Lăng Kỳ nghe vậy trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bức rức, chưa bao giờ hắn cảm thấy khó chịu như hiện tại.
Nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của Cơ Tuyết, hắn khẽ nhíu mày, tự hỏi, nàng làm sao lại cao hứng như vậy?
Hoàng thượng ban phủ đệ, có nghĩa là hắn và nàng có thể được tự do mà không phụ thuộc vào đối phương, nàng sau này cũng không nhất thiết phải ở Kỳ Vương phủ mà có thể tùy ý ở phủ đệ của mình.
Chẳng lẽ nàng từ lâu đã có ý định này? Chẳng lẽ nàng cũng giống như hắn, không mong muốn mối hôn sự do Hoàng thượng ban?
Lăng Kỳ bất giác nhớ lại sự việc Nam Cung Giác hạ xuân dược cho nàng và hắn đêm động phòng hoa chúc. Vậy ra đây chính là ý tứ của lão sao? Nàng cũng không muốn gả cho hắn?
Nỗi phiền muộn không hiểu sao lại dâng tràn trong lòng hắn.
Chẳng phải hắn nên cảm thấy vui vẻ khi sau này "Tuyết nhi" của hắn sẽ không phải cùng nàng đối mặt hay sao? Mối quan hệ hữu danh vô thực này hắn cũng đã có thể giải thích cùng "Tuyết nhi" rồi. Vậy thì hà cớ gì hắn lại thấy bức bối không yên?
Gạt cảm xúc hỗn loạn qua một bên, Lăng Kỳ lạnh nhạt nói: "Cứ theo ý Hoàng huynh mà làm."
Lăng Bình khẽ cười: "Được, vậy cứ theo ý Trẫm đã phân phó. Kỳ Vương phi, ý nàng thế nào?"
Cơ Tuyết vui vẻ nói: "Vâng, cứ theo ý chỉ của Hoàng thượng, thần nữ tạ ơn không hết, làm sao lại không đồng ý?"
Lăng Bình gật đầu hài lòng: "Vậy thì tốt. Đợi phủ đệ được tu sửa xong, Trẫm liền cho người đến báo với Hoàng đệ muội, sau đó chọn ngày lành tháng tốt mở cửa học viện."
"Tạ Hoàng thượng." Cơ Tuyết thi lễ.
"Là việc Trẫm nên làm thôi."
Lúc này một vị công chúa không ngồi yên được, đã muốn mở miệng hỏi han từ lâu, đến khi thấy sự việc đã được ấn định, nàng ta không yên lặng được nữa, đứng lên hướng Lăng Bình hỏi han: "Phụ Hoàng, nhi thần có thể đến Học viện của Hoàng thẩm học cầm nghệ hay không?"
Người lên tiếng là Ngũ công chúa, nhỏ hơn Cơ Tuyết chừng hai tuổi, cũng là vị công chúa được Lăng Bình sủng ái nhất, bởi vậy giữa đại điện này nàng ta mới dám bạo gan mở miệng.
Nhìn thấy Ngũ công chúa đã cất lời, những công chúa còn lại cùng các phi tần, phi tử của các vị Điện hạ cũng nhao nhao muốn được theo chân Cơ Tuyết học cầm nghệ.
Lăng Bình nhìn thấy một tràng cảnh này chỉ khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh hiểu được tâm tư của đám nữ nhân ở đây, cho nên y cũng không tỏ ra tức giận, ho khan hai tiếng để chấn chỉnh đại điện, sau đó mới nói: "Vậy phải hỏi xem Kỳ Vương phi có đồng ý thu nhận các ngươi hay không?"
Cơ Tuyết nghe điểm danh chỉ khẽ nhướn mày, sau đó cũng vui vẻ gật đầu: "Được các vị nương nương và Công chúa coi trọng là phúc phần của thần, thần dĩ nhiên vô cùng hoan nghênh."
Lăng Bình cười lớn: "Vậy đại thọ sắp tới của Thái hậu, Trẫm mỏi mắt mong chờ sẽ được thưởng thức các tiết mục đặc sắc của các vị phi tần và nhi tử của Trẫm, nhất định đừng để Trẫm và Thái hậu thất vọng đấy!"
"Tạ Hoàng thượng, tạ Thái hậu."
Cả đại điện hô hào vang dội, trên mặt ai nấy đều là sự kinh hỉ không ngớt.
Sau khi rời Phụng Chiêu cung, Lăng Kỳ và Cơ Tuyết lúc này đang ngồi trên xe ngựa rời khỏi Hoàng thành đi đến Thừa tướng phủ.
Nhìn nét mặt điềm nhiên của Cơ Tuyết, Lăng Kỳ liếc nhìn nàng mấy lần nhưng mãi không lên tiếng được.
Cơ Tuyết ngồi đối diện hắn, tuy nhìn ra phía bên ngoài nhưng lại cảm nhận vô cùng rõ ràng ánh mắt ai đó đang nhìn nàng không hề kiêng kỵ.
Khẽ cười một cái, nàng quay đầu nhìn hắn, dịu giọng hỏi: "Chàng không có gì muốn nói với thiếp sao?"
"Ta..."
Lăng Kỳ bất ngờ bị hỏi tới thì khẽ chấn động, nhất thời không biết phải nói gì cùng nàng.
Từ lúc thú nàng về đến giờ hắn và nàng chưa từng cùng nhau ngồi lại nói chuyện, cho nên hắn hiện tại chẳng biết chút gì về nàng.
Một khi không biết gì về nhau, không hiểu nhau thì làm sao có chung đề tài để nói.
Nhìn ra sự lúng túng của Lăng Kỳ, Cơ Tuyết chỉ khẽ cười, sau đó lên tiếng: "Về việc thiếp xin Hoàng thượng mở học viện, chàng thật sự không thấy phiền chứ?"
"Không có, là sở thích cùng mong muốn của nàng, ta không có lý do gì để ngăn cản." Lăng Kỳ điềm tĩnh nói.
Cơ Tuyết chống cằm nhìn hắn, ánh mắt khẽ cong lên: "Thiếp chẳng phải là Vương phi của chàng sao? Chàng không quan tâm hay là để tùy ý thiếp?"
Lăng Kỳ nheo mắt nhìn nàng, trong lòng lại không hiểu sao có chút rung động khi nghe nữ nhân trước mặt nói nàng là Vương phi của hắn.
Hắn theo bản năng trả lời: "Tùy ý nàng."
"Ồ." Cơ Tuyết cười ngọt ngào, chỉ tiếc hắn không thể nhìn thấy.
Nàng nói tiếp: "Vậy sau này thiếp có phủ đệ, chàng muốn thiếp ở Kỳ Vương phủ hay ở phủ đệ của thiếp?"
Cơ Tuyết ánh mắt lại cong lên cho nên Lăng Kỳ có thể nhìn thấy rõ ràng sự vui vẻ của nàng. Thế nhưng ngoài sự vui vẻ kia, hắn lại vô tình nhìn thấy sự trêu chọc của nàng.
Đáy mắt rung chuyển, sáng trong như nước hồ mùa thu bị gió thổi đến làm ánh lên thứ ánh sáng thuần khiết nhu tình, hắn lại nhìn thấy sự khiêu khích đến táo bạo của nàng.
Hắn bất giác bị xoáy sâu vào đôi mắt biết cười của nàng đến nỗi bản thân bị động tự mình hãm sâu vào không thể thoát khỏi, cuối cùng là sự tự nguyện, tự nguyện chìm đắm vào thứ nhu tình nàng đang từng chút từng chút một đem đến cho hắn.
Không cần phải nói bất cứ lời vô nghĩa nào, chỉ cần thông qua ánh mắt, nàng và hắn dường như có thể tự hiểu lẫn nhau, tựa như đã quen thuộc nhau từ rất lâu rồi.
Biết rõ Lăng Kỳ đang nhìn nàng đánh giá, Cơ Tuyết vẫn thản nhiên nhìn hắn không rời.
Gật đầu một cái, nàng nói: "Thiếp biết mình phải cư xử như thế nào, chàng có thể yên tâm, thiếp tuyệt đối không khiến chàng phải khó xử."
Dừng lại nhìn hắn sâu thêm một cái, nàng nói tiếp: "Thiếp có thể xin chàng một việc không?"
"Được." Lăng Kỳ không cần suy nghĩ liền gật đầu.
"Một lát nữa về Thừa tướng phủ, thiếp có thể nhờ chàng cùng thiếp... ừm... đóng giả ân ái hay không?"
Lăng Kỳ nghe nàng nói vậy thì mi tâm bất giác cũng nhíu chặt. Đóng giả ân ái? Rốt cuộc nàng có ý định gì?
Thấy hắn không trả lời, nàng nói tiếp: "Thiếp không muốn để phụ mẫu và hai ca ca lo lắng. Chỉ cần để họ nhìn thấy thiếp sống tốt là được."
"Được." Lăng Kỳ gật đầu.
Không cần nàng phải xin hắn, hắn sẽ tự động đối xử tốt với nàng, bởi vì nàng xứng đáng được như thế.
Xem như bù đắp cho nàng cũng được, làm tròn bổn phận của phu quân cũng được, hắn cũng sẽ tự nguyện làm như vậy.
"Đa tạ chàng."
Xe ngựa nhanh chóng đi đến Thừa tướng phủ.
Lăng Kỳ bước xuống, đưa tay ra đỡ, cẩn thận dìu nàng xuống xe ngựa.
Khi đôi tay mềm mại của nàng chạm vào tay hắn, cảm giác quen thuộc một lần nữa ùa về khiến đáy lòng hắn lại chấn động.
Nếu hắn nhớ không sai, đây mới chỉ lần thứ hai hắn chạm vào tay nàng, không lý nào lại có thể quen thuộc tới như vậy?
Chẳng lẽ một đêm kia triền miên cùng nàng lại có thể vô thức ghi nhớ, lại nhớ đến vô cùng chi li.
Thu liễm tâm trạng, Lăng Kỳ sải bước đi vào bên trong Thừa tướng phủ, Cơ Tuyết cũng lặng lẽ theo sau, trên miệng vẽ lên độ cong mềm mại.
"Cũng có lúc biết ngượng ngùng nha. Thật đáng yêu!" Cơ Tuyết thầm nghĩ.
Bước vào tiền sảnh Thừa tướng phủ, một nhà bốn người Cơ Vĩnh Sơn đã đợi từ sớm, đến khi nhìn thấy người chờ đợi đã đến mới thở phào một hơi.
Cơ Vĩnh Sơn ở chốn quan trường đã lâu nên dễ bề khống chế tâm trạng, dù có chút kích động khi được nhìn thấy ái nữ trở về.
Cơ thừa tướng tiến đến nghênh đón: "Kỳ Vương, Kỳ Vương phi. Mau dâng trà." Sau đó hướng vị trí chủ toạ vời Lăng Kỳ đến ngồi.
Lăng Kỳ gật đầu đáp lễ, sau đó ngồi xuống ghế, lên tiếng: "Đều không phải người xa lạ, nhạc phụ, nhạc mẫu không cần đa lễ."
Cơ thừa tướng sắc mặt hoà hoãn, cười nói: "Kỳ Vương, lão thần thật sự không dám. Mời Kỳ Vương dùng trà."
"Tạ nhạc phụ."
Lăng Kỳ gật đầu, cầm chén trà nhấp một ngụm, ánh mắt lại không tự chủ lặng lẽ dõi theo nhất cử nhất động của Cơ Tuyết.
Nàng mỉm cười ngọt ngào lên tiếng: "Mẫu thân, đại ca, nhị ca, mọi người vẫn khoẻ sao?"
"Mọi người đều rất tốt, còn muội?" Cơ Phong thay mặt trả lời.
Nàng gật đầu: "Muội cũng vậy."
Lâm Ái My đến bên cạnh Cơ Tuyết, cầm lấy tay nàng lên tiếng hỏi han: "Tuyết nhi, đã quen với Kỳ Vương phủ hay chưa?"