Lâm Tố Sênh nghe vậy thì trợn tròn mắt vì quá đỗi bất ngờ. Cơ Tuyết ấy vậy mà lại gián tiếp giúp cho ả tiếp cận Lăng Húc khiến cho ả thụ sủng nhược kinh.
Nhưng mà bên phía Lăng Húc thì thế nào? Y sẽ đồng ý lời đề nghị này của nàng sao?
Lâm Tố Sênh hướng ánh mắt nhìn sang Lăng Húc, y cũng ngoảnh mặt sang nhìn ả, sóng mắt lưu chuyển, tựa như đang tính toán điều gì đó.
Không lâu sau khoé miệng y nhếch lên, khẽ gật đầu: "Cũng được nhưng nhất thiết phải có Cửu Hoàng thẩm chỉ dạy mới được, ta không chắc Lâm tiểu thư liệu có thể phối hợp được hay không."
Lâm Tố Sênh giây trước còn vui vẻ ra mặt, giây sau khuôn mặt đã xám xịt một mảng. Ả làm sao lại không hiểu ý tứ của Lăng Húc đây?
Ha, vậy thì thế nào, chỉ cần có thể có thêm nhiều cơ hội tiếp cận y, ả cam nguyện nhịn nhục một chút cũng chẳng sao.
"Thất điện hạ nói phải, tiểu nữ cầm nghệ vẫn còn nhiều thiếu sót, mong được Kỳ Vương phi chỉ dạy."
Cơ Tuyết nheo mắt nhìn Lâm Tố Sênh, chậc chậc hai tiếng trong lòng. Nụ cười kia sao mà giả tạo thế nhỉ?
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, lại nhìn đến ánh mắt của ả khi nhìn Lăng Húc. A, thì ra mục đích là đây nha. Vậy thì nàng có nên tác hợp hay không nhỉ?
Tên tiểu tử Lăng Húc này cũng không phải hạng người đơn giản, nàng không tin y tiếp cận nàng rõ ràng như vậy lại không có mục đích.
Nếu như để người có ý đồ với nàng theo dõi từ xa, không bằng để ở bên cạnh tùy thời tùy khắc đều có thể đối phó.
Hai người này cũng được gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đấy. Để bổn nữ hiệp ta xem hai người các ngươi rốt cuộc trong bụng đang mưu tính thứ gì?
"Được thôi, nếu cả hai người đều muốn ta chỉ giáo, vậy ta cũng không từ chối nữa, tùy thời đều có thể đến đây."
Quay đầu nhìn xung quanh, thấy Thu Cúc vẫn đang ở trong phòng học thu dọn, nàng kinh hô: "Thu Cúc!"
Thu Cúc nghe nàng gọi, vội vàng chạy đến: "Người gọi em?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Em lấy hai bộ cầm phổ mới được chuyển đến hôm qua mang ra đây cho ta."
"Vâng, Vương phi."
Thu Cúc gật gù rồi mau chóng chạy đi, rất nhanh liền trở lại với hai bộ cầm phổ.
Cơ Tuyết nhận lấy đưa đến trước mặt Lăng Húc và Lâm Tố Sênh, mỉm cười nói: "Ở đây có năm khúc nhạc ta vừa cho người sao chép, hai người về nghiên cứu thử đi. Nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ đến tìm ta."
Lăng Húc cầm lấy, mở ra một quyển xem, ánh mắt bất giác sáng lên thấy rõ: "Cửu Hoàng thẩm, đây là do người tự viết ra?"
Cơ Tuyết nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Sao? Chẳng lẽ không thể?"
Y lắc đầu: "Ý ta không phải như thế. Chỉ là quá độc đáo rồi, e rằng thế gian này chẳng ai viết được khúc nhạc khó như thế này, hơn nữa ca từ cũng quá... Ta cũng không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để hình dung. Nói chung là quá mức không thể tin được."
Quay sang Lâm Tố Sênh, Lăng Húc lên tiếng hỏi ả: "Lâm tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lâm Tố Sênh khi nhận được mấy quyển cầm phổ này thì cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay chỉ muốn ngay lập tức ném đi thật xa.
Đến khi mở ra, đọc vài trang đầu, ả lại không nỡ ném đi nữa, bởi vì nó thật sự khiến ả... Khụ... Không nỡ ném đi.
Bây giờ khi Lăng Húc lên tiếng hỏi, ả cho dù không muốn thua cũng phải cam chịu, bởi vì ả nhận ra một điều: cho dù có học cả đời, ả cũng không thể viết được một khúc nhạc như thế này.
"Vâng, Thất điện hạ nói không sai, tiểu nữ thật sự là được mở rộng tầm mắt."
Cơ Tuyết cười gượng: "Biểu tỷ quá khen rồi, ta thật không dám nhận."
Năm khúc nhạc mà nàng viết lại theo khung cầm phổ của thời đại này, hơn nữa lại không có ngòi bút như ở thời hiện đại, chỉ có thể dùng loại bút lông có đầu nhỏ nhất để viết ra, cho nên một khúc nhạc sau khi viết hoàn chỉnh ra tới... ặc... mấy chục trang giấy.
Nàng cũng đành chịu thôi chứ biết làm sao hơn. Nàng cũng cố gắng viết ngắn gọn nhất có thể rồi, chỉ tiếc những người ở đây lại không hiểu các nốt nhạc ở hiện đại, nếu không đã đơn giản biết bao nhiêu rồi.
Xem ra khi có thời gian rảnh rỗi, nàng phải viết lại cuốn âm nhạc cơ bản để phổ cập kiến thức âm nhạc thời hiện đại cho các học trò của nàng mới được, vừa để tiết kiệm sức lực chính mình, vừa khiến cho nhiều người tiếp cận với nền âm nhạc tiên tiến hơn. Đúng là ý tưởng không tồi nha.
Lăng Húc xem qua tiêu đề từng cuốn, sau đó lên tiếng: "Không biết Cửu Hoàng thẩm có thể đàn thử một bài hay không?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Được. Ngươi muốn ta đàn bài nào. À, ta quên chưa nói, mỗi bài đều có cấp độ khác nhau, ta đã đánh dấu thứ tự, ngươi tốt nhất nên thử từ dễ đến khó."
Nàng lấy cuốn cuối cùng trong tập sách, cũng là cuốn dày nhất đưa ra trước mặt Lăng Húc, nói tiếp: "Riêng cuốn này ta đang dạy cho học trò của ta, cùng một khúc nhạc nhưng lại chia ra năm cấp độ từ dễ đến khó, ngươi có thể xem qua một chút liền hiểu."
Lăng Húc nghe vậy liền mở ra xem, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt ái mộ: "Cửu Hoàng thẩm, một khúc nhạc mà người có thể phối được đến cỡ này, ta thật sự nguyện cam bái hạ phong, gọi người một tiếng "Cầm thánh" đúng là không hề khoa trương chút nào!"
Cơ Tuyết được khen thì không khỏi có chút cao ngạo. Nàng là ai chứ, như thế này thì tính là gì? Nàng còn vô số những bản nhạc độ khó còn cao hơn gấp bội. Nhưng muốn cho những người "lạc hậu" như thế này hiểu được cầm phổ của nàng, e rằng...
Nàng âm thầm lắc đầu. Thôi để sau đi. Đợi khi nào phổ cập kiến thức âm nhạc cơ bản của thời hiện đại rồi nói sau.
Để viết được mấy cuốn này nàng đã muốn mệt não lắm rồi, còn muốn khó hơn á? Miễn đi, không khéo tóc rụng hói đầu luôn thì khổ a!
Cơ Tuyết lườm y một cái nói: "Khỏi bâng bốc ta đi. Đợi ngươi đàn được hết mấy cuốn này, ta liền dạy ngươi thế nào mới gọi là âm nhạc đích thực."
"Âm nhạc đích thực?" Lăng Húc tỏ ra không hiểu.
Khoé môi Cơ Tuyết khẽ giật giật. Nàng lại dùng sai từ rồi a. Cái tật này, mãi không sửa được. Mỗi khi nàng cao hứng là y như rằng ngôn ngữ liền loạn xạ.
Lăng Kỳ ngồi một bên nghe nàng cùng hai người kia lời qua tiếng lại cũng không có ý định xen vào. Đến khi nghe nàng phát ngôn những từ ngữ khó hiểu, hắn cũng chỉ khẽ nhếch mép, nếu không thật sự để ý cũng chẳng thấy có gì khác biệt.
Hắn cảm thán trong lòng: "Tuyết nhi của hắn đúng là đáng yêu chết đi được."
Cơ Tuyết cười gượng, giải thích: "Ngươi có thể hiểu đại khái chính là... À, giống như ban nhạc trình diễn ngày đại thọ của Thái hậu đó, nhưng với một trình độ cao hơn, chơi những khúc nhạc sôi động rộn ràng mà dàn trống ngươi muốn chơi chính là loại nhạc cụ không thể thiếu. Ta gọi đó là nhạc Rock."
Lăng Húc mắt trợn tròn kinh ngạc: "Nhạc... r... rốc a cái gì? ta không hiểu."
Cơ Tuyết méo mặt. Aaaa... cái ngôn ngữ gì thế này? Nhạc Rock xuất phát từ phương tây, nàng biết phải giải thích như thế nào cho đúng đây trời? Hại não! Hại não quá mà! Nàng đây là đang tự lấy đá đập vào chân mình đây mà!
"Ngươi đọc theo ta: nhạc Rock." Nàng kiên nhẫn dạy.
Lăng Húc chậm rãi phối hợp: "Nhạc Rock."
Cơ Tuyết gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng, là nhạc Rock. Chờ ngươi chơi được những bản nhạc khó đi rồi nói. Sau này ta sẽ từ từ dạy cho ngươi."
Lăng Húc cười sảng khoái: "Được nha, ta sẽ cố gắng học, chờ đến ngày được Cửu Hoàng thẩm chỉ dạy."
Cơ Tuyết thản nhiên hỏi lại: "Vậy hiện tại còn muốn ta đàn thử sao?"
Y gật đầu thật mạnh: "Dĩ nhiên."
"Vậy chọn bài đi." Nàng chỉ tay vào tập nhạc phổ.
Lăng Húc đọc tên tiêu đề từng cuốn: "Tam thốn Thiên đường, Uyên ương Hồ Điệp mộng, Thán vân hề, Luyến nhân tâm, Nữ nhi tình."
Y trầm tư một chút, sau đó chọn cuốn thứ tư có tên "Luyến nhân tâm" đưa cho nàng: "Khúc này đi."
Cơ Tuyết nhìn cái tên, khẽ nhướn mày: "Độ khó cao nhất trong những cuốn này đấy. Ngươi chắc sao?"
Lăng Húc cười cười: "Dù sao cũng phải học từ đầu, mà hiện tại cũng chẳng hiểu, không bằng chiêm ngưỡng một chút như thế nào được gọi là độ khó cao."
Thực chất y nào quan tâm đến độ khó là gì, y chọn khúc nhạc này chỉ vì cái tên của nó mà thôi.
"Luyến nhân tâm" sao? Y thật sự muốn biết dưới bàn tay tài hoa của nàng, khúc nhạc này sẽ mang đến cho y kinh hỉ gì? Thật mong chờ nha.
"Ồ, vậy ngươi muốn ta đàn bằng nhạc cụ nào?" Nàng hỏi.
"Tùy Cửu Hoàng thẩm."