Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Ai cũng không hề biết được mức độ nguy hiểm của cơn lốc xoáy vô cớ xuất hiện này, mà Lê Tử Nam cùng với Nịnh Hinh Nhi cũng không muốn nhân cơ hội này mà khảo nghiệm tu vi, thế nên bọn họ không ngừng tìm cách trốn thoát ra ngoài.
Lực lượng của người tu tiên trong mắt người thường chính là vô hạn vô biên, nhưng với những người có hiểu biết mà nói, dù tu vi có cao đến mức nào thì cũng phải có giới hạn. Giờ phút này, hai con người với hai mức độ tu vi cao vô cùng đã có thể lĩnh hội được sức mạnh vô biên, vì dù cho bọn họ có vận công hết mình đến mức nào thì cũng vô pháp thoát khỏi được sức kéo mạnh mẽ của cơn lốc xoáy kia.
Năng lượng của lốc xoáy màu lam trước tiên xuất hiện ở bên phía của Nịnh Hinh Nhi, cho nên nàng chính là mục tiêu đầu tiên của nó, nhưng vì có ngự phong lệnh dưới chân, tốc độ phi hành mới nhanh hơn Lê Tử Nam chút ít. Ma xui quỷ khiến thế nào, khoảng cách của hai người càng ngày càng được rút ngắn, nàng vô lực phát hiện ra rằng bản thân gần như đã bị kéo sát lại với Lê Tử Nam, một phen túm chặt cánh tay hắn, ý đồ sử dụng toàn lực đem cả hai tránh thoát đi khỏi thứ quỷ quái này.
"Hinh Nhi, cho dù như thế, chúng ta cũng không thể thoát được." Hắn kích động mà nói. Không nghĩ tới lúc đứng trước bờ sinh tử thế này, sư phụ vẫn luôn hảo tâm mà ra tay cứu hắn.
"Đừng nhiều lời!" Nịnh Hinh Nhi lạnh lùng nói. Nếu không phải do bị tiêu hao quá nhiều năng lượng vào lúc giao chiến lúc nãy, hẳn là đã có thể chạy thoát khỏi lốc xoáy có năng lượng cổ quái này.
"Sư phụ..." Hạ Trọng Lâu vừa đuổi đến thấy một màn thế này liền hoảng sợ mà kêu lên, dùng hết tốc độ mà tiếp cận phạm vi của bọn họ.
"Đừng tới đây!" Nàng vội vàng nói.
"Không cần lại đây!" Lê Tử Nam cũng lạnh lùng mà hét lớn.
Hai người bọn họ vừa phân tâm, thân thể liền bị kéo vào bên trong trung tâm lốc xoáy với tốc độ nhanh hơn.
"Nếu có nguy hiểm, thì phải cùng nhau đối mặt." Hạ Trọng Lâu không chút do dự kêu lên, dần dần điều khiển kiếm tiến vào phạm vi ảnh hưởng của lốc xoáy, cũng từ từ tiếp cận đến chỗ hai người bọn họ, hợp lực kéo mọi người ra ngoài.
Không biết duyên cớ vì sao, lực hấp dẫn kéo bọn họ vào bên trong càng lúc càng lớn, mặc kệ bọn họ có xuất ra bao nhiêu sức mạnh vẫn không ăn thua.
Linh lực Hạ Trọng Lâu kịch liệt quay cuồng, xương bả vai càng ngày càng đau, phảng phất như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.
"A a..." Trên người hắn đột nhiên toát ra một ngọn lửa lớn, một đôi cánh hoa mỹ hỏa hồng sắc đâm thủng qua lớp da thịt mà chui ra ngoài.
"Hỏa phượng hoàng!" Lê Tử Nam vô thức thốt ra. Huynh ấy không chỉ đạt được truyền thừa của chân nhân hỏa phượng trong truyền thuyết, mà dường như ngay cả huyết mạch cũng tương liên.
"Trọng Lâu, ngươi thế nào rồi?" Nịnh Hinh Nhi vội vàng kêu lên. Cánh tay của hắn đang nắm chặt nàng, nàng tựa như bị lửa thiêu cháy đến nơi rồi.
"Ta không biết nữa." Hắn thống khổ nói.
Linh lực của hắn gần như đã bị tiêu hao hết, thế nên tốc độ bị hút vào cũng càng thêm nhanh. Nhận thấy được điểm này, hắn quyết đoán buông tay ra. Lê Tử Nam lại trở tay bắt lấy hắn, ánh mắt có chút lập lòe. Ba người kiên trì hồi lâu, rốt cuộc cũng bị cuốn vào bên trong vòng xoáy.
Đây là đâu?
Nịnh Hinh Nhi đứng ở giữa một tòa cung điện phế tích, ngẩn ngơ nhìn bốn phía. Nơi này đổ nát thê lương, tượng điêu khắc, bạch ngọc đá tinh mỹ đã bị tan tành thành tro bụi.
Lê Tử Nam và Hạ Trọng Lâu đồng thời bị cuốn vào ở nơi nào rồi?
Nịnh Hinh Nhi bất chấp ân oán cũ ngày xưa với Lê Tử Nam, lớn giọng kêu lên: "Tử Nam, ngươi ở đâu? Trọng Lâu, ngươi ở đâu?" Tâm huyết hồn đèn của hai người bọn họ vẫn còn ở lại trong linh đàm bí địa, thế nên cho dù lần này có cấp bách cỡ nào nàng cũng không thể đạp vỡ hư không mà đi chúng bọn họ nữa.
Đợi một hồi lâu mà vẫn không nhận được sự hồi âm, nàng đành phải phóng thích thần thức cảm ứng mà thăm dò tình hình chung quanh. Linh khí nơi này thật hỗn loạn, phảng phất như đã từng phát sinh qua việc bạo động linh lực hoặc là chiến trường giao chiến của tu sĩ. Thần thức như hòa làm một với linh hồn, có thể cảm ứng được những sự việc mà mắt thường không thể nhìn thấy. Theo hướng thần thức ngày càng mở rộng, nàng dường như đã nhận thấy được một chỗ ẩn ẩn có linh hồn của Lê Tử Nam đang dao động. Hắn là do nàng nuôi lớn, lại có một thời gian xảy ra quan hệ thân mật với nàng, vậy nên nàng đối với linh hồn của hắn rất quen thuộc.
Nịnh Hinh Nhi cũng không chần chờ, liền tung mình bay về phía linh hồn đang dao động của Lê Tử Nam. Lướt qua vài tòa thành phế tích, đổ nát, nàng đáp xuống ở một chỗ phế tích khổng lồ cao ba trượng. Đột nhiên không khí xung quanh trở nên vặn vẹo như từng cơn gợn sóng, phế tích xuất hiện biến hóa kỳ quái, tựa như thời gian chảy ngược. Nàng nhanh chóng bày ra mấy trận pháp phòng ngự quanh thân thể mình, vội vàng kêu lên: "Tử Nam, Tử Nam, ta biết ngươi đang ở chỗ này, ngươi nhanh ra đây mau." Linh hồn của hắn ta dao động càng thêm mày liệt, nhưng mãi mà không thấy hiện thân. Tên hỗn trướng này, hắn thế nhưng lại một lần nữa bày mưu tính kế với nàng, lúc này đây, nàng nhất quyết không cho hắn ta thực hiện âm mưu đó một lần nữa!