Edit: Pingki
Hôm nay là mồng một tháng mười, cả nước đón mừng quốc khánh, cũng là ngày lành tháng tốt để đôi tình nhân kết tóc xe duyên. Diệp Sơ lần này trở về gấp, chính là vì tham dự hôn lễ của bạn tốt, Lâm Mậu Mậu và Triệu Anh Tuấn kết hôn.
Bạn tốt thời còn đi học trong nháy mắt sắp làm chồng, làm vợ người ta rồi, không thể không cảm thán thời gian trôi qua thực nhanh.
Bỗng nhớ lại một màn ly biệt ở sân bay hai năm trước kia giống như chỉ mới xảy ra ngay trước mắt thôi, Diệp Sơ vĩnh viễn sẽ không quên được, lúc đăng kí, Vệ Bắc nhét tờ giấy kia vào trong tay cô.”Em đi đi, đi theo đuổi bầu trời của em đi, nhưng đừng quên, anh vĩnh viễn ở nơi này chờ em.”
Trong xe đang mở bài hát “Tiểu trấn cô nương” của ca sĩ Đào Triết, lời bài hát thế này: “Còn nhớ chiều sân ga năm trước, nhìn cảnh ly biệt của chúng ta. Hình ảnh em hai hàng lệ nhạt nhòa qua khung cửa kính, đoàn tàu vẫn nhả khói thầm lặng…”
Ca từ mang theo nét ưu thương nhàn nhạt, nhưng cũng may sự thật cũng không tàn khốc như thế.
Hai năm này, cô lẻ loi một mình ở nước ngoài học tập, loại cô đơn bất lực này người bình thường khó có thể tưởng tượng ra. Nếu không có người nhà vẫn luôn động viên, nếu không có Vệ Bắc mỗi ngày đều gọi điện thoại cổ vũ, cô chỉ sợ đến một ngày nào đó rồi cũng không chống cự được nữa.
So sánh với chuyện ở nước ngoài một mình một bóng cô đơn, có thể trở về, được cùng người kia cãi nhau ầm ĩ, cũng là một cảm giác hạnh phúc biết chừng nào.
Diệp Sơ nghĩ như vậy, bất tri bất giác, xe của Vệ Bắc đã chạy đến dưới lầu nhà Lâm Mậu Mậu. Buổi hôn lễ đã được bắt đầu, trong tiếng pháo nổ hân hoan, chú rể Triệu Anh Tuấn lúc này đã tháo mắt kính ra, khoác lên người bộ tây trang, nét mặt vui mừng chờ đợi cô dâu của mình.
“Con không đi, Diệp Tử, Diệp Tử còn chưa đến đâu…Aiz, Diệp Tử!” Lâm Mậu Mậu đang giận dỗi không chịu lấy chồng bỗng nhiên phát hiện Diệp Sơ đang rề rà đi tới, xách luôn váy cưới chạy đến bên cô, làm hại lão nhân trong nhà gấp đến độ hô lớn sau lưng: “Không được xuống dưới, không được xuống dưới a…”
“Diệp Tử, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau nhìn xem, mình có đẹp không?” Lâm Mậu Mậu hạnh phúc nói.
Không thể không thừa nhận, Mậu Mậu hôm nay thật sự rất đẹp, so với ảnh kết hôn mà cô ấy gửi cho Diệp Sơ lúc cô đang học ở nước ngoài còn đẹp hơn gấp vạn lần. Thời khắc hạnh phúc nhất trong đời của một cô gái cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, một vẻ đẹp không thể dùng lời nói mà hình dung được. Diệp Sơ nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhịn không được cảm thấy xúc động thay cô ấy.
“Khi nào thì các cậu tổ chức hôn lễ thế? Từ hồi trung học là mình đã bắt đầu chờ được uống rượu mừng của các cậu đấy, đợi đến tận bây giờ, đúng là chờ đến bạc cả tóc.” Mậu Mậu giả vờ làm vẻ mặt trách móc.
Vấn đề này có chút khó trả lời, lúc trước khi Diệp Sơ nhận được suất xuất ngoại này, nhà trường dự tính kế hoạch du học chỉ trong vòng một năm, đến sau bởi vì một vài nguyên nhân nên lại kéo dài thêm một năm nữa. Bây giờ đã hai năm trôi qua, trong tay cô còn vài hạng mục tham gia chưa kết thúc, này cũng có nghĩa là, cô còn phải ở lại nước ngoài thêm một thời gian dài nữa.
Mấy chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là … cô không biết phải mở miệng nói với Vệ Bắc thế nào đây, với tính tình của hắn, chỉ sợ là không để yên dễ thế đâu.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ lại nhịn không được mà nhìn sang Vệ Bắc.
Vệ Bắc đang đứng một bên gọi điện thoại, cũng không phát hiện ánh mắt áy náy của cô.
Thôi thì chờ hôn lễ chấm dứt, tìm cơ hội thích hợp nào đó rồi nói sau đi, Diệp Sơ âm thầm nghĩ trong lòng.
Mấy trình tự của buổi hôn lễ cũng coi như thuận lợi, thời điểm đến khách sạn, Diệp Sơ gặp không ít bạn học cũ thời trung học. Thời gian trôi qua, những cô bạn cậu bạn sớm chiều học chung, bây giờ ra xã hội, vài người thì đang cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp, vài người lại an phận lo cho mái ấm của mình, còn số lựa chọn học tiếp như Diệp Sơ thì chỉ còn rất ít. Nhưng mặc kệ thân phận hôm nay như thế nào, chỉ cần nhớ tới quãng kí ức cùng nhau cố gắng kia, dù nhiều năm sau mới được gặp lại, bạn bè cũ tay bắt mặt mừng như chưa từng xa nhau bao giờ.
Không ít người nhắc tới sự tích Lâm Mậu Mậu ăn mặc như con trai năm đó, đã vậy còn nói say sưa, khiến cho cô dâu tự nhận mình là người có năng lực “chịu đựng” mạnh mẽ cũng phải ngượng đến đỏ bừng cả mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ rống lên: “Ai dám nhắc lại chuyện năm đó, thì phải uống đến khi nào gục mới tha.”
Kết quả khỏi phải nói, một bàn toàn bạn học cũ, trừ những người phải lái xe ra, tất cả đều uống say mèm.
Người phải chịu ủy khuất nhất có lẽ chính là Diệp Sơ, chẳng qua là chỉ ngồi bên cạnh hưởng ứng theo vài câu, đã bị Lâm Mậu Mậu nhéo đau điếng, còn nói hôm nay cô đến muộn, xúi đám người bạn học kia, ầm ĩ đòi phạt cô uống rượu.
Bị buộc vào đường cùng, Diệp Sơ đành phải đi vào khuôn khổ, mơ mơ hồ hồ bị mấy người kia chuốc cho uống hết phân nửa chai rượu vang đỏ.
Dưới tác dụng của cồn, hơn nửa tiếng sau vẫn còn chưa thấy thuyên giảm, Diệp Sơ thế nhưng rất không nể tình mà nằm lăn ra ngủ ở ngay tại hôn lễ. Mãi cho tới khi hôn lễ chấm dứt, Vệ Bắc bế cả người cô lên xe, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn dùng tiếng Anh hỏi nơi này là nơi nào.
Thì ra cô nàng này đã say đến mức ngay cả mình đang ở quốc gia nào cũng không biết, Vệ Bắc cảm thấy thực bất đắc dĩ, rõ ràng đã lấy tấm chăn trên xe đắp lên cho cô tiếp tục ngủ, nhưng cô lại không chịu nằm yên một chỗ, miệng thì lẩm bẩm thứ ngôn ngữ nghe không thể hiểu được, vài lần còn cựa quậy đem chăn trên người vò thành một đống, cuối cùng Vệ Bắc không chịu được nữa, dùng tấm chăn quấn cả người cô lại giống như cuốn nem rán, lấy dây đeo an toàn cố định lại, lúc này mới làm cho cô chịu nằm yên.
Lăn qua lăn lại một hồi như vậy xong, Vệ Bắc cũng mệt muốn xỉu, hắn nhịn không được nghĩ thầm trong lòng, thức ăn ở nước ngoài cũng tốt thật, nuôi cô nàng này mập mạp béo tròn, vừa rồi suýt nữa là bế không nổi.
“Nem rán” không thể động đậy, nhắm mắt lại nói lầm bầm. Trong lòng Vệ Bắc chợt nổi lên trận đùa dai, duỗi tay ra ấn ngược cái mũi của cô lên, làm cái mũi của cô lúc này trông chẳng khác gì mũi heo. Tay thì ấn miệng lại vui sướng hả hê nói thì thầm: “Diệp Phì, em xem em bây giờ có giống heo không, thật đáng yêu a, thật sự là đáng yêu muốn chết…”
Nếu lúc này Diệp Sơ tỉnh lại, phỏng chừng sẽ tức đến hộc máu cho xem, cũng may là cô ngủ rất say, đến nỗi xe chạy đến dưới lầu nhà cô, Vệ Bắc khiêng cô lên lầu, cô vẫn hồn nhiên không biết gì.
“Bà xã?” Vệ Bắc thử lay lay người cô.
Không phản ứng!
“Diệp Tử?”
Tiếp tục không phản ứng!
“Diệp Phì!”
Vẫn là không có phản ứng gì.
“Cô gái chết tiệt kia, về sau mà còn cho em đụng vào giọt rượu nào, anh thề anh sẽ không mang họ Vệ!” Vệ Bắc nhịn không được căm giận. Có câu tục ngữ: “say rượu loạn tính”, trông bộ dạng say xỉn của cô gái này đi, không biết loạn đến mức nào? Nghĩ bọn họ ở bên nhau đã lâu như vậy, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, duy chỉ có chuyện đó, hắn đã bày trò vài lần nhưng chưa thành công lần nào, lần này chính là cơ hội.
Sớm biết thế này, lúc nãy đã chuốc cho cô ấy uống thêm ít nữa, nói không chừng lại có hi vọng hơn?
Vệ Bắc có chút không cam lòng mà rời khỏi phòng, lặng lẽ đóng cánh cửa lại.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, trong phòng nhất thời trở nên im ắng.
Rốt cục cũng đi rồi!
Hô ——— con heo nhỏ đang nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia ranh mãnh.
Kỳ thật cô đã tỉnh từ lâu, chẳng qua sợ dịp trăng khuất gió cao, cô nam quả nữ, hơn nữa còn có hơi cồn thiêu đốt, e là rất nguy hiểm. Mẹ già đã dạy, khi còn chưa kết hôn, cái gì cũng không được phép làm! Diệp Sơ là một bé ngoan, bé ngoan sẽ biết tỉnh đúng lúc.
Mang theo vài phần đắc ý trong lòng, Diệp Sơ cởi quần bò, chuẩn bị đi tắm rửa.
Sau đó, một màn hài kịch cứ như vậy diễn ra, Diệp Sơ vừa mở cửa phòng ra, liền đụng phải Vệ Bắc đang đứng ở cửa. Vệ Bắc bị làm cho giật mình cứ ngây ngốc nhìn chăm chăm vào cặp đùi trắng nõn, phía trên chỉ mặc chiếc quần nhỏ của cô, bỗng có một loại cảm giác khí huyết dâng trào.
Diệp Sơ xấu hổ đưa tay kéo vạt áo T-shirt xuống, hỏi: “Anh…anh chẳng phải đã đi rồi sao?”
“Ba ba em hồi sáng ngày gọi điện thoại nói, em ở nhà một mình ông ấy không an tâm, bảo anh tới cùng em.” Giọng nói của hắn bắt đầu trở nên khàn khàn, ánh mắt cũng không giống ban nãy nữa.
“Này, không được nhìn!” Diệp Sơ ý thức được điều gì, mặt bắt đầu nóng lên, cô ngượng ngùng đảo mắt đi nơi khác, môi cắn chặt, liều mạng khép chặt hai chân lại, áo T-shirt bị cô kéo xuống cả một đoạn dài, che được phía dưới, nhưng phía trên lại thấp thoáng lộ ra khe rãnh . :”>
Dưới ánh sáng của ngọn đèn mờ nhạt ngay đầu giường, bộ dạng cô như vậy, quả thực là hấp dẫn người ta phạm tội mà.
Vệ Bắc bỗng nhiên đi phía trước vài bước, đưa tay bế ngang cả người cô lên, Diệp Sơ khẽ kêu lên một tiếng, cánh môi đã bị hắn chặn lại. Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tháo dây cột tóc của cô ra, ngón tay luồn vào bên trong mái tóc dài mềm mượt, đầu lưỡi không chút do dự nạy mở hàm răng của cô, không ngừng công thành đoạt đất.
Nụ hôn này, tựa như lần đầu tiên họ làm càn như vậy, Diệp Sơ căn bản không ngăn cản nổi, mắt nhìn sang ngọn đèn đầu giường, từng đợt mê muội, bàn tay mềm mại đặt lên ngực hắn, muốn đẩy ra nhưng lại chẳng có chút sức lực nào.
Nụ hôn vừa ngừng, Vệ Bắc bỗng đứng dậy, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, Diệp Sơ cảm giác hơi cồn trong người mình hình như lại bắt đầu nổi lên, cảnh tượng trước mắt như mờ ảo không chút chân thật. Cô kinh ngạc nhìn từng chiếc cúc áo của hắn bị cởi ra, để lộ ra vòm ngực bên trong, làn da màu mạch nha phơi bày dưới ánh đèn vàng, tựa như được mạ lên một lớp ánh vàng.
Diệp Sơ nhìn đến ngây ngốc.
Lúc này, nụ hôn của hắn lại bắt đầu rơi xuống, từ xương quai xanh chuyển sang gáy, lại từ gáy chuyển sang vành tai, nương theo ánh sáng kiều diễm từ ngọn đèn, trên chiếc cổ trắng nõn của Diệp Sơ nổi lên vài vết hôn hồng hồng.
Sau đó, hắn bỗng nhiên khẽ cắn một cái trên vành tai của cô, không khỏi khiến thân thể Diệp Sơ run rẩy một cái, bàn tay nóng bỏng của hắn vén vạt áo T-shirt mỏng manh của cô lên.
Cảm giác thân thể chợt lạnh, Diệp Sơ khó khăn mở miệng: “Chờ một chút!”
“Diệp Phì, nhiều năm như vậy mà em còn bắt anh phải chờ một chút nữa sao? Hửm?” Thanh âm tràn ngập từ tính của hắn vang lên bên tai cô, tựa như một câu thần chú không thể kháng cự, lập tức chạy thẳng vào trái tim cô.
Nhiều năm như vậy, giữa hai người họ dù là cô hay hắn cũng đã chờ đợi quá lâu rồi phải không?
Cô bỗng nhiên nhớ tới khoảnh khắc trước khi mình đi, Vệ Bắc nhét tờ giấy kia vào trong tay cô.”Em đi đi, đi theo đuổi bầu trời của em đi, nhưng đừng quên, anh vĩnh viễn ở nơi này chờ em.”
Có một người bạn trai, nguyện ý chờ đợi bạn lâu như vậy, còn chưa đủ sao?
Đủ, đương nhiên là quá đủ rồi.
Diệp Sơ nhắm mắt lại, cánh tay vòng lên cổ hắn.
Vậy thuận theo tự nhiên đi, hai ta sẽ không phải chờ nhau nữa.
Hai tháng sau, mặc dù giáo sư ở nước ngoài hết lần này đến lần khác muốn giữ cô ở lại, nhưng Diệp Sơ vẫn nhất quyết về nước.
Lâm Mậu Mậu nói: “Diệp Tử, cuối cùng cậu cũng chịu hạ quyết tâm quay về, Vệ soái ca nhà chúng ta chờ cậu đến mức trời cũng muốn sập xuống tới nơi rồi.”
Diệp Sơ xấu hổ cười cười, kỳ thật không phải cô hạ quyết tâm, mà là đứa nhỏ trong bụng cô giúp cô hạ quyết tâm.
Đúng vậy, cô có rồi, chuẩn xác không hề sai, một phát trúng đích.
Cô vẫn còn nhớ lúc mình gọi điện thoại từ bên kia đại dương đem tin tức này thông báo cho Vệ Bắc, hắn đã cao hứng đến mức nào, quả thực giống như điên mất rồi.
Sau đó không đến năm phút đồng hồ, ba mẹ chồng đã biết, ba mẹ cô cũng biết, anh trai chị dâu biết, cuối cùng, ngay cả bà nội cô qua năm sau cũng đã chín mươi tuổi đang ở quê nhà cũng biết luôn, mừng đến run cả tay mà bấm số gọi sang cho cô thúc giục: “A Niếp, mau mau trở về mà tổ chức hỉ sự thôi, chuyện này không kéo dài được, không kéo dài được a!”
*A Niếp là cách gọi yêu các bé gái
Không còn cách nào, cô đành phải quay về.
Lâm Mậu Mậu nghe xong, hết sức cảm thán: “Diệp Tử, cậu buôn bán có lời thật, lúc đi chỉ có một mà khi về có tận hai luôn!”
Diệp Sơ: “???????”
Sau khi Diệp Sơ về nước, hai bên gia đình liền lập tức bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ.
Vì để tránh cho Diệp Sơ bụng lớn ảnh hưởng đến việc mặc áo cưới, hôn lễ quyết định tổ chức sau nguyên đán, ngày cưới càng ngày càng đến gần, cả nhà từ trên xuống dưới ai cũng hăng hái như chuẩn bị đi đánh giặc vậy.
Ngược lại Diệp Sơ bởi vì đang mang thai, thế là cô được trở thành đối tượng quan trọng phải bảo hộ của hai nhà. Mẹ cô căn bản không cho cô nhúng tay vào chuyện hôn lễ, ngay cả lúc đi chụp ảnh cưới cũng phải cầm túi chườm nóng đứng chờ một bên, chỉ sợ nhất thời bất cẩn làm ảnh hưởng đến cháu ngoại còn chưa ra đời của mình.
Tại thời điểm tất cả mọi người đều đang bận rộn vì chuẩn bị hôn lễ cho hai người, Diệp Sơ lại là người nhàn hạ nhất, cả ngày nằm trong nhà không phải làm gì, nói cho hoa mĩ ra thì chính là —— an thai!!!
Sau một tuần mang thai nhàm chán muốn chết như vậy, chẳng bao lâu nữa là đến ngày cưới, bỗng nhiên có một ngày, Vệ Bắc nói muốn dẫn Diệp Sơ đi thăm nhà mới của hai người.
Kỳ thật căn nhà mới này khi Diệp Sơ xuất ngoại du học, mẹ của Vệ Bắc đã nóng lòng mua ngay lúc đó rồi.
Nhưng mà, khi đó căn nhà này vẫn chỉ là nền móng nhà, lần đầu về thăm nhà Diệp Sơ cũng qua thăm nó một lần, lúc đó kiến trúc nhà đã muốn thành hình, bên trong lại trống rỗng, chỉ có thể nhìn ra nét sơ lược mà thôi.
Lần đến thăm gần nhất là hai tháng trước, căn nhà này đã được trang hoàng gần như xong. Trước khi bắt đầu vào trang trí, nhà thiết kế đưa ra vài phương án, cô và Vệ Bắc cùng nhất trí lựa chọn phong cách châu Âu mà giản dị, bởi vậy sau khi nhà mới đã hoàn thành, trông vô cùng tao nhã mà đơn giản, không khác mấy so với dự tính ban đầu của Diệp Sơ.
Theo lý thuyết, an bài đâu vào đó hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng không biết vì sao, Diệp Sơ lại cảm thấy Vệ Bắc hôm nay có gì đó là lạ, trong mắt lộ ra một tia thần bí, giống như “Anh có một điều bất ngờ dành cho em, em chuẩn bị tinh thần đi” vậy. Thế cho nên, Diệp Sơ đang âm thầm tính toán trong lòng, nếu lát nữa chuyện kia của hắn không làm cho cô bất ngờ, cô có phải nên làm bộ phối hợp một chút, miễn cho hắn khỏi bị thương tâm hay không?!
Kết quả, Diệp Sơ quả thực đã bị bất ngờ.
Vệ Bắc bịt hai mắt của cô lại rồi dẫn cô đi, lúc hắn mở tay ra một phòng trẻ con do chính tay hắn chuẩn bị hiện ra trước mắt cô. Diệp Sơ quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.
Trần nhà màu xanh đậm cùng với giấy dán tường màu sắc huyển ảo hoà lẫn vào nhau, ngay giữa phòng treo một chiếc đèn với thiên văn nhỏ, ánh đèn phản lên trên trần nhà, khiến cả căn phòng như một biển sao vậy.
Hắn nói hắn có điều bất ngờ cho cô, nhưng Diệp Sơ không thể nghĩ tới, điều bất ngờ này chính là một vũ trụ.
Đứa nhỏ của bọn họ tương lai sẽ ở trong này, bên trong một vũ trụ bao la!
Trái tim cô khẽ run lên, lại có chút kích động.
Vệ Bắc ôm lấy cô, bàn tay áp lên chiếc bụng hơi hơi nổi lên của cô: “Anh cảm nhận được, con chúng ta nhất định sẽ thích nơi này.”
“Anh chắc chắn vậy sao?” Diệp Sơ tựa vào vai hắn, nhìn bầu trời đầy sao trên trần nhà.
“Nếu nó không thích, anh sẽ đánh cho tới khi nào nó thích mới thôi.” Vệ Bắc ung dung nói. :v
Diệp Sơ xì một tiếng bật cười, cô quay đầu lại, hai tay vòng lên cổ Vệ Bắc: “Yên tâm đi, em thích, con của chúng ta nhất định cũng sẽ rất thích.”
“Nếu thích như vậy, có phải em nên bày tỏ chút gì hay không?” Hắn nhìn cô chăm chú, tựa như một đứa trẻ mới làm được chuyện tốt, đòi được thưởng kẹo vậy.
Nhìn hắn vô lại như vậy, Diệp Sơ bật cười thành tiếng, không khỏi nhớ tới lại những chuyện cũ trước đây.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, khi đó cô vẫn là một cô bé đang mặc chiếc váy màu trắng tinh mẹ may, đứng bên cạnh vũng bùn, nào có nghĩ rằng tên nhóc hư hỏng bốc bùn ném vào người mình thế nhưng lại trở thành người cô yêu, người làm bạn với cô suốt đời?
Có lẽ đó chính là thứ gọi là duyên phận đi, từ cái nhìn đầu tiên đã ước định sẽ ràng buộc nhau cả đời, vĩnh viễn không xa rời.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ kiễng chân, không chút do dự hôn lên môi hắn.
Tại thời khắc tươi đẹp kia, tất cả những ngôi sao trên tường tựa như đang chuyển động, chúng nháy mắt, gửi tới một lời chúc phúc chân thành nhất tới đôi tình nhân đang hôn nhau kia.
Anh yêu, anh biết không? Mặc kệ bầu trời kia có bao nhiêu vì sao lấp lánh, anh vĩnh viễn là ngôi sao Bắc cực sáng ngời nhất trong lòng em.
Mặc cho vận đổi sao dời, tình này sẽ mãi chẳng đổi thay.
——HOÀN——–