Cơ Tuyết hai tay khoanh trước ngực, mắt chớp chớp nhìn Nam Cung Giác, cười gian xảo: "Sư phụ nhìn đồ nhi hiện tại xem, không phải rất tốt sao?"
Lão nhìn nàng, cười cười: "Đồ nhi ngoan, ngươi với vi sư quả nhiên là tâm lý tương thông."
Cơ Tuyết nhíu mày: "Sư phụ lại có ý tưởng gì nữa?"
Nam Cung Giác tựa tiếu phi tiếu nói: "Cũng không phải là ý tưởng, mà là lo nghĩ cho đại cuộc, cũng là vì an toàn của nha đầu ngươi mà nghĩ."
Nói đến đây, lão dừng lại nhìn nàng.
Cơ Tuyết mới chỉ nghe được một nửa liền tỏ ra bực bội: "Sư phụ, người có thể một lần nói hết được không? Cứ nói một nửa lại thôi! Sư phụ thấy vui nhưng đồ nhi thấy hổng có vui đâu!"
Nam Cung Giác ho khan hai tiếng, lườm nàng một cái rồi mới nói: "Chẳng phải vi sư đã nói nha đầu ngươi là yếu điểm trí mạng của hắn sao? An toàn của ngươi cũng chính là an toàn của hắn. Một khi hắn biết ngươi gặp bất trắc, ngươi nói xem, hắn có phải sẽ bất chấp tất cả chỉ để ngươi không bị tổn hại dù chỉ một cọng tóc hay sao? Cho nên vi sư liền dùng một đạo thánh chỉ kia, giúp hắn an bài mọi chuyện mà không để hắn nhận biết nha đầu ngươi."
Lão dừng lại, bất chợt trở nên nghiêm túc: "Thân phận của ái nữ Cơ Vĩnh Sơn vào thời điểm này là một nấc thang khiến cho gọng kìm đấu đá nghiêng hẳn về phía Lăng Bình, bởi vì phụ thân và gia gia của ngươi tuy bề ngoài chỉ là quan văn nhưng thế lực phía sau tuyệt không đơn giản. Cho nên một khi Lăng Bình có thêm thế lực này ủng hộ, Lăng Kình cũng phải lép vế một chút. Trừ khi Lăng Kình nắm được nhược điểm của Lăng Kỳ, vậy thì kết quả thế nào, ngươi cũng có thể đoán được rồi."
Cơ Tuyết chống cằm suy nghĩ. Qua một lúc, nàng mới lên tiếng: "Đồ nhi hiểu rồi. Cho nên hiện tại đồ nhi có thể hiểu được ý của sư phụ là, đồ nhi tạm thời vẫn giấu hắn, không để cho hắn nhận biết đồ nhi?"
Nam Cung Giác gật gù: "Cũng hiểu chuyện đấy."
"Nhưng nếu hắn đã nhận ra đồ nhi rồi thì sao?"
Lão chột dạ: "Ách, ta cũng không dám chắc. Định lực của hắn tương đối cao. Nếu như ta đoán không sai, đêm qua trong ảo giác, hắn nhất định nhận nhầm Vương phi của hắn chính là nha đầu ngươi. Ách, cuối cùng cũng vẫn là ngươi thôi không phải sao? Cho nên, chỉ cần sau này ngươi không dùng khuôn mặt thật đối diện hắn, vi sư khẳng định hắn không thể nhận biết ngươi. Trừ phi chính ngươi để lộ sơ hở."
Cơ Tuyết gật đầu: "Đồ nhi hiểu rồi. Mặc kệ đi, nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Nam Cung Giác vuốt râu cười hài lòng: "Đồ nhi ngoan lắm, đã biết lo nghĩ cho đại cuộc rồi."
Cơ Tuyết không nói gì, chỉ bĩu môi nhìn lão.
Lão đột nhiên nghĩ đến vấn đề nào đấy, chợt lên tiếng hỏi nàng: "Giữa ngươi và hắn, ngoài khuôn mặt ra, có gì đó để nhận biết nhau hay không?"
Cơ Tuyết nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Có lẽ là... nhiều lắm!"
Nàng và hắn khi đó ở Bách Hoa sơn trang cũng tiếp xúc với nhau không ít, ngoài nhìn mặt thật của nhau ra, hẳn là chỉ cần dựa vào những khúc nhạc mà nàng đàn cho hắn nghe, hắn liền có thể nhận ra nàng.
"Nói vi sư nghe một chút."
Nàng thản nhiên nói: "Thì chính là dựa vào mấy khúc nhạc mà đồ nhi đã đàn cho hắn nghe."
"Chỉ như vậy?" Nam Cung Giác nhướn mày.
Nếu chỉ dựa vào mấy khúc nhạc thì dễ dàng rồi, lão đúng là liệu sự như thần.
Cơ Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Chỉ như vậy thôi."
"Nha đầu bên cạnh ngươi thì sao?"
"Đồ nhi không chắc." Nàng lắc đầu.
Nam Cung Giác trầm ngâm, một lúc sau mới lên tiếng: "Ta nghĩ hắn không nhận ra nha đầu đó. Hôm qua chẳng phải hắn đã nhìn thấy rồi hay sao?"
"Ồ, cũng có khả năng."
Nam Cung Giác nhấp một ngụm trà, sau đó cất giọng: "Được rồi, những gì cần nói vi sư đều đã nói. Đến thời điểm thích hợp, vi sư sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào. Trước mắt cứ như vậy đi đã. Vì sự an toàn của ngươi, vi sư đã tìm một thế thân cho ngươi đến ở Bách Hoa sơn trang rồi, hẳn là hôm nay sẽ có người đến báo cho hắn. Như vậy thì thân phận của ngươi hiện tại chỉ là Vương phi của hắn mà thôi, ngươi hiểu chứ?"
Cơ Tuyết tỏ ra không hiểu: "Vì sao phải tìm thế thân của đồ nhi?"
Lão trợn mắt: "Nha đầu ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc vậy hả? Vi sư đã nói đến nước đó mà nha đầu ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ ràng?"
Cơ Tuyết bĩu môi: "Hiểu rồi, hiểu rồi. Đồ nhi biết phải làm gì rồi."
Cùng lúc đó bên phía Lăng Kỳ.
Khi hắn tỉnh dậy thì nữ nhân kia đã rời đi từ lâu, bởi vì phía bên nàng nằm đã là một mảnh lạnh tanh, mà nơi đó để lại một vệt đậm màu vô cùng chói mắt.
Hắn nhìn lại một thân trần truồng của mình, mi tâm bất giác nhíu chặt.
Hắn cố gắng nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, sau đó mày rậm cũng nhăn lại.
Hắn và nữ nhân kia đêm qua thật sự đã làm chuyện kia sao?
Chờ một chút!
Đáy mắt hắn bỗng nhiên sáng lên. Đêm qua chẳng phải hắn nhìn thấy Tuyết nhi của hắn sao?
Nữ nhân kia... là nàng?
Tức tốc mặc lại bộ hỷ phục của tân lang, Lăng Kỳ hét lớn: "Vu Minh!"
Chỉ tích tắc sau, Vu Minh đã xuất hiện trước mặt hắn, cất giọng: "Chủ tử!"
"Vương phi đâu?" Hắn hỏi.
Vu Minh không cần suy nghĩ, liền trả lời: "Đã được sư phụ người mang đi."
Lăng Kỳ nhíu mày: "Mang đi? Nơi nào?"
"Mai Uyển. Phía tây Vương phủ."
Vu Minh vừa dứt lời, Lăng Kỳ liền phóng đi như một cơn gió, hiển nhiên đích đến là Mai Uyển.
Bước vào đình viện Mai Uyển, nhìn thấy sư phụ Nam Cung Giác và nữ nhân kia đang vui vẻ dùng điểm tâm sáng, mi tâm hắn khẽ nhíu chặt.
Trí nhớ của hắn vốn rất tốt, một khi đã nhớ là sẽ không quên. Ngoài sự việc xảy ra sau khi xuân dược phát tác hắn không thể nhớ, nhưng những gì xảy ra trước đó hắn còn nhớ như in.
Nữ nhân kia cũng giống hắn đều vô tình uống phải xuân dược, khi đó nàng ta phát tác còn nhanh hơn cả hắn, vậy mà bây giờ lại có thể ngồi đó vui vẻ nói cười, còn hắn đến tận bây giờ mới tỉnh lại?
Chẳng lẽ do hắn uống nhiều hơn nàng ta sao?
Hắn chăm chú nhìn gương mặt Cơ Tuyết, mày rậm càng nhăn lại thấy rõ. Trong lòng hắn cười tự giễu, vậy mà không phải là nàng!!!
Hắn đang mong đợi điều gì đây? Làm sao có thể là nàng! Hắn chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi!
Cơ Tuyết và Nam Cung Giác nhìn thấy hắn không mang theo mặt nạ bạc mà chạy đến đây, cả hai người đều tỏ ra vô cùng thản nhiên giống như đã biết trước vậy.
Cơ Tuyết lặng lẽ nhìn hắn đánh giá, cười khẽ. Không ngờ cũng có lúc nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nàng có thể vẽ ra từng biểu cảm của hắn lúc này đấy. Thật là vô cùng phong phú.
Nam Cung Giác nhìn hắn, nhếch miệng: "Vội vàng như thế làm gì? Sợ vi sư mang Vương phi của ngươi đem đi à? Vi sư đêm qua chẳng phải đã nói sáng nay sẽ an bài cho nàng hay sao?"
Trên miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lão đã cười đến vặn vẹo rồi. Hắn đúng là không nhận ra nha đầu kia, nếu không hắn sẽ không có những biểu hiện kia đâu.
Hắc hắc... Lăng Kỳ a Lăng Kỳ, ngươi cũng có ngày này a.
Lại nhìn Cơ Tuyết thêm một lần, Lăng Kỳ mới nhìn tới Nam Cung Giác, tỏ ra không vui nói: "Sư phụ, người vì sao lại làm như vậy?"
Nam Cung Giác uống một chum trà, thờ ơ nói: "Vi sư đã làm gì?"
"Người đã làm gì, còn cần đồ nhi phải nói rõ ra sao? Người làm như vậy đồ làm sao ăn nói với..." nàng ấy!
Lăng Kỳ lạnh lùng nói, hai chữ "nàng ấy" lại không thể nói thành tiếng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của nữ nhân kia.
Chính hắn cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy chột dạ.
Nữ nhân kia chỉ vì thân bất do kỷ hắn mới phải chấp nhận thú vào cửa, đêm qua cùng nàng làm chuyện kia cũng là ngoài ý muốn. Hắn không yêu nàng, nhưng cũng không muốn làm tổn thương nàng... Nàng vô tội!
Nam Cung Giác vẫn một bộ dáng "vi sư không hề sai", điềm tĩnh nói: "Nếu vi sư không làm thế, ngươi dám nói ngươi sẽ làm tròn bổn phận của tân lang sao?"
Cơ Tuyết bất chợt quay sang lườm Nam Cung Giác.
Lăng Kỳ cũng nhìn lão nhíu mày.
Đúng vậy, nếu như không có thứ xuân dược kia, hắn có khi không thể ở cùng nữ nhân kia dù chỉ nửa canh giờ thật.
Nhưng lão làm như vậy thì hắn không phải là ngụy quân tử à? Đối với nàng, đối với nữ nhân kia đều không công bằng.
Không đợi Lăng Kỳ trả lời, Nam Cung Giác lại lên tiếng: "Làm thì cũng đã làm rồi, ván cũng đã đóng thuyền, ngươi muốn lật lọng không chịu trách nhiệm?"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Lần này cả Cơ Tuyết và Lăng Kỳ đều đồng thanh lên tiếng vô cùng ăn ý.