Cơ Tuyết nghe Thu Cúc hỏi vậy thì trợn tròn mắt: "Có hỉ? Hỉ gì chứ?"
Thu Cúc chỉ vào bụng của nàng, cười ngọt lịm: "Chính là hỉ ở đây này."
Nàng nhìn xuống bàn tay đang chỉ vào bụng mình, khoé miệng chợt co rút.
Đánh vào bàn tay đang chỉ bậy của tiểu nha đầu trước mặt, nàng cất giọng: "Bậy bạ, làm gì có!"
"Người nghĩ lại một chút xem, lần nguyệt sự gần đây nhất của người là khi nào? Lại nghĩ xem đã bao lâu rồi nguyệt sự của người chưa đến?" Thu Cúc kiên nhẫn hỏi.
Lần này Cơ Tuyết mới thật sự bị đứng hình. Nàng trầm tư suy nghĩ, nhớ lại lần nguyệt sự trước của mình. Nàng còn đang muốn biết vì sao đến tận bây giờ mà nguyệt sự của nàng vẫn chưa đến, đã chậm trễ cũng phải một tháng rồi. Chẳng lẽ nàng thật sự có thai rồi?
Khẽ chạm tay vào vùng bụng bằng phẳng của mình, nàng cảm thấy có chút gì đó lâng lâng khó tả, một lời khó nói hết.
Nàng thật sự mang thai rồi sao? Là con của nàng cùng hắn?
Mặc dù thân thể của nguyên chủ mới chỉ mười tám tuổi, nhưng nàng đã hai mươi lăm tuổi rồi, đã hiểu chuyện nam nữ phát sinh là như thế nào, cũng hiểu mang thai là như thế nào, mà nàng cũng không hề bài xích những chuyện hiển nhiên đó.
Nàng hiện tại chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Cảm giác có một sinh linh đang hiện hữu trong cơ thể mình thật thần kỳ.
Nàng sắp được làm mẹ rồi sao? Nếu như hắn biết mình sắp được làm cha thì sẽ có cảm giác thế nào? Có giống nàng hiện tại hay không?
Thấy Cơ Tuyết bỗng nhiên im lặng không nói tiếng nào, Thu Cúc lo lắng hỏi: "Vương phi, người làm sao vậy?"
Cơ Tuyết hồi hồn, mỉm cười nói: "Ta không chắc, nhưng có lẽ là thật sự như em nói."
Thu Cúc tỏ ra vui mừng: "Thật tốt quá, Vương gia mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng. Còn có lão gia, phu nhân và hai vị thiếu gia nữa."
Cơ Tuyết vội ngăn Thu Cúc lại: "Em trước tiên đừng nói với ai. Ta muốn đi gặp đại phu xem có thật sự có hỉ hay không đã."
Thu Cúc gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng, em biết rồi. Trước để em làm điểm tâm sáng cho người đã, sau đó em liền đưa người đi gặp đại phu."
Nàng cười: "Được, nhưng nhớ đừng cho ta ăn tổ yến hay tuyết nhĩ gì nữa đó."
"Vâng, em biết rồi. Người trở về phòng nghỉ một lúc đi, em rất nhanh liền xong, sẽ mang vào cho người."
Thu Cúc nói dứt lời liền chạy nhanh như một cơn gió.
Cơ Tuyết nhìn theo bóng dáng của tiểu nha đầu khẽ cười, sau đó quay lưng đi về hướng viện tử của mình.
Lại vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng của mình, nàng nở nụ cười rạng rỡ. Chín phần mười là nàng đã có thai rồi. Là nam hay nữ nhỉ? Nàng thật sự có chút mong chờ rồi.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Cơ Tuyết cùng Thu Cúc ngồi xe ngựa vừa được người trong phủ sắp xếp, đi đến một y quán nổi tiếng ở kinh thành, cách Học viện Cầm thánh của nàng chừng nửa canh giờ.
Buổi sáng ở kinh thành người đến người đi rất đông đúc, nên xe ngựa muốn đi nhanh cũng không phải dễ dàng, chỉ có thể để ngựa chầm chậm đi từng bước. Dù sao sự vụ ở Học viện đã được nàng sắp xếp ổn thoả nên nàng có thể tùy ý rời đi mà không cần lo lắng về thời gian.
Khi xe ngựa đến một khu sầm uất người qua kẻ lại, một chiếc xe ngựa khác bất ngờ phóng ra từ một ngã rẽ, vô tình va vào xe ngựa của Cơ Tuyết khiến nàng suýt chút ngã nhào xuống sàn.
Gã đánh xe trong lúc ngồi phía trước điều khiển ngựa, gặp phải tình huống quá bất ngờ, không phản ứng kịp liền ngã nhào khỏi xe, lăn lộn mấy vòng.
Sau khi y hồi thần khỏi cú va chạm thì liền đứng dậy tiến về phía chiếc xe ngựa kia đôi co với tên đánh xe.
Hai bên lời qua tiếng lại không ai chịu thua ai, mãi một lúc sau được người đi đường can ngăn thì mới dừng lại, sau đó ai trở về xe người đó.
Cơ Tuyết không tiện ra mặt nên chỉ có thể ngồi yên trong xe, Thu Cúc đang tính thò đầu ra hỏi han tình hình thì lúc này người đánh xe đã lên tiếng trước: "Đã không có việc gì, xin hai vị yên tâm."
Thu Cúc nghe vậy thì thở phào, nói vọng ra bên ngoài: "Được, vậy phiền ngươi đi cẩn thận một chút."
"Vâng, xin mời ngồi, ta liền cho ngựa tiến tới." Gã đánh xe lên tiếng.
Xe ngựa đi chầm chậm một lúc, sau đó liền bắt đầu tăng tốc rất nhanh.
Cơ Tuyết ban đầu chỉ cảm thấy hơi là lạ nhưng cũng không lên tiếng. Sau thấy xe ngựa bắt đầu lao nhanh đi thì liền cảm thấy bất ổn, vội vén màn xe lên xem khung cảnh bên ngoài.
Trước mắt nàng không còn là khung cảnh đường xá kinh thành người người đông đúc mà là cảnh hoang vu không một bóng người. Nàng biết, nàng gặp phải chuyện không hay rồi.
Thu Cúc nhìn theo tay Cơ Tuyết đang vén rèm, thấy khung cảnh bên ngoài thì cũng cảm thấy lo sợ không thôi.
Thu Cúc đang muốn lên tiếng thì Cơ Tuyết liền đưa tay lên môi ra dấu im lặng. Thu Cúc hiểu ý tứ của nàng thì im bặt không nói gì nữa.
Sóng mắt Cơ Tuyết linh động xoay chuyển, sau đó nàng đưa tay lên đầu, lấy xuống một cây trâm cài nắm chắc trong tay, chậm rãi dịch chuyển về phía đầu xe, nơi gã đánh xe đang ngồi.
Lặng lẽ vén tấm rèm trước mặt, Cơ Tuyết nhanh như cắt đặt đầu nhọn của cây châm lên động mạch chủ ở cổ của gã đánh xe, cất giọng lạnh lẽo: "Lập tức dừng xe."
Gã đánh xe bị tập kích bất ngờ thì có chút hoảng hồn, xong rất nhanh liền bình tĩnh lại, từ từ cho ngựa dừng lại.
Khi xe dừng lại hẳn, gã đánh xe ấy vậy mà không hề có chút hoảng sợ, y chỉ khẽ cười: "Kỳ Vương phi quả nhiên không phải hạng nữ lưu bình thường, tại hạ khâm phục."
Cơ Tuyết mi tâm bất giác nhíu lại: "Ngươi biết ta? Nói, ngươi là ai, do ai phái tới? Đưa ta đến đây có mục đích gì?"
Y cười lớn: "Kỳ Vương phi nổi tiếng khắp kinh thành, có ai lại không biết đến? Tại hạ chỉ muốn mời người đến làm khách ít ngày, không biết Kỳ Vương phi có nể mặt hay không?"
Cơ Tuyết phân tích lời y vừa nói, liền liên tưởng đến một người đã từng làm ra hành động tương tự. Trong lòng nàng chợt thấy vô cùng bất an.
Nhớ lại những gì xảy ra từ lúc nàng rời khỏi Học viện Cầm thánh, e rằng nút thắt chính là vụ va chạm xe kia. Nhưng bằng cách nào mà nàng bị đưa đi mà không có một ám vệ nào hay biết?
Ám vệ do Lăng Kỳ phái tới bảo vệ nàng không phải là ít, vậy mà nàng lại chẳng hay biết gì bị mang tới nơi này, chứng tỏ đối phương đã có sự chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Võ công của nàng cũng chỉ như mèo cào, e rằng đến cả gã nam nhân trước mặt cũng chẳng đánh được với y mấy chiêu. Hiện tại muốn thoát khỏi là chuyện không thể, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giơ tay chịu trói?
Nếu như liều mình đến cùng may ra có khả năng, nhưng liệu xung quanh đây sẽ không có người của y sao? Nàng nghĩ, chắc chắn là không!
Quan trọng nhất là hiện tại, nàng có khả năng rất cao là đang mang thai, chẳng may xảy ra sai sót, con của nàng có mệnh hệ gì thì nàng sẽ hối hận cả đời mất.
Không được, nàng phải tìm biện pháp chu toàn, không thể đánh liều một phen được.
Cơ Tuyết còn đang mải suy nghĩ, gã đánh xe lên tiếng phá vỡ sự trầm tư của nàng: "Kỳ Vương y, ta khuyên ngươi đừng cố chấp, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, ta có thể đảm bảo ngươi không tổn hại dù chỉ một cọng tóc, nếu ngươi tiếp tục cố chấp thì đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc."
Sau khi hồi thần, nàng bình tĩnh hỏi: "Ngươi là người của Kình Vương?"
Gã đánh xe khẽ nhướn mày, nhếch miệng hỏi ngược lại: "Kỳ Vương phi không cần biết ta là người của ai, chỉ mong Kỳ Vương phi chịu phối hợp một chút để ta hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Thế nào?"
"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
"Đến nơi ngươi liền biết."
Thấy nàng không tiếp tục nói gì nữa, y biết nàng đã chịu thoả hiệp, liền đưa tay lên cổ, chậm rãi gạt ra cây trâm đang ấn vào động mạch chủ của y.
"Kỳ Vương phi mau trở lại trong xe ngồi ngay ngắn, ta liền cho xe chạy, rất nhanh liền đến nơi, ngươi không cần nóng vội."
Cơ Tuyết tay chân rệu rã, thu hồi cây trâm. Nàng biết lời y nói không đơn giản chỉ là hù doạ. Đối phương có thể yên lặng đưa nàng rời khỏi kinh thành thì hiển nhiên cũng sẽ không dễ dàng để nàng rời đi. Nếu nàng một mực chống cự đến cùng, e rằng thật sự lành ít dữ nhiều.