Edit: Pingki
Ngày đầu tiên bắt đầu năm học mới lại có một vụ ẩu đả lớn như vậy, quả là chuyện cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử của trường A, thế cho nên đám học trò trong trường mới nghe phong phanh tin tức này liền túm tụm lại vây xem, muốn tận mắt chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Diệp Sơ vì trốn Triệu Anh Tuấn, cũng đi theo đám người tụ tập lại xem trận náo nhiệt đầu tiên từ trước tới nay trong trường.
Bởi vì phòng học của lớp họ nằm ở tầng trệt, cho nên cô không chút khó khăn liền chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, nhanh chóng đến được vị trí tốt nhất để nhìn vụ ẩu đả.
Ngay trước mặt, có hai nam sinh đang vật lộn hơn thua.
Một chị mắt sắc lớp trên đứng bên cạnh Diệp Sơ, liếc mắt một cái liền nhận ra nam sinh đang đánh nhau kia ở lớp đặc biệt, bạn học bên cạnh chị ta còn nhỏ giọng nói thầm: “Đây chẳng phải Lưu Hàn sao? Người nào lại dám đánh nhau với cậu ta thế nhỉ?”
“Nhưng mà cậu xem nam sinh kia có vẻ như cũng không yếu ớt hơn cậu ta đâu” Chị mắt sắc đứng bên nhắc nhở.
Diệp Sơ chú ý một chút, quả nhiên hai người này thể lực ngang nhau, không ai kém cạnh ai. Nhất là nam sinh đang đưa lưng về phía cô, đánh cực kì mạnh tay, một cước đá, nam sinh bên kia phải lùi về sau hai bước.
Tình cảnh này, không biết vì cái gì, Diệp Sơ đột nhiên nhớ tới một người.
“Woa, nam sinh này đánh hay thật nha!” Hai nữ sinh bên cạnh lại bắt đầu rì rầm.
“Đúng vậy, Lưu Hàn học tán đả đó, người kia là ai nhỉ? Hình như chưa gặp bao giờ, nhìn mặt cũng rất tuấn tú a!”
“Không phải học sinh mới đó chứ?”
“Không chắc nữa….”
Hai người ở bên cạnh bàn tán sôi nổi, Diệp Sơ vì đang nhớ tới chuyện trước kia, có chút phân thần, đợi đến khi cô hồi phục tinh thần thì hai nam sinh kia đã muốn đánh sang tận bên này, bạn học xung quanh e ngại đụng chạm đến mình nên tản ra hết, duy chỉ có mình cô là chưa kịp hoàn hồn, một mình đứng trơ trọi cùng với hai kẻ đang vật lộn nhau.
Triệu Anh Tuấn chạy theo sau đến xem nhìn thấy thế, vội vã hô: “Trời ơi, lớp trưởng, cẩn thận a!”
Diệp Sơ nghe được có người gọi mình, lúng ta lúng túng xoay người, liền nhìn thấy Triệu Anh Tuấn chạy tới nơi như muốn kéo cô đi, tay cậu ta vừa mới đưa ra bỗng nhiên giật mình thu lại, đôi mắt đằng sau thấu kính sợ sệt nhìn sau lưng cô, bước chân không tự chủ được lui lại mấy bước.
Phản ứng của cậu ta làm cho Diệp Sơ cảm thấy thực kỳ quái, xoay người lại muốn nhìn xem đằng sau mình có cái gì mà cậu ta sợ hãi như thế, vừa quay lại cái, cô liền đối mặt với người đang đánh nhau nãy giờ.
“Cậu….”
“Này….”
Hai người tựa như cùng lúc kinh ngạc mở miệng, Vệ Bắc thấy Diệp Sơ lại gọi mình như thế, nhất thời đen mặt.
“Này, thằng nhóc kia, có đánh nữa không thế hả?” Lưu Hàn ở đằng sau rống lên hỏi.
“Đánh, làm gì mà không đánh?” Vệ Bắc đáp lời, đem áo thể dục trên người lột ra, một phen nhét vào trong tay Diệp Sơ, ra lệnh nói: “Cầm!” Nói xong, lại bắt đầu xông lên.
Để lại Diệp Sơ đứng nguyên tại chỗ, trong tay cầm chiếc áo đồng phục thể dục thấm đầy mồ hôi, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, miệng lẩm bẩm tiếp nửa câu lúc nãy cô chưa nói xong: “Cô nói, không được đánh nhau….”
Vụ ẩu đả lần này trong khuôn viên nhà trường, về sau được tất cả các học sinh ngoan ngoãn trong trường tâng bốc thành một truyền kỳ, phải biết rằng học trò ngoan học càng nhiều, lại càng trông ngóng có chút gì khuấy động ngoài chuyện học, có thể thỏa mãn với ước mong tự do trong lòng. Cho nên, Vệ Bắc tuy rằng vì chuyện này mà mới khai giảng đã bị xử phạt, nhưng vẫn trở thành một nhân vật phong vân nổi tiếng của cả khối, thậm chí là cả trường.
Đương nhiên, mấy chuyện này đều nói sau, đối với Diệp Sơ mà nói thì chuyện nan giải nhất lúc này vẫn là làm sao để xử lí áo đồng phục thể dục đang ở trong tay mình.
Ném đi? Nhỡ đâu sau đó tên Vệ Bắc kia hỏi thì cô phải làm sao bây giờ?
Không ném đi? Nhưng áo này đã để chỗ cô hai ngày nay rồi, thời tiết nóng nực thế này, nếu không giặt mau, e rằng nó sẽ mốc meo lên mất.
Diệp Sơ lo lắng thật lâu, cuối cũng quyết định nhờ ai đó trả về cho chủ của nó.
Triệu Anh Tuấn nghe nói Diệp Sơ muốn đem đồng phục trả lại cho người ta, bèn kéo Diệp Sơ lại, nói sao cũng không chịu buông tay ra: “Lớp trưởng, cậu đừng đi a, người kia rất kinh khủng! Tôi không muốn cậu bị thương đâu!”. Bạn học Anh Tuấn đáng thương cho tới hôm nay vẫn chưa quên được chuyện năm đó từng bị Vệ Bắc xách cổ áo, hung hăng ném sang một bên.
Tên này mà còn là người sao? Phải là cầm thú mới đúng a! Triệu Anh Tuấn mới tưởng tượng đến thôi cả người đã run run.
Diệp Sơ đối với chuyện này thực không biết phải làm sao, nói: “Nếu không thì cậu giúp tôi trả đi?”
Cánh tay Triệu Anh Tuấn lập tức buông ra: “Lớp trưởng, cậu nhớ cẩn thận đó, có chuyện gì nhớ la lên.”
Diệp Sơ: “……”
Với tiếng tăm của Vệ Bắc, muốn nghe ngóng xem hắn ở lớp nào quả thực không thể nào dễ hơn, thế nhưng muốn tìm xem hắn đang ở đâu thì lại là chuyện khó như lên trời. Bạn học cùng lớp hắn nghe có người hỏi thăm hắn, trước rùng mình một cái, sau đó mới run run chỉ cho cô: “Tôi vừa rồi…hình như có thấy cậu ta đi đến văn phòng trên lầu…”
Văn phòng? Diệp Sơ ngẩng đầu nhìn lầu trên, cầm áo trong tay, phụng phịu đi lên.
Mới lên lầu, liền nhìn thấy Vệ Bắc đang từ trong văn phòng đi ra, mẹ hắn là Tần Dao ở phía sau vừa đi theo vừa mắng hắn: “Con đó, mẹ đã bảo bao nhiêu lần mà không chịu nghe, chốc nữa về nhà ba con lại cho một trận cho mà xem!” Thực không nghĩ ra một cô giáo trước mặt học trò hô phong hoán vũ, thế nhưng trước mặt đứa con trai của mình lại bó tay không biết phải làm sao cho đành.
Vệ Bắc hừ một tiếng: “Đánh thì đánh, cũng không phải chưa bị bao giờ”
“Con…con muốn làm mẹ tức chết có phải không!” Tần Dao chán ngán lắc đầu, tình cờ lại thấy Diệp Sơ đang đứng ngoài hành lang, nhất thời có chút xấu hổ, “Diệp Tử, con tới tìm giáo viên nào sao?”
Thấy Diệp Sơ, tay chân Vệ Bắc trở nên luống cuống, tuy rằng hai người bọn họ mới gặp nhau mấy ngày hôm trước lúc đang đánh nhau, nhưng tình huống khi đó dù sao cũng là có chút đặc biệt, bây giờ mới xem như là lần đầu tiên chạm mặt của hai người sau một năm dài xa cách, vì để che dấu cảm giác kì lạ trong lòng kia, hắn không chút khách khí hỏi một câu: “Diệp Phì, cậu tới chỗ này làm gì?”
“Cái đứa vô duyên này, con không thể dịu dàng với bạn nữ một chút sao?!” Tần Dao gõ một cái ‘cốc’ lên đầu con trai.
Xa nhau hơn một năm, lần đầu có người gọi cô là Diệp Phì, Diệp Sơ ấy vậy mà lại cảm giác có chút thân thiết.
Cô nói: “Dạ dì, con tới để trả lại áo”
“Cậu tới đây mà làm gì, nhờ ai đó đem áo để trên bàn tôi là được rồi”, Vệ Bắc nói xong, trong lòng lại mừng thầm, vài bước đi lên, một phen đoạt lấy áo trong tay Diệp Sơ.
“Bởi vì không ai dám cầm áo của cậu đấy chứ” Diệp Sơ thật thà trả lời.
“Ai hả? Đứa nào nói thế?” Vệ Bắc nói xong, làm bộ kéo kéo tay áo như muốn đi tìm người đánh nhau.
Diệp Sơ ngăn hắn lại: “Câu đừng vậy nữa đi, cô đã nói không được đánh nhau rồi!”
“Cô nói, cô nói, cô nói một lần cậu cũng một lần, cậu nghĩ cậu là cái máy ghi âm đấy à!”
“Cậu mới là cái máy ghi âm ấy!” Diệp Sơ trừng mắt hắn một cái, dứt khoát không chịu để ý đến hắn.
Vệ Bắc liền thò tay ra vò tóc của cô, miệng còn oán giận: “Diệp Phì, tôi nói cậu nuôi tóc dài làm chi? Sao không cắt đi?”
“Ai nha, cậu tránh ra!”
Tần Dao ở bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ như vậy, nhất thời như hiểu ra được điều gì, điểm khác biệt giữa cô và Lưu Mĩ Lệ chính là cô nhìn qua liền hiểu ra ngay.
Cô cực nhọc dạy dỗ con trai học cho giỏi là vì cái gì chứ? Chẳng phải là vì muốn nó sau này cưới được một người vợ tốt sao? Bây giờ có con dâu tốt thế này đang đứng ngay trước mắt mình, cô còn phải lo âu gì nữa?
Này quả thực là tìm được rồi, lấy được rồi a…