Thật ra khi Cơ Tuyết nói ra những lời này, nàng chỉ muốn dò xét thực hư, xem trong sự việc ngày hôm nay Vương Chi Dực đóng vai trò gì.
Từ lúc Lăng Kình bắt đầu cuộc hỗn chiến, Vương Chi Dực vẫn tỏ ra thản nhiên ngồi một bên xem trò vui trong khi tất cả những người có mặt ở đây đều luôn trong trạng thái căng thẳng.
Nói một cách dễ hiểu chính là, y dường như đã biết trước sự việc xảy ra, hoặc là y cũng có một chân trong chuyện này.
Cho đến khi y xuất hiện kéo nàng ra khỏi cuộc chiến loạn, nàng đã có thể chắc chắn chín phần y và Lăng Kình là người một phe.
Nàng chỉ là đang thắc mắc vì sao y lại cứu nàng mà thôi.
Vương Chi Dực nhìn nàng đầy hứng thú, khoé miệng cong lên: "Ồ, nàng thông minh hơn ta nghĩ đấy!"
Cơ Tuyết cười lạnh: "Chỉ có kẻ ngu mới không nhìn ra."
Vương Chi Dực cười thêm càn rỡ: "Bổn Thái tử rất thích tính cách cường ngạnh này của nàng."
Cơ Tuyết không thèm nhìn hắn nữa, xoay người tiếp tục dõi theo Lăng Kỳ đang từng bước ép sát Lăng Kình. Thắng thua dường như sắp được phân định rồi.
"Bớt nói nhảm đi. Ngài rốt cuộc muốn thế nào? Dùng ta uy hiếp Lăng Kỳ?"
"Nàng nghĩ sao?" Y hỏi ngược lại nàng.
"Chẳng thế nào cả. Ta hiện tại đã ở trong tay ngài, ngài muốn như thế nào thì như thế đó. Còn ta có nghe lời ngài hay không là chuyện của ta. Nghĩ hay không nghĩ có khác nhau?" Cơ Tuyết vẫn bộ dáng thờ ơ nói.
"Nếu ta nói ta hiện tại có hứng thú với nàng hơn thì sao?" Vương Chi Dực tựa tiếu phi tiếu nói.
Cơ Tuyết quay sang nhìn hắn đánh giá thực hư, sau đó lên tiếng hỏi: "Ngài có hứng thú với ta?"
Y gật đầu: "Đúng vậy."
Nàng nở nụ cười giảo hoạt: "Rất tiếc, ta không có hứng thú với ngài."
"Không suy nghĩ lại sao? Bổn Thái tử so với Kỳ Vương cũng không tệ mà. Hắn có thể cho nàng thứ gì, bổn Thái tử cũng có thể đáp ứng nàng." Vương Chi Dực nghiêm túc nói.
Cơ Tuyết khẽ nhíu mày, sau đó cũng học theo bộ dáng nghiêm túc của y, cất giọng: "Thái tử điện hạ, ta nghĩ ngài không có khả năng đó đâu."
"Vì sao không?" Y thắc mắc.
"Không thể chính là không thể. Chẳng vì sao cả."
"Nàng không nói làm sao nàng biết ta không thể đáp ứng nàng?" Vương Chi Dực không buông tha, tiếp tục truy hỏi.
Cơ Tuyết nhìn chằm chằm y, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngài thật sự muốn ta nói sao?"
Y gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy. Nếu nàng không cho ta câu trả lời thuyết phục, ta sẽ tự chủ trương vậy."
Cơ Tuyết khẽ cười một tiếng, sau đó nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Thái tử điện hạ, ngài có thể thả ta tự do bay nhảy sao? Đời này kiếp này ngài có thể chỉ có một mình ta sao? Ngài có thể từ bỏ Vương vị để cùng ta quy ẩn sao?"
Cơ Tuyết trước khi nói ra ba điều này đã cân nhắc vô cùng kỹ lưỡng, không chỉ cho bản thân nàng mà nàng còn tin tưởng Lăng Kỳ có thể vì nàng mà làm được những điều này.
Bởi đâu nàng có sự tự tin này? Đa phần đều do những lời mà Nam Cung Giác đã từng nói với nàng.
Hắn có thể cho nàng sự tự do, bởi vì hắn chưa từng ép buộc ai làm điều bản thân người đó không muốn.
Hắn đời này chỉ có mình nàng, cũng là điều hắn từng hứa với nàng.
Hắn có thể từ bỏ Vương vị, bởi vì Nam Cung Giác nói đó chính là mong muốn đời này của hắn, cùng người mình yêu rời xa chốn thị phi, sống một cuộc đời tự do tự tại.
Những thứ nàng muốn, Lăng Kỳ đều có thể cho nàng, nhưng với người đang đứng bên cạnh nàng - Thái tử Đông Ly quốc thì không như thế.
Một người có dã tâm như y, làm sao có thể vì ai đó mà từ bỏ Hoàng vị sắp thuộc về mình? Cho nên, nàng chính là đánh vào yếu điểm của y mà nói ra.
Vương Chi Dực tâm tình vô cùng phức tạp, theo từng câu nói của nàng mà lên lên xuống xuống.
Y có thể cho nàng tự do, để nàng có thể làm điều nàng thích. Y có thể vì nàng mà từ bỏ ngàn vạn giai nhân. Nhưng từ bỏ Hoàng vị, y không làm được.
Y đã phải nỗ lực như thế nào, đánh đổi biết bao nhiêu mới ngồi vững trên ngôi vị Thái tử, y làm sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ? Đó là chuyện không thể nào.
Quyền lực tối thượng là thứ khiến cho con người khó lòng từ bỏ nhất, và y, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Vương Chi Dực nở nụ cười tự giễu. Hoa hồng tuy đẹp nhưng có gai, hắn vẫn nên tự biết lượng sức thì hơn.
Y đối với nàng vô cùng hứng thú, nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự tán thưởng. Nữ nhân y không thiếu, cho nên không cần phải vì một nữ nhân không thuộc về mình mà khiến cho bản thân lâm vào ngõ cụt, rất không đáng.
Được rồi, xem như y thua vậy, nhưng cũng không thể xem là mất mặt được. Buông tay đúng lúc đôi khi cũng là một hảo hán, co được thì duỗi được.
Vương Chi Dực cười vang một tiếng: "Được, xem như bổn Thái tử không có phước phần vậy."
Cơ Tuyết trầm trồ: "Ồ, Thái tử điện hạ thật khiến cho tiểu nữ nhìn bằng con mắt khác đấy!"
Y cười ngả ngớn: "Có phải cảm thấy bổn Thái tử rất đáng mặt nam nhi hay không? Có muốn suy nghĩ lại?"
Cơ Tuyết xua tay: "Miễn đi, bổn Vương phi có một nam nhân là đủ rồi."
Vương Chi Dực hai tay chắp sau lưng, nhìn xuống toàn cảnh hỗn loạn bên dưới, cất giọng: "Thật lòng mà nói bổn Thái tử rất xem trọng nàng. Nếu như hôm nay ta không cần phải nhúng tay vào thế sự này, ta rất muốn cùng nàng kết bái huynh muội đấy."
Cơ Tuyết liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Vậy thì ngài cứ lẳng lặng đứng xem là được. Ta nghĩ ngài cũng không muốn xen vào có đúng hay không? Nếu không ngài đã sớm động thủ, cần gì ở đây cùng ta nói giông dài."
Vương Chi Dực lại cười lớn: "Ha ha... Nàng đúng là hiểu ta đấy. Vậy chi bằng hiện tại chúng ta liền kết bái huynh muội, thế nào?"
Cơ Tuyết bĩu môi: "Ngài rất có nhã hứng nhỉ? Nhưng mà rất tiếc, ta hiện tại không có tâm trạng."
"Không thể cân nhắc sao? Ta dù sao cũng là Thái tử một nước đấy, có ca ca như ta làm chỗ dựa, nàng không phải nên cảm thấy vui vẻ sao?"
Cơ Tuyết lườm y một cái: "Ồ, vui chứ, vui chết đi được đấy!"
"Nàng đúng là nữ nhân không biết tốt xấu." Vương Chi Dực cũng bĩu môi.
"Quá khen rồi."
Cơ Tuyết tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì cực kỳ vui vẻ. Có một người ca ca kết nghĩa như Vương Chi Dực cũng không tệ.
Y đã dám cùng nàng thẳng thắn nói những lời kia chứng tỏ con người của y cũng không đến nỗi nào.
Nếu như y là một người trong ngoài bất nhất, y đã dậu đổ bìm leo, dùng nàng để uy hiếp Lăng Kỳ đầu hàng từ lâu rồi chứ không phải cứ ta một câu, ngươi một câu cùng nàng tán dóc như thế.
Từ lúc y đưa nàng đến chỗ này đã gián tiếp nói lên con người thật sự của y, cho nên nàng mới thản nhiên và bình tĩnh đến như vậy. Nàng chính là tin tưởng y sẽ không làm hại nàng.
Sau mấy mươi chiêu qua lại, Lăng Kình cuối cùng cũng bị Lăng Kỳ đánh cho một chưởng văng xa mấy mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Lăng Kình chống kiếm xuống đất giữ thân mình không cho ngã quỵ, ánh mắt phát ra tia hàn ý lãnh khốc, khoé miệng giương lên, nở nụ cười khinh miệt: "Ra tay đi. Nếu như hôm nay ngươi không xuống tay, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Lăng Kỳ nhìn y, ánh mắt ngập tràn sự bi thương: "Đệ sẽ không giết huynh. Để Hoàng thượng phân định đi."
Lăng Bình lúc này bước ra từ phía sau Cấm vệ quân, đi đến bên cạnh Lăng Kỳ, vỗ vai hắn, nhẹ gật đầu: "Được rồi, còn lại để Trẫm đi."
Lăng Kỳ cũng nhìn y gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía Cơ Tuyết và Vương Chi Dực đang ở trên nóc nhà cách đó không xa.
Nhìn thấy nữ nhân của mình bị nam nhân khác ôm đi, hắn làm sao thoải mái cho được.
Vẫn biết là Vương Chi Dực sẽ không hại nàng nhưng y để mắt đến nàng là sự thực, hắn vẫn là không thể bình tĩnh được.
Phóng ánh mắt chứa đầy lãnh ý đến Vương Chi Dực, y dường như hiểu được ý tứ của hắn, cũng đáp lại hắn bằng ánh mắt ngập tràn khiêu khích.
Cơ Tuyết nhìn hai nam nhân mắt qua mày lại chỉ khẽ lắc đầu, sau đó quay sang nói với Vương Chi Dực: "Cảm phiền Thái tử điện hạ đưa ta xuống chỗ Kỳ Vương."
Y mỉm cười, gật đầu: "Được, rất sẵn lòng."
Sau câu nói, Vương Chi Dực sải cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đạp nhẹ một cái phi thân đến bên cạnh Lăng Kỳ.
Khi đứng trước mặt Lăng Kỳ rồi, Vương Chi Dực vẫn giữ nguyên tư thế ôm eo Cơ Tuyết, không có ý định bỏ ra, nhìn hắn bằng ánh bắt tràn ngập khiêu khích.
Lăng Kỳ nhìn y bằng ánh mắt băng lãnh, nghiến răng nói: "Buông nàng ra!"