Edit: Pingki
Vệ Bắc quăng giày chui vào nhà họ Diệp, trên đường đi còn đụng đổ cái bình hoa của nhà họ Diệp đặt ngay cạnh cửa, đúng lúc bị Diệp Kiến Quốc nhìn thấy, không khỏi nhíu nhíu lông mày, đứa nhỏ lỗ mãng này sao lại đến nhà họ thế này a?
Đang muốn nói, lại bị Lưu Mĩ Lệ vừa vào nhà một phen cản lại:”Thằng bé này đang bị ba nó đánh đòn, em kéo nó sang nhà mình tránh tạm ấy mà”.
Diệp Kiến Quốc không vui: “Cha đánh con là chuyện đương nhiên, em làm gì mà hăng hái như vậy chứ?”
“Em đây chẳng qua chỉ là sợ thằng bé bị ba nó đánh bị thương thôi….”
Lưu Mĩ Lệ mới vừa nói xong, ngoài cửa đã nổi lên tiếng đập cửa rầm rầm của Vệ Đông Hải, “Tiểu tử thối, ngươi mau đi ra đây cho ta, ta đánh chết ngươi!”
“Mau mau mau, mang Tiểu Bắc vào phòng đi!”,Lưu Mĩ Lệ vừa sai bảo con gái, vừa quay sang ông chồng nhà mình trừng mắt một cái: “Chốc nữa anh đừng có mà đổ dầu thêm vào lửa đấy!”.
Diệp Kiến Quốc bĩu môi, không nói gì.
Nói thật, Diệp Sơ không muốn đem tên nhóc hư hỏng nhà họ Vệ này vào phòng mình chút nào, nhưng nếu mẹ già đã hạ lệnh, thì cô đành phải nghe theo, lại khôngnghĩ rằng tên hư hỏng kia vừa vào phòng mình,liền không chút khách khí mà ngồi luôn lên giường, đem bé heo nhồi bông hồng phấn của cô lót ngay dưới mông mình.
“Nhìn cái gì vậy? Là mẹ mày để cho tao vào đấy”, tên nhóc Vệ Bắc tuy rằng đang “Ăn nhờ ở đậu”nhà người ta, nhưng dáng vẻ kiêu căng lại không hề giảm bớt chút nào, ba nó bên ngoài vẫn đang mắng như tát nước không ngừng, thế mà nó vẫn làm như không nghe thấy gì.
Diệp Sơ không nói lời nào, không ngừng nhìn chằm chằm vào bé heo dưới mông Vệ Bắc.
Vệ Bắc thấy con nhỏ mập này vào phòng mà không nói gì, mắt cứ dán vào chỗ mông mình, lập tức nhớ lại vừa rồi cả cái mông trần của mình đã bị nó nhìn thấy rồi đi?!! Nhất thời mặt đỏ lên, thẹn quá hoá giận muốn phát hỏa.
Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, Diệp Sơ bỗngnhiên vươn ngón tay mập mạp ra, chỉ thẳng vào con heo nhồi bông đã bị đè ép tới mức biến dạng phía dưới mông thằng nhóc: “Không được ngồi lên người A Bảo”,bạn xem, ngay cả con thú nhồi bông cũng được cô bé này gọi là A Bảo đấy.
Vệ Bắc ngẩn ra, lúc này mới phát hiện cái đang lót dưới mông mình là cái gì, kéo lên nhìn một cái, ơ hay, là một cái đầu heo! Tròn tròn cục cục, trông đi trông lại thế nào cũng thấy giống con nhỏ mập nhà họ Diệp này.
“Tao nói, thứ này là đồ chơi gì vậy? Béo chẳng khác gì mày”.Nó vừa nói, vừa rất không khách khí mà đong đưa con heo qua lại trước mặt mình.
Lại không nghĩ rằng con nhỏ Diệp Sơ này nãy giờ không thấy rên một tiếng bỗng nhiên lại đây, một phen bắt lấy cái tai con heo, “Trả lại cho tôi”.
Vệ Bắc vốn không định làm gì con heo này, nhưng lại thấy Diệp Sơ bỗng nhiên đến giật lại, nhất thời dùng sức kéo lại: “Mày nói trả liền trả, thế chẳng phải tao quá mất mặt sao? Không trả!!!”, nó nói xong, cầm lấy cái đuôi heo kéo về phía mình.
Hai người ai cũng không chịu buông tay, kéo qua kéo lại, chỉ nghe ‘Roẹt…’ một tiếng, trên tay Vệ Bắc chỉ còn lại một cái đuôi heo.
Vệ Bắc không nghĩ rằng chất lượng đầu heo này lại kém như vậy, sửng sốt một chút, ngẫm lại kinh nghiệm bắt nạt con gái trong quá khứ của mình, chỉ cần đếm tới ba con nhỏ kia nhất định sẽ khóc lớn.
Còn chưa đếm tới ba,chỉ nghe Diệp Sơ bỗng nhiên hô lên: “A Bảo, cắn nó!”.
“Gâu gâu!”, con chó Tiểu Hoàng đang ngồi xổm trên mặt đất tuân lệnh, ngay tức khắc nhiệt tình giống như đangchiến đấu với mấy con gà mà điên cuồng sủa ầm lên, lao về phía Vệ Bắc.
Vệ Bắc không nghĩ tới con nhỏ mập này sẽ thả chó cắn mình, vội vàng bò lên trên giường, ở phía sau A Bảo một phát cắn được quần của nó, liều mạng kéo lại, hơn nửa cái mông của tên nhóc hư hỏng kia lại bị lộ ra ngoài.
Nghĩ đến đằng sau đang bị một đứa con gái nhìn mất, Vệ Bắc nhất thời tức giận, một bên liều mạng túm quần, một bên lại bò nhanh lên giường, tay kia thì túm lấy A Bảo.
Nếu Thẩm Nam Thành ở Mĩ quốc xa xôi biết được, đứa con trai của mình đang ra sức để bảo vệ cho mẹ nó như thế, phỏng chừng có thể cảm động mà lệ rơi đầy mặt mất thôi.
Bên này, A Bảo đang oanh oanh liệt liệt mà tiến hành kế hoạch báo thù thằng nhóc.
Bên kia, Lưu Mĩ Lệ khuyên can mãi, rốt cục cũng gần như khuyên nhủ được Vệ Đông Hải, mắt thấy tính tình của Vệ Đông Hải cuối cùng cũng chịu hạ hoả, đến lúc có thể mang con trai về nhà dạy dỗ lại cho tốt, thì lại nghe được tiếng động mãnh liệt phát ra từ trong phòng Diệp Sơ, trong nháy mắt, tiếng người, tiếng chó kêu hỗn loạn thành một đoàn.
Cha mẹ hai bên quá sợ hãi, vội vàng xông vào.
Cửa vừa mở ra, liền thấy Vệ Bắc đang đứng trên giường Diệp Sơ, lộ nửa cái mông, trong tay đang xách con chó lên, muốn ném ra bên ngoài. Đứng dưới giường là một bé gái điềm đạm đáng yêu, trên gương mặt lấm láp là một đôi mắt to tròn ngập nước, biểu tình vô tội kia, lại làm người ta thương tiếc không thôi.
Nhìn thấy con trai mình trở thành cái bộ dạng này, sắc mặt Vệ Đông Hải lập tức tái mét, hét lớn một tiếng: “Vệ Bắc, mày cái thằng ranh thối này, xuống dưới này cho ta!”, nói xong, liền tiến lên như diều hâu bắt gà con mà xách đứa con lên, hướng về phía cái mông nó mà tét một cái thật mạnh, vừa mắng: “Cho mày làm loạn, trước kia bắt bạt người, bây giờ ngay cả con chó cũng muốn bắt bạt. Có chút tiền đồ được không!”
“Con không bắt nạt nó, là đứa con gái mập kia thả chó cắn con!”, Vệ Bắc cãi lại.
“Còn già mồm át lẽ phải! Mày đi trăm dặm xung quanh đây hỏi xem, có con chó nào dám cắn mày không? Lão tử hôm nay không đánh cho mày nhớ kĩ thì không mang họ Vệ!”, Vệ Đông Hải mắng to.
Hai cha con nhà này ai cũng không chịu nhường ai, một người thì đánh, một người thì cãi, khiến cả nhà Diệp Sơ nhìn xem mà choáng váng. Lưu Mĩ Lệ lần đầu tiên phát hiện hoá ra dạy con còn có một phương pháp này nữa, chẳngqua thế này cũng quá bạo lực quá đi a.
Mắt thấy ông chủ nhà họ Vệ cuối cùng cũng túm cổ áo đứa con trai hùng hổ trở về, Lưu Mĩ Lệ thở dài lắc đầu: “Đứa nhỏ này, về sau nhất định là một tai hoạ….”
Diệp Kiến Quốc nhún vai: “Mặc kệ nó là tai hoạ của nhà ai, đừng gây hoạ cho con gái nhà chúng ta là được”. *Hỳ :”))
Diệp Sơ nghe không hiểu ba mẹ đang nói cái gì, ôm con heo không đuôi chớp mắt một cái.
A Bảo ở bên cạnh ‘gâu gâu’ kêu hai tiếng.
Vệ Đông Hải quả nhiên ra tay nghiêm khắc, cái máng sành cho gà ăn trong sân suốt một tuần cũng chưa bị lật đổ, bà cụ Hàn cách vách cười như nở hoa, gặp ai cũng nói : “Ai u, đứa nhỏ này không nghe lời quả thật nên đánh, đánh cho nhớ kĩ thì thôi! Anh xem gà nhà tôi…”
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe đám gà trong sân bỗng dưng kêu quang quác, chạy nhanh ra nhìn, chỉ thấy bắp cho gà ăn vung vãi khắp nơi, đám gà sợ hãi bay loạn đầy sân, về phần kẻ gây ra họa, đã sớm chạy trốn không còn thấy tăm hơi đâu. Bà cụ tức giận đến mức chống gậy rồi mà vẫn dậm chân:”Làm bậy a! Làm bậy a!”
Lại nói về thằng nhóc Vệ Bắc kia, từ sau hôm bị cha nó hung hăng đánh cho một trận, chẳng những không biết sửa sai, ngược lại lại càng thêm ghi hận Diệp Sơ.
Nếu không phải con nhỏ mập kia thả chó cắn nó thì sao nó phải quăng con chó kia đi? Nếu không phải tại con chó bẩn kia, sao nó phải bị cha đánh? Nói đến nói đi là do con nhỏ mập cùng với con chó bẩn thỉu của nó làm hại!
Thù này không báo không phải là quân tử, trong tâm hồn bé thơ của bạn nhỏ Vệ Bắc từ nay về sau đã ươm mầm nảy nở loại thù hận như thế.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, nếu có ai hỏi, tên nhóc hư hỏng nhà Vệ gia đến tột cùng như thế nào lại đi yêu thích cô gái mập nhà Diệp gia, có lẽ là vì năm đó Diệp Sơ đã lựa chọn thả chó cắn hắn chăng?!! ╮(╯▽╰)╭