Đi hơn một ngày đường cuối cùng hai huynh muội Cơ Vũ và Cơ Tuyết cũng về đến Thừa tướng phủ, lúc này trời cũng đã về chiều.
Cơ Tuyết đi vào đình viện của cha nàng, đến khi nhìn thấy thân ảnh Cơ Phong, mắt nàng không khỏi rưng rưng.
Giống quá, thật sự vô cùng giống người anh trai của nàng ở hiện đại.
Từ khi xuyên việt đến giờ, hôm nay nàng mới thực sự cảm nhận được nơi này là nhà của mình, có anh trai của mình bên cạnh.
Cơ Phong nhìn thấy nàng cũng không khỏi có chút xúc động. Muội muội mà hắn yêu thương nhất đã hai năm chưa gặp, bây giờ đã lớn như vậy, cũng đã trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn rồi.
Hắn đột nhiên cảm thấy không nỡ gả nàng đi. Bao nhiêu năm ròng hắn xa nhà, bây giờ mới được trở về lâu một chút, hắn còn chưa hưởng thụ đủ cảm giác làm ca ca đâu.
"Đại ca!" Cơ Tuyết nhìn Cơ Phong, dịu dàng gọi.
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo của nàng như muôn rót mật vào tim hắn, khiến hắn tan chảy trong phút chốc, khoé mắt chợt thấy cay cay.
"Tuyết nhi!" Cơ Phong ôn nhu gọi.
Cơ Tuyết trong lòng chợt chấn động. Hai tiếng "Tuyết nhi" này đã bao lâu rồi nàng chưa được nghe từ miệng anh trai nàng, bây giờ lại được cất lên từ người nam nhân trước mắt khiến nàng không thể cầm lòng.
Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nàng cũng không thèm quản nữa. Kia là đại ca nàng, là đại ca chân chính của cơ thể này, nàng vô cùng vô cùng muốn biểu đạt sự nhớ nhung của mình.
Nghĩ là làm, Cơ Tuyết ba bước thành hai bước chạy nhanh đến nhào vào lòng Cơ Phong khiến hắn không khỏi chấn kinh.
Hắn khẽ mỉm cười. Muội muội của hắn vẫn nghĩ mình là trẻ con sao mà có thể không màng lễ nghĩa nhào vào lòng hắn như lúc nhỏ?
Nhưng mà thời khắc này, hắn không muốn quản, cũng chẳng thèm quản. Nàng là muội muội hắn, hắn ôm nàng có gì sai? Ai dám quản hắn thương nàng sủng nàng chứ?
Cơ Vũ đi đằng sau trông thấy một màn này thì nét mặt nhất thời xám xịt một mảng, liếc hai người trước mặt, chu môi nói: "Muội muội, sao lúc muội trở về nhìn thấy nhị ca, sao muội lại không tỏ ra vui mừng như vậy, cũng chẳng ôm nhị ca lấy một cái? Muội có phải quá thiên vị rồi hay không?"
Cơ Tuyết nghe vậy mới ngẩng đầu lên, thoát khỏi cái ôm của Cơ Phong, bĩu môi nhìn về Cơ Vũ nói: "Dĩ nhiên không giống nhau. Nhị ca ở nhà, muội muốn gặp lúc nào chẳng được. Đại ca bao năm mới về được một lần, muội dĩ nhiên phải thiên vị một chút? Ca không bằng lòng muội cũng chịu."
Nói dứt lời, nàng không thèm nhìn thêm Cơ Vũ dù chỉ một khắc, liền quay đầu lại nhìn Cơ Phong, ôm lấy cánh tay của hắn, mỉm cười ngọt ngào: "Ca, mau vào trong ngồi, muội muốn cùng ca ôn chuyện."
Cơ Phong nhìn Cơ Vũ bằng ánh mắt trấn an rồi mới ôn nhu nhìn nàng, khẽ gật đầu: "Được."
Ngay sau đó hai huynh muội nắm tay nhau đi vào tiền viện của Cơ Vĩnh Sơn, để lại Cơ Vũ đứng như trời trồng giữa đình viện.
Hắn trên mặt tuy có chút bất mãn nhưng đáy lòng lại thập phần vui vẻ. Nhìn thấy đại ca một thân toàn vẹn không một vết thương, hắn làm sao lại không vui vẻ đây?
Đâu ai hiểu được từ lúc hắn nghe tin Cơ Phong đã trở về, trong lòng hắn lo lắng như thế nào. Hắn chỉ sợ đại ca hắn trên mình mang thương tích mới cần trở về nhà an dưỡng. Cũng may là lần này đại ca hắn không có việc gì.
Mỉm cười thả lỏng tâm tình, Cơ Vũ cũng chạy theo sau. Cả nhà đoàn tụ vui vẻ, hắn còn mong muốn gì hơn nữa.
Ba ngày sau - đại thọ của Cơ Hàng, nội tổ phụ của huynh muội Cơ Tuyết.
Lúc này, nàng đang ngồi trước gương trang điểm để chuẩn bị cho yến tiệc hôm nay.
Nhìn thấy Thu Cúc sắp sửa động thủ trên mặt nàng, nàng vội vàng lên tiếng: "Thu Cúc, em trang điểm cho ta xấu một chút, tốt nhất là khiến cho người khác nghĩ ta bị hủy dung ấy."
Thu Cúc trợn chừng mắt: "Tiểu thư, người làm sao lại có ý nghĩ này chứ? Không được, người làm như vậy lão gia gia sẽ té xỉu mất."
Cơ Tuyết mỉm cười: "Không phải ta còn đeo mạng che mặt sao?"
"Vậy thì trang điểm xấu để làm gì?" Thu Cúc tỏ ra không hiểu.
"Chỉ là đề phòng bất trắc. Hôm nay biểu tỷ của ta hẳn cũng sẽ đi theo ngoại tổ phụ đến đây. Em quên biểu tỷ của ta là người thế nào rồi sao? Ta hiện tại đã có thể gảy cầm được rồi, đã có thể qua mặt tỷ ấy. Em nghĩ xem, tỷ ấy sẽ chịu thua kém ta sao?" Cơ Tuyết giải thích.
Biểu tỷ của nguyên chủ - Lâm Tố Sênh là ái nữ của Lâm Túc - đại ca của mẫu thân nàng.
Vị biểu tỷ này ở kinh thành được xưng tụng là tài nữ, vừa xinh đẹp yêu kiều, vừa tài hoa xuất chúng.
Lâm Tố Sênh luôn không vừa mắt nguyên chủ bởi vì vẻ ngoài của nàng ta không xinh đẹp bằng nàng, lại được Lâm Chính - ngoại tổ phụ của nàng yêu thích hơn.
Nguyên chủ lúc sinh thời bởi vì cầm nghệ không thông nên Lâm Tố Sênh càng trở nên kiêu ngạo, luôn lấy nàng ra làm trò cười mỗi dịp yến tiệc, nhờ đó phô bày tài năng của nàng ta để vùi dập nguyên chủ.
Mỗi năm thọ thần của nội tổ phụ nguyên chủ - Cơ Hàng, Lâm Tố Sênh đều sẽ theo đuôi Lâm Chính đến chúc thọ, sau đó cũng lại giở chiêu trò cũ ra, lấy cầm nghệ của mình để khiến nguyên chủ bẽ mặt.
Với tính tình đố kỵ này, hôm nay Lâm Tố Sênh cũng sẽ lại chứng nào tật nấy mà thôi. Cho nên nàng nhất định phải đề phòng, nghĩ biện pháp đối phó trước.
Đại thọ hôm nay của gia gia, nàng nhất định phải khiến Lâm Tố Sênh bẽ mặt, nhưng cũng phải chừa đường lui cho mình.
Nguyện vọng của nguyên chủ là trổ tài cầm nghệ cho người thân trong nhà nàng, nhất là gia gia nàng thấy, cho nên nàng phải đáp ứng nguyện vọng này của nàng.
Biện pháp tốt nhất là khiến cho Lâm Tố Sênh nghĩ rằng Cơ Tuyết vẫn còn có thứ thua nàng ta. Suy đi tính lại vẫn là che giấu dung mạo là tốt nhất.
Nàng lại không quá xem trọng nhan sắc. Nàng có xinh đẹp hay xấu xí, chỉ cần những người bên cạnh nàng biết là đủ rồi.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lâm Tố Sênh chưa biết sẽ chấn kinh đến mức độ nào, sau đó sẽ làm ra hành động gì.
Cho nên, nếu không phải lâm vào tình thế bắt buộc, mạng che mặt vẫn như cũ hiện hữu trên mặt nàng.
Thu Cúc nghe nàng giải thích, gật đầu đồng tình: "Dạ, tiểu thư, em hiểu rồi."
Cơ Tuyết mỉm cười hài lòng: "Được, vậy tóc em cứ làm như bình thường, còn mặt của ta không cần dặm phấn, cứ chấm thêm vài nốt đỏ lên là được, kiểu như bị tàn nhang hay dị ứng gì đó là được. Dù sao đã hai năm rồi ta còn chưa gặp biểu tỷ. Hai năm tuy không dài nhưng cũng thay đổi không ít."
Thu Cúc gật gù như gà mổ thóc: "Vâng, tiểu thư, em biết rồi."
Một lúc sau, người ngồi trước gương không còn là Cơ Tuyết mặt hồng môi đỏ mà là một thiếu nữ có nước da bị sạm màu với vài điểm mẩn đỏ trên mặt. Tuy không quá đáng sợ nhưng cũng không ai dám nhìn lâu, chỉ sợ hỏng mắt.
Cơ Tuyết nhìn mình trong gương, gật đầu hài lòng: "Có ai nói với em là bàn tay của em rất thần kỳ hay không? Ta thật sự còn không nhận ra chính mình nữa đấy."
Thu Cúc e thẹn cười: "Tiểu thư, em phải cố gắng lắm mới khiến người xấu đi đấy. Người trông đẹp như vậy, nước da lại quá mịn màng trắng trẻo nữa. Khiến cho tiểu thư càng đẹp lên thì dễ, chứ xấu đi thì thật sự là thử thách đấy!"
Cơ Tuyết gõ đầu nàng: "Xú nha đầu, cũng biết nịnh nọt thật đấy."
Thu Cúc le lưỡi: "Tiểu thư, em là đang nói sự thật a, người vốn xinh đẹp mà. Biểu tỷ của người làm sao sánh được với người? Chẳng qua tiểu thư không chịu xuất đầu lộ diện thể hiện tài năng của mình, nếu không cả kinh thành này các công tử thế gia xếp hàng theo đuổi người dài đến mấy huyện đấy."
Cơ Tuyết lại gõ trán Thu Cúc lần nữa: "Xú nha đầu, em lại nói năng bậy bạ rồi. Tiểu thư của em còn chưa muốn xuất giá đâu."
Tốt nhất cả đời không cần xuất giá càng tốt. - Lời này nàng chỉ có thể nói ở trong lòng, bởi vì nguyên chủ thân là tiểu thư Thừa tướng phủ, nàng lại đang ở trong cơ thể này, dĩ nhiên phải theo an bài mà bị gả đi.
Xuất giá cũng được, nàng chỉ mong gặp được phu quân tốt một chút, kiểu như cha nàng Cơ Vĩnh Sơn, cả đời chỉ thú mình mẫu thân, lại yêu thương chăm sóc chu đáo.
Nàng là phụ nữ hiện đại, nàng khó có thể chấp nhận đàn ông tam thê tứ thiếp, càng không nguyện ý chia sẻ phu quân.
Nói nàng ích kỉ cũng được, đó là nguyên lý sống của nàng.
Hoặc giả nàng phải buộc gả cho nam nhân như vậy, cho dù hắn có được thân thể nàng, nàng cũng sẽ không bao giờ giao trái tim của mình ra.
Tình thân đối với nàng thật sự quan trọng, tình yêu cũng thế.
Nếu như được chọn lựa, nàng thà rằng cô độc cả đời chứ không nguyện ý gả cho nam nhân không xem trọng mình.
Cơ Tuyết lại bất giác nhớ đến nam nhân kia, trong lòng lại không hiểu sao lại khẽ nhói lên, vô cùng khó chịu.
Nếu như hắn thật sự xem trọng nàng, có lẽ hắn đã trở lại nơi đó rồi. Không gặp được nàng, hắn sẽ có cảm tưởng gì đây?
Phong thư nàng viết cho hắn, hắn có hay không tìm được?
Nếu như hắn đọc được những dòng chữ kia rồi, liệu hắn có điên cuồng tìm nàng hay không?
Khoé mắt nàng chợt cay cay.
Tất cả nghe theo lão thiên đi.