"A, chủ nhân, ngươi kẹp ta thật đã, ta không thể động đậy được, a~~~, thật thoải mái, chủ nhân, dùng sức đi... A, lại chặt hơn nữa. Ta hình như muốn bắn rồi. A, chủ nhân, nhanh lên, cho ta, cho ta..." Khoái cảm làm hắn hít thở không thông, cảm giác cả người vừa được sóng biển nâng lên cao rồi đột ngột thả xuống, sâu hơn rồi lại sâu hơn, Nịnh Hinh Nhi cứ thế nằm dưới thân Ngàn Tuyết mà rên rỉ, hắn nâng cánh mông trắng tuyết của nàng lên điên cuồng mà đâm về phía trước. Tiểu huyệt nhi của chủ nhân vừa hẹp lại vừa trơn trượt làm hắn thật thỏa mãn, hắn thật muốn ngừng mà không được.
"A, Tiểu Tuyết, dừng lại, dừng lại đi mà." Nịnh Hinh Nhi hoảng sợ mà kêu lớn, tay bấu chặt vào lưng Lê Tử Nam đang đứng cạnh, móng tay cứ thế mà đâm sâu vào cơ bắp lưng hắn.
"Hinh Nhi..." Lê Tử Nam hơi nhíu mi, duỗi tay bắt lấy đùi thon bị Ngàn Tuyết kéo cao lên kề sát bụng nhỏ nàng, dùng sức cọ xát với hùng căn đang bừng bừng dục vọng của chính mình, nhằm thỏa mãn khát vọng của hắn đối với nàng. Nữ nhân có ba cái động, có thể đồng thời cùng ba nam nhân giao hoan, nếu như nàng không phải là lần đầu tiên nếm trải mùi vị này, thân thể nàng lại không thể chịu đau đớn, hắn đã đem nam căn của mình hung hăng làm nàng từ lâu rồi.
Môi mỏng ửng đỏ, hơi thở dồn dập, Ngàn Tuyết kích động mà nói: "A, tiểu huyệt của chủ nhân kẹp thật chặt, kẹp ta đến sung sướng, ta rất thích. Hô hô chủ nhân, ngươi cũng rất thích có phải hay không? Nếu vậy, ta đây sẽ càng nỗ lực để chủ nhân càng thích hơn." Hắn cứ thế mà tiếp tục đâm thọt hoa huyệt chủ nhân.
"A a a..." Phản kháng đều vô lực, nên nàng chỉ có thể buông xuôi tất cả, theo đó mà tận hưởng khoái cảm nhục dục.
"Sư phụ, sư phụ..." Hạ Trọng Lâu thấp giọng kêu, một bên dùng gót chân nhỏ nhắn của sư phụ cọ xát côn thịt thô dài cứng rắn như thiết của mình, một bên thở dồn dập nhìn nàng cùng Ngàn Tuyết giao hợp.
"Phụt phụt phụt" Tiếng thọc ra rút vào thật dâm mĩ, côn thịt đầy gân xanh dữ tợn của Ngàn Tuyết cứ thế hung mãnh mà xuyên qua hoa huyệt ẩm ướt của sư phụ, tơ máu nhàn nhạt cùng hỗn hợp sền sệt trong mật hoa cứ thế mà tràn ra, đem toàn bộ hạ huyệt của nàng đều ướt nhẹp.
"Tiểu Tuyết, ngươi nhẹ chút. Sư phụ sẽ bị thương." Hạ Trọng Lâu đau lòng mà nói, tuy hắn biết tơ máu nhàn nhạt kia chảy ra là vì màng trinh đã bị phá vỡ, hơn nữa cũng là do huyết lưu, nhưng hắn vẫn lo lắng cho tiểu huyệt nhỏ nhắn của nàng khi phải chịu đựng côn thịt thô to như thế cắm vào.
"A, a~~~, quá sâu, ta từ bỏ... Từ bỏ. Tiểu Tuyết, ngươi đi ra cho ta, dừng lại! A, không được, không được... A,a ta muốn, ta muốn a..." Nịnh Hinh Nhi rên rỉ thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực Lê Tử Nam, thân thể kịch liệt run rẩy, từ chỗ sâu nhất trong hoa tâm lại phun ra mật dịch trong suốt, hoa huyệt cứ thế bao lấy côn thịt đang thọc vào rút ra.
"Hinh Nhi, thân thể của ngươi thật quá dễ dàng cao trào, quả thực chính là báu vật của nam nhân." Lê Tử Nam tuy biết rằng một phần cũng là do Thiên Tiên Say Tình, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà nói vậy.
"Tiểu Tuyết, ra tới!" Hạ Trọng Lâu trong lòng thật đố kị cùng với thân thể đã sớm bị thiêu cháy bởi dục vọng. Gót chân của sư phụ tuy rằng có thể làm giảm khát vọng của hắn, nhưng chỉ là chút ít, hắn chỉ mong muốn giờ phút này có thể kéo Ngàn Tuyết ra ngoài, thay vào đó là đem thể xác và tinh thần của mình cùng sư phụ hợp lại làm một.
"A, chủ nhân kẹp ta thật chặt, bên trong... Nước ra thật nhiều. A, thoải mái muốn chết... Nhanh, ta không thể nhịn được. A, chủ nhân, ta... Tinh nguyên thuần dương của ta tất cả đều cho ngươi."
Thời khắc mấu chốt sao có thể dừng lại? Sắc mặt Ngàn Tuyết ửng đỏ mà kêu lên, điên cuồng luận động, đột nhiên cắm một cái thật sâu vào, bắn ra nồng đậm tinh dịch vào bên trong hoa huyệt của Nịnh Hinh Nhu.
Một cổ nhiệt nóng cứ thế bắn vào cửa động, cơ hồ đã có chút ích dính vào cửa tử cung. "A, a---" khoái cảm cứ thế ập đến, thân thể nàng lại lần nữa kịch liệt run rẩy, chỗ sâu nhất trong hoa tâm dâng lên một cổ cảm giác lạ kỳ, thân thể đột nhiên mềm nhũn. Một đợt cao trào còn chưa qua đi, lại một trận mãnh liệt khác kéo đến, trong nháy mắt nàng cứ vậy mà ngất đi.