳng qua hình ảnh ghi lại chỉ thấy được ký hiệu mơ hồ của xe Audi, sau khi Tiểu Mẫn trở về, cô mới ra ngoài hỏi thăm xem coi xe Audi là như thế nào, sau đó cô thấy đủ chủng loại xe Audi màu đen, lại chợt nhớ đến, Hoa Phẩm Phác gặp tai nạn tối hôm đó, lúc vào khách sạn tổ chức tiện sinh nhật, cô có thấy một người bạn học cũng từng đi một chiếc xe Audi có rèm che tương tự vậy.
“Ngô Nhiên?” Hoa Phẩm Tố lặp lại cái tên này, cậu không biết người có cái tên xa lạ này (thật ra hai người chưa từng chạm mặt nhau trong trường, không để tâm chú ý, có gặp thoáng qua bạn học thì cũng sẽ chỉ coi nhau như người lạ).
“Ngô Nhiên là đàn anh lớp 11 của chị và Phẩm Phác trong trường, khi em lên cấp ba thì anh ta đã vào đại học từ lâu.” Tiểu Mẫn giải thích.
“Cô biết hắn ta?” Hoa Phẩm Tố liếc nhìn Tiểu Mẫn một cái, lớn hơn cô ta những hai lớp, sao mà Tiểu Mẫn vẫn nhớ kỹ đàn anh này như thế.
“Ngô Nhiên cũng có chút tiếng tăm trong trường học, là anh chàng đẹp trai đứng thứ tư trong trường.” Tiểu Mẫn đỏ mặt lên, Ngô Nhiên cũng không xuất sắc nổi danh như Trang Cẩm Ngôn ở trường Nhân Ái, được bàn tán ở cái trường này nhiều nhất cũng chỉ là ba anh chàng xuất sắc nhất trường, cái danh hiệu đứng hàng thứ tư này cũng không có người nào chú ý để bàn ra tán vào, vậy mà Tiểu Mẫn lại cứ khăng khăng nhớ kỹ anh chàng số bốn này, là bởi vì mối tình đầu thầm mến của Tiểu Mẫn là dành cho Ngô Nhiên, cho nên cô mới luôn chú ý tới anh ta.
“A, thì ra là hot boy!” Hoa Phẩm Tố bĩu môi, hiện tại cậu cũng có thể coi là hot boy ở cái trường Nhân Ái này, chỉ có điều cậu lại chính là hot boy gây tranh cãi nhiều nhất ở trường, thứ nhất là vóc dánh của cậu thấp bé, thứ hai là vì khuôn mặt xinh đẹp của cậu, bọn nam sinh không ủng hộ, cảm thấy cậu thật giống con gái.
“Chị nhìn thấy Ngô Nhiên dẫn theo bạn gái bước ra từ một chiếc xe màu đen có rèm che, ngừng ngay bãi đất trống trong khách sạn.” Tiểu Mẫn trông thấy đàn anh mà mình từng thầm mến có bạn gái, tâm trạng lúc ấy còn khó chịu như bị đâm một nhát.
Hoa Phẩm Tố nhíu mày, đã dẫn theo bạn gái, chẳng lẽ còn đi cường gian xâm hại chị gái mình sao? Không đúng, cái tên cầm thú kia từng quấy rối chị mình ở khách sạn, lúc ấy Tiểu Mẫn cũng ở đấy, nếu là Ngô Nhiên thì chắc chắn cô ấy sẽ biết.
“Có liên quan gì đến hắn ta? Quấy rối chị tôi không phải là hắn đấy chứ?” Dù sao Tiểu Mẫn này cũng sẽ không cho rằng cứ đi Audi thì đúng là nghi phạm chứ?
“Bởi vì chị trông thấy Ngô Nhiên đi cùng thứ rác rưởi kia đi về phía một phòng ăn riêng, có thể bọn có hắn quen biết nhau hay không? Chị nghĩ vậy đấy, nếu quen biết, có thể thứ rác rưởi kia dùng xe của Ngô Nhiên không?” Tiểu Mẫn bị nghi ngờ của Hoa Phẩm Tố tra hỏi mà cúi gục đầu xuống, đấy vốn là suy đoán của cô, cũng bởi vì chỉ là suy đoán của mình nên cô mới không dám nói ra, nhưng bị kịch nhà họ Hoa càng xảy ra nhiều chuyện nặng nề hơn, mà tên đầu sỏ gây chuyện lại đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Tiểu Mẫn không nhịn được, cô tình nguyện gánh lấy phỉ báng trên lưng, cũng phải đem những chổ khả nghi của mình nói cho nhà họ Hoa.
“Cô đoán cũng có lý, cho dù chỉ là một chút manh mối thì cũng phải đi thăm dò đến tận cùng.” Hoa Phẩm Tố cảm thấy suy đoán của Tiểu Mẫn có lẽ sẽ hữu dụng, cảnh tượng chị mình Hoa Phẩm Phác bị cường gian hiện ra mạnh mẽ, tất cả manh mối và vật chứng tìm kiếm tên tội phạm đã bị người khác xóa sạch, Hoa Phẩm Tố muốn đòi lại công bằng cho gia đình mình thì chỉ có thể tự bắt tay điều tra, có lẽ Ngô Nhiên cũng chính là một đầu mối.
“Không được nói cho bất kỳ kẻ nào khác!” Hoa Phẩm Tố phối hợp với Tiểu Mẫn, cậu cũng chẳng còn hy vọng nào ở cục cảnh sát, ngược lại còn có chút đề phòng.
“Ừ! Chị sẽ không nói cho bất kỳ ai khác!” Tiểu Mẫn liên tục gật đầu, chỉ cần có thể giúp được cô bạn tốt, cô sẽ làm hết khả năng của bản thân.
Hoa Phẩm Tố tiễn Tiểu Mẫn về nhà, Phương Đồng còn đang dọn dẹp mấy thứ đồ đạc linh tinh bị Hoa Phẩm Phác đập phá.
“Chị tôi thế nào rồi?” Hoa Phẩm Tố đè thật thấp giọng hỏi Phương Đồng, cảm xúc của Hoa Phẩm Phác càng ngày càng bất ổn, cậu thật sự rất lo lắng.
“Đang nằm trên giường kìa.” Phương Đồng thở dài, một cậu thiếu niên luôn vô tư nhưng bây giờ đều cả người đều phát ra sự buồn phiền: “Phòng cậu cũng bị đập phá.”
“À, đập thì cứ đập.” Nếu đập phá đồ đạc mà có thể khiến chị mình vui vẻ, Hoa Phẩm Tố sẽ không để ý việc Hoa Phẩm Phác đều đập phá đồ đạc trong nhà mỗi ngày. Chẳng qua khi cậu vào đến phòng mình, cậu lại có chút hối hận, hối hận vì đã không giấu chiếc máy tính đi, máy tính của cậu bị chị ruột đập thành đống sắt vụn, nếu phần cứng bị đập hư thì số liệu trong máy tính của mình cũng sẽ mất sạch.
Vốn dĩ Hoa Phẩm Tố muốn tự mình bắt tay vào điều tra chuyện Ngô Nhiên, nhưng tình trạng cảm xúc gần đây của Hoa Phẩm Tố lại ngăn cản hành động của cậu, cảm xúc của Hoa Phẩm Phác càng ngày càng mất kiểm soát, tính tình nóng nảy của cô càng ngày càng hay phát tác, một khi phát tác, chẳng những đồ vật trong nhà bị đập hư, bị đánh lần này đến lần khác, trên người Hoa Phẩm Tố và Phương Đồng cũng bị cào cho chảy máu đầm đìa, một khi cảm xúc của cô bất ổn thì sẽ bất chấp tất cả ngăn cản người khác lại gần, đều là phải công kích.
Hoa Phẩm Tố cảm thấy tình trạng chị mình ngày càng bất thường, vội vàng cùng Phương Đồng đưa chị mình đến bệnh viện khám chữa. Bác sĩ chuẩn đoán bệnh đề nghị Hoa Phẩm Tố để chị gái mình nhập viện trị liệu ở bệnh viện tâm thần.
“Phẩm Tố, cậu sẽ không đưa chị mình đến loại bệnh viện thế này phải không?” Trở về từ bệnh viện, Phương Đồng luôn rầu rĩ không vui đột nhiên đặt câu hỏi với Hoa Phẩm Tố.
“Không, tôi sợ chị mình mà đến cái loại bệnh viện thế này, từ không phải bệnh tâm thần cũng sẽ biến thành bệnh tâm thần thật.” Hoa Phẩm Tố không tin vào bệnh viện tâm thần được, kiếp trước đã cậu đã thấy nhiều nhân viên y tá chăm sóc đối đãi thô bạo với người bệnh, cậu sẽ không để chị mình phải chịu giày vò trong cái chốn đó.
“Chúng ta chuyển nhà, chuyển đến nơi khác, Phẩm Phác sẽ không đi đâu cả, chúng ta cùng chăm sóc chị ấy!” Phương Đồng đề nghị, có lần hắn rất vất vả mới khuyên được Hoa Phẩm Phác ra ngoài tản bộ quanh khu một chuyến, không ngờ lại gặp phải sự chỉ trỏ từ những người sống trong khu này, còn loáng thoáng nghe thấy thứ sao chổi xui xẻo gì đó, mặt mũi Hoa Phẩm Phác trắng bệch ngay tại chỗ, sau khi trở về thì càng ngày càm thêm trầm mặc ít nói, khi nhìn thấy người bạn tốt Tiểu Mẫn của cô tới tận cửa thì Hoa Phẩm Phác càng nổi giận, năng lực chịu đựng trong người cô đã quá vượt quá mức giới hạn rồi, cô bé này vẫn cho rằng chính bản thân mình đã hại chết bố mẹ.
“Đúng, tự chúng ta chăm sóc, bác sĩ nói tình trạng hiện giờ của chị tôi vẫn chưa quá nghiêm trọng, thay đổi môi trường xunh quanh, dùng chút thuốc an thần thì tốt thôi!” Hoa Phẩm Tố đồng ý, cứ ở lại nơi đầy hồi ức như thế này không tốt cho Hoa Phẩm Phác, không những cảnh tượng về bố mẹ khi còn sống sẽ khiến chị mình thấy cảnh rồi đau lòng, mọi người trong khu này cứ bàn tán đồn đãi cũng có ảnh hưởng vô cùng lớn đến Hoa Phẩm Phác.
Hoa Phẩm Tố quyết định mau chóng dọn nhà vì chị mình, cậu không có thời gian để trang hoàng nhà mới, trực tiếp dọn thẳng đến khu nhà mới được phát triển ở hướng Nam, tân trang nhà mới rồi chuyển đến, nhà mới có hai lầu gồm tầng một và tầng hai, hơn hai trăm năm mươi mét vuông, giá trung bình của mỗi mét vuông là năm nghìn. Hoa Phẩm Tố thanh toán một phần trước, phần còn lại trả từ tài khoản thế chấp, cũng vì tài khoản trong ngân hàng của cậu đã không còn nhiều tiền mặt như vậy. Chờ đến khi cậu sắp xếp nhà mới xong xuôi, và sau khi bàn bạc ổn thỏa với Hoa Phẩm Phác, thời gian cũng đã trôi nhanh đến ngày tựu trường rồi.
Bởi vì tình trạng tinh thần Hoa Phẩm Phác không ổn, Hoa Phẩm Tố cũng không dám để chị mình học đại học, cũng không dám để chị gái ở nhà một mình, cậu giúp chị làm thủ tục tạm nghỉ học một năm, bản thân cậu cũng đến gặp phó hiệu trường trường Nhân Ái xin được nghỉ học học kỳ này, cơ bản là ở trường cấp ba Nhân Ái, học sinh đã học xong chương trình cấp ba từ khi học cấp hai, dù cho lên cấp ba thì đơn giản cũng là ôn tập, nếu là ôn tập, ở nhà cũng có thể làm được như đi học, nhân tiện còn có thể chăm sóc chu đáo cho Hoa Phẩm Phác, nếu như học kỳ sau mà tình trạng Hoa Phẩm Phác vẫn còn chưa ổn định, Hoa Phẩm Tố vẫn muốn tiếp tục tạm hoãn thi vào đại học.
Phó hiệu trưởng trường Nhân Ái đã có giao tình bao năm nay với bố Hoa, từ lâu đã trở thành bạn bè thân thiết, Hoa Phẩm Tố vừa nói rõ ràng nguyên nhân của mình, thầy hiệu phó đồng ý ngay lập tức.
Hoa Phẩm Tố thành công tạm nghỉ học ở nhà chăm sóc chị gái, không ngờ Phương Đồng cũng đang học lớp mười hai trong trường cũng muốn cùng tạm nghỉ học như Hoa Phẩm Tố.
“Tại sao?” Hoa Phẩm Tố nghi ngờ nhìn chằm chằm Phương Đồng, đối với người bạn thanh mai trúc mã này, cậu phát hiện hình như mình đã bỏ sót thứ gì rồi.
“Không gì cả, chỉ sợ cậu một mình chăm sóc Phẩm Phác không nổi thôi.” Ánh mắt Phương Đồng mập mờ ấp úng, thần thái có chút không được tự nhiên.
“Phẩm Phác là chị gái tôi, tôi có vì chị làm chuyện gì thì cũng đúng thôi, cậu thì vì cái gì? Cậu cũng là em trai Phẩm Phác sao?” Hoa Phẩm Tố nhìn dàng vẻ Phương Đồng, hiểu ra đôi chút.
“Tôi thích chị ấy, không được sao?” Phương Đồng rốt cuộc cũng nói ra chuyện giấu kín trong lòng.
“Cậu thích chị tôi từ khi nao?” Hoa Phẩm Tố quan sát Phương Đồng, Phương Đồng mười chín tuổi lớn lên trông khác hẳn rất nhiều so với khi còn bé, từ khi nào mà thằng nhóc này mang tâm tư yêu đương này vậy?
“Thích từ sớm, khi cả nhà cậu mới vừa chuyển đến xóm ngõ Thanh nhỏ, tôi đã thích chị Phẩm Phác rồi.” Mặt Phương Đồng bắt đầu đỏ lên.
“Cái gì? Khi đó cậu mới được bao nhiêu tuổi chứ?” Hoa Phẩm Tố giật mình, cậu bấm bấm ngón tay tính toán một chút, trời đất, khi đó cậu chỉ mới học lớp hai, sai, lớp hai năm đó thì Hoa Phẩm Tố vẫn còn là Hoa Phẩm Tố ẻo lả trong quá khứ, nhưng mà Hoa Phẩm Phác cũng mới học lớp năm mà, tuy thằng Hắc Bàn này chỉ nhỏ hơn Hoa Phẩm Phác hai tuổi, nhưng cậu ta cũng nhỏ hơn Hoa Phẩm Phác tới ba lớp, yêu hả, Phương Đồng này cỏn đang thò lò mũi xanh thì đã có tình cảm với Phẩm Phác sao, thảo nào mà lại suốt ngày chơi chung với Hoa Phẩm Tố ẻo lả, thì ra là có lý do thầm kín mà.
“Khi đó cũng không biết là cảm giác gì, chỉ đơn giản là thích Phẩm Phác, thích được nhìn thấy chị ấy.” Phương Đồng sờ bản mặt đã nóng lên của mình.
“Phương Đồng, tôi mặc kệ cậu có tình cảm gì, tôi chỉ quan tâm thái độ của chị tôi, tuy tinh thần chị ấy bây giờ không được ổn cho lắm, nhưng tôi biết chị ấy sẽ ổn thôi, tôi không hy vọng cậu thừa cơ mà nhảy vào, cũng không muốn chị tôi không thích cậu, cậu sẽ lại đi phá đám quấy nhiễu.” Từ trước đến nay, Hoa Phẩm Tố luôn chìa khủy tay vào trong chỉ biết bênh vực người trong nhà, cậu mặc kệ Phương Đồng đơn phương tương tư bao nhiêu năm, nếu Hoa Phẩm Phác không tiếp nhận tình cảm của Phương Đồng, cậu hy vọng cậu ấy hãy tránh thật xa vào.
“Tôi vẫn cảm thấy mình không xứng với chị gái cậu.” Trong lòng Phương Đồng, Hoa Phẩm Phác luôn là tồn tại của sự hoàn mỹ.
“Có phải cậu nghĩ chị tôi từng bị làm hại thì sẽ xứng đôi với cậu hay không?” Hoa Phẩm Tố nghiến răng nghiến lợi, nếu như Phương Đồng thật sự cho là vậy, thì ngày hôm nay cậu phải đánh cho thằng nhóc này không tìm được cả Tây Bắc!
“Cậu nói bậy bạ gì đó!” Phương Đồng tức giận đỏ cả mắt, khi hắn biết Hoa Phẩm Tố bị người khác xâm hại, khó chịu đến không ngủ được mấy ngày, chỉ muốn nếu như bắt được tội phạm cưỡng gian kia, hắn phải đi thiến tên rác rưởi kia trước.
“Tôi chỉ mong được chăm sóc cho Phẩm Phác, cậu thắc mắc gì thì tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi thích Phẩm Phác, nếu không phải Phẩm Phác gặp phải chuyện như vầy, tôi cũng sẽ mãi mãi giữ im lặng, trừ phi...Trừ phi Phẩm Phác cũng thích tôi.”
“Nhưng mà Phương Đồng, cho dù chị tôi cần được người chăm sóc như vậy, nhưng sau khi hồi phục chị ấy lại ghét cậu thì sao?” Hoa Phẩm Tố nhắc nhở Phương Đồng, cứ không phải nỗ lực thì sẽ gặt hái được thu hoạch đâu.
“Trước đây tôi đã chẳng nói, sau này cũng không, cứ để chị ấy xem tôi như một đứa em trai cũng có thể chứ?” Bây giờ cảm xúc của Phương Đồng đã ổn định lại, nét mặt lại thản nhiên nhứ trước đây.
“Cảm ơn cậu, tôi đã tạm nghỉ học một học kỳ rồi, cậu cũng không cần phải tạm nghỉ đâu, những lúc rảnh rỗi thì sang đây giúp một tay là được rồi.” Hoa Phẩm Tố tiếp nhận ý tốt của Phương Đồng, nhưng không cần Phương Đồng cũng nghỉ học để đến giúp, thành tích của Phương Đồng cũng không tốt như cậu, tốt nhất là đến trường để thầy cô ôn tập thì tốt hơn.
“Được rồi!” Phương Đồng suy nghĩ một chút, sắp xếp như vậy cũng không tồi, bản thân mình muốn tạm nghỉ học để được sang đây chăm sóc Hoa Phẩm Phác đã làm ầm ĩ một trận trong nhà, lúc trước thi vào Ngũ Tạng gần nhà họ Hoa, bố Phương cũng đã bị thằng con này làm tức muốn chết rồi, để tiện đường cho con trai đến trường, chọn nhà dời đi nơi khác cũng chỉ có thể chọn một căn nhà gần trường Ngũ Tạng, làm hại bố Phương mỗi ngày đi làm phải đạp xe một tiếng mới tới được chợ bán thức ăn.
Hoa Phẩm Tố mua một căn hộ kiểu mẫu ở khu Nam, không chỉ thiết kế phòng ốc hợp lý, phong cảnh trong khu cũng rất đẹp, hoa cỏ cây cối san sát nhau, trong khu còn có một hồ nước nuôi các loại cá vàng, Hoa Phẩm Phác được sống trong một môi trường mới, tâm tình con người dần dần ổn định lại, đặc biệt là vợ của Tiểu Triệu, Tiểu Tuyết, dẫn theo con gái Thiến Thiến đã được một tuổi rưỡi nhà bọn họ đến khu Nam bầu bạn với Hoa Phẩm Phác mỗi ngày, Thiến Thiến được một tuổi rưỡi tập đi đã rất vững, mồm miệng lanh lợi, nhìn thấy Hoa Phẩm Phác thì há mồm gọi “Cô”. Hoa Phẩm Phác vô cùng yêu thích tiểu nha đầu này, chỉ cần Thiến Thiến đến, hai người này này sẽ tụm chung vào một chỗ rồi thì thà thì thầm gì đó, trên khuôn mặt của Hoa Phẩm Phác cũng đã xuất hiện nụ cười một lần nữa, thậm chí cô còn theo Tiểu Tuyết học dùng kim đan áo len, cũng trần đầy hứng thú với việc làm sao thay đổi ăn mặc cho tiểu cô nương một tuổi rưỡi này.