Kinh thành - Ngự thư phòng.
"Hoàng đệ mấy ngày nay đi đâu vậy? Trẫm cho người đến phủ tìm nhưng không ai hay biết Hoàng đệ đi nơi nào?"
Nghe tin Lăng Kỳ trở về, Lăng Bình liền triệu hắn vào gặp, cốt để nói với hắn vụ việc thánh chỉ ban hôn đã được chiếu cáo, hiện tại hắn cần phải chuẩn bị cho ngày đại hôn.
Lăng Kỳ lạnh nhạt nói: "Đến chỗ Nam Cung Giác ở mấy ngày."
Lăng Bình khẽ cười: "Không phải đi đến chỗ của ý trung nhân sao?"
Lăng Kỳ khẽ nhíu mày. Hắn đã lặng lẽ rời đi, vậy mà Lăng Bình cũng biết được? Vậy có phải hay không Lăng Kình cũng biết?
Xem ra tai mắt của kẻ địch bên cạnh hắn cũng quá nhiều rồi. Có lẽ nên nghe theo chỉ dẫn của Nam Cung Giác, không nên tự thân hắn đi điều tra, sẽ bức dây động rừng.
"Nàng đã không còn ở đó."
"Cho nên?" Lăng Bình nhướn mày.
"Hoàng huynh yên tâm. Hôn sự này đệ sẽ không thoái thác. Hiện tại đệ muốn trở về nghỉ ngơi. Ý đệ là muốn hoàn toàn rời xa triều chính để chuyên tâm chuẩn bị hôn sự." Lăng Kỳ vẫn một bộ dáng lạnh lùng kia.
"Cửu đệ không trách Trẫm tự ý tuyên cáo thánh chỉ chứ?"
Lăng Kỳ thờ ơ trả lời: "Không có. Dù sao người thất hứa là đệ, Hoàng huynh chỉ là vì đại cuộc mà lo nghĩ."
Lăng Bình nheo mắt ngầm đánh giá, cuối cùng cũng gật đầu: "Được, vậy thì tốt. Cửu đệ cứ trở về nghỉ ngơi, sau đó trang hoàng Kỳ Vương phủ cho tốt chờ đến ngày đại hôn. Sính lễ Hoàng huynh đều đã giúp Cửu đệ sắp xếp ổn thoả rồi, chỉ chờ ngày rước Vương phi về phủ thôi."
Lăng Kỳ cúi đầu: "Đa tạ Hoàng huynh, vậy đệ xin phép cáo lui."
"Được."
Lăng Kỳ đi rồi, Lăng Bình đối Trần công công hỏi: "Thật sự không có người ở đấy sao?"
Trần công công gật đầu: "Vâng, Hoàng thượng."
Lăng Bình trầm ngâm: "Rốt cuộc nàng ta là ai?"
Suy nghĩ một chút, Lăng Bình lại lên tiếng hỏi: "Bên phía Kình Vương thế nào? Có động tĩnh gì không?"
Trần công công sắc mặt nghiêm trọng trả lời: "Nghe nói Kình Vương đã cho người truy sát Kỳ Vương trên đường trở về kinh, nhưng cũng bị Kỳ Vương giết sạch. Lại nghe phong thanh Kỳ Vương bị thương, cho nên thời gian về kinh mới bị chậm trễ."
"Có chuyện này sao?" Lăng Bình mi tâm nhíu chặt.
Trần công công gật đầu: "Vâng Hoàng thượng. Mấy ngày trước Kỳ Vương rời kinh đi trấn Nam Trung, ngoài người của chúng ta theo sau, còn có người của Kình Vương. Giữa đường đều bị mất dấu, không ai biết nơi ở chính xác của nàng ta."
Lăng Bình cười thâm trầm: "Cửu đệ quả nhiên là có sự chuẩn bị, cũng bảo vệ nàng ta quá chu toàn rồi."
Dừng lại một chút, Lăng Bình lên tiếng dặn dò: "Nhớ cho người theo sát Kình Vương. Đại hôn sắp tới không được để có sơ sót. Cho người bảo vệ Cơ Tuyết cho tốt, tránh để xảy ra biến cố. Nếu như nàng ta có mệnh hệ gì, hôn sự không thành không nói, bên phía Cơ Vĩnh Sơn cũng không yên đâu."
Trần công công gật đầu: "Vâng, lão nô đã biết. Nhưng hiện tại Cơ Tuyết đang ở chỗ Nam Cung Giác, người của chúng ta vẫn âm thầm bảo vệ, còn có người của Thừa tướng phủ. Nhiều người như vậy hẳn sẽ không có chuyện gì."
Lăng Bình thở phào: "Ừm, nàng ta ở chỗ Nam Cung Giác thì Trẫm yên tâm rồi, lão sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Còn về phủ Cửu đệ, ngươi cho người quan sát kỹ một chút, tùy thời báo cho Trẫm."
"Vâng, Hoàng thượng, lão nô đã biết."
Trở về phủ của mình, Lăng Kỳ toàn thân bực dọc cùng khó chịu. Hắn tự hỏi bản thân vì sao lại đến nông nỗi này? Chẳng lẽ hắn thật sự phải thú ái nữ Cơ Vĩnh Sơn hay sao? . Truyện Xuyên Không
Câu hỏi không có câu trả lời này, hắn cũng chỉ biết hỏi chính bản thân mình.
Cầm lấy cây sáo có một chữ "Tuyết", Lăng Kỳ lại thổi lên khúc nhạc mà nàng dạy hắn, trong lòng lại dâng lên nỗi nhớ nàng khôn nguôi.
Hắn và nàng, thật sự là vô duyên sao?1
Vài ngày trước đại hôn, Cơ Tuyết và Nam Cung Giác cùng nhau trở về kinh thành.
Trên đường trở về gặp phải không ít hắc y nhân truy sát nhưng nhờ có ám vệ âm thầm bảo vệ nên không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Cơ Tuyết thậm chí còn không biết chính bản thân mình bị truy sát, chỉ có Nam Cung Giác là nhạy bén phát hiện, nhưng lão cũng thờ ơ không để ý đến.
Nếu như việc cỏn con này còn khiến lão phải đích thân ra tay, vậy thì đám người của Lăng Bình và Cơ Vũ nuôi thật sự là tốn cơm tốn gạo rồi.
Về đến kinh thành, Cơ Tuyết dĩ nhiên ở trong phủ Thừa tướng, Nam Cung Giác sau khi vào cung gặp Lăng Bình thì đến ở trong Kỳ Vương phủ.
Lão vốn thân thuộc với Lăng Kỳ hơn, dù sao lão cũng là sư phụ của hắn, cũng là sư huynh của mẫu phi hắn, cho nên ở cùng hắn cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Quan trọng hơn là lão phải ở gần hắn để giám sát hắn. Biết đâu chừng một lúc nào đó hắn nổi điên đào hôn thì biết làm sao? Lão đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra.
Lão có thể chắc chắn nha đầu kia sẽ không chịu an phận đâu, thế nào trong ngày đại hôn cũng sẽ bày trò cho xem. Còn cả tên xú tiểu tử kia nữa, nhất định cũng không chịu thua kém.
Cái này nói sao nhỉ? Là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Đúng, không sai!
Một người suốt ngày mang mặt nạ kể cả lúc ngủ, một người cũng không chịu thua kém cả ngày cũng đeo mạng che mặt. Lão nhìn hai huynh muội bọn chúng mà cũng muốn mệt thây.1
Ai nha, kiểu này thế nào cũng không nhận ra nhau cho xem.
Như vậy cũng không nói đi, lão sợ nhất là xú tiểu tử kia đến hỷ phòng cũng không chịu vào, khi đó mới là khó trăm bề.
Nghĩ biện pháp. Nhất định phải tìm ra biện pháp.
Nam Cung Giác sau vài ngày suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra đối sách.
Hắc hắc... Gạo nấu thành cơm không phải là xong rồi sao? Chỉ cần một mồi lửa liền có thể bùng cháy dữ dội.1
Đồ đệ thân ái, vi sư chúc hai huynh muội ngươi trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm. Hắc hắc... Còn có, sớm sanh quý tử!1
Cùng lúc với suy nghĩ của Nam Cung Giác, hai người nào đó bất giác thấy lạnh sống lưng, hắt xì vài cái.
Ngày đại hôn, Cơ Tuyết từ sớm đã phải thức dậy chuẩn bị. Từ tắm rửa, chải tóc, trang điểm, mặc y phục tân nương... Tất vả đều có người thay nàng lo liệu.
Mặc dù nàng trước sau đều tỏ ra vui vẻ tươi cười, cốt là để cho người trong nhà an tâm. Thế nhưng trong lòng nàng là bộn bề tâm sự.
Có lẽ đây gọi là ám ảnh trước hôn nhân đi. Cơ Tuyết nghĩ là vậy.
Thử nghĩ mà xem, nàng hôm nay thành thân, chưa nói đến nàng phải gả cho người không yêu, vậy mà đến phu quân của mình là ai nàng cũng chưa một lần nhìn thấy. Có phải hay không vô cùng bi ai?
Làm nữ nhân cổ đại đúng là khổ mà.
Nhìn bản thân mình trong gương, Cơ Tuyết bỗng nhiên thở dài. Tân nương trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, nhưng trên mặt không thể nở được nụ cười thật lòng. Nàng cũng đáng thương lắm chứ!
Nhìn sang Thu Cúc đứng bên cạnh, Cơ Tuyết nở nụ cười ranh mãnh: "Thu Cúc, ta nhờ em một việc có được hay không?"
Thu Cúc không suy nghĩ nhiều liền gật đầu: "Vâng, tiểu thư, người cứ nói."
"Giúp ta trang điểm lại, xấu một chút, không ai nhận ra được ta càng tốt."
Thu Cúc mắt trợn tròn, sợ hãi nói: "Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hôn của người, làm sao người lại có ý nghĩ này chứ? Tân nương không phải muốn ngày đại hôn của mình phải trở nên xinh đẹp nhất hay sao?"
Cơ Tuyết xụ mặt xuống: "Thu Cúc, em nghĩ xem, tiểu thư của em là gả cho nam nhân xa lạ, chứ có phải gả cho nam nhân mình yêu đâu. Cho nên, ta không cần phải tỏ ra mình xinh đẹp làm gì!"
Thu Cúc không cho là đúng nói: "Vậy thì người cũng không cần phải làm cho mình xấu đi chứ?"
Cơ Tuyết tiếp tục nài nỉ: "Thu Cúc, sao em không đặt mình vào hoàn cảnh của ta mà suy nghĩ một chút. Em nghĩ xem, nếu như ta trông xấu một chút mà hắn vẫn đối tốt với ta, thì khi hắn nhận ra ta xinh đẹp, có phải hay không đối với ta càng tốt hơn?"
Thu Cúc suy nghĩ một chút cũng chịu đồng tình: "Tiểu thư nói cũng đúng. Tiểu thư hiện giờ quá xinh đẹp rồi, em là nữ nhân mà còn thấy mê mẩn huống hồ là nam nhân."
"Cho nên, em suy nghĩ lại một chút giúp ta trang điểm lại?" Cơ Tuyết nắm bắt thời cơ, tiếp tục thuyết phục.
Thu Cúc cuối cùng cũng xiêu lòng: "Được rồi tiểu thư, em chịu thua người rồi đó."
"Vậy mau mau một chút kẻo mẫu thân của ta quay lại!" Nàng hối thúc.
Thu Cúc thở dài: "Em biết rồi tiểu thư. Vậy người mau nhắm mắt lại, em lập tức giúp người trang điểm."
Một khắc sau, Cơ Tuyết mở mắt nhìn khuôn mặt hiện trên gương đồng.
Khoé miệng nàng cong lên, quay sang Thu Cúc nói: "Thu Cúc, ta thật sự bội phục em rồi!"