Ngày Cơ Tuyết chuyển dạ, Lăng Kỳ cùng theo nàng vào phòng sanh.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra không ngừng, môi mím chặt vì đau đớn của nàng, đáy lòng hắn cũng co thắt dữ dội, chỉ muốn thay nàng hứng chịu tất cả mọi sự đau đớn. Chỉ tiếc, mọi mong muốn của hắn đều không thể thực hiện được.
Trước kia khi chứng kiến nàng thổ huyết đau đớn vì bị độc hành hạ, hắn đã tự trách bản thân biết bao nhiêu, hiện tại lại thêm một lần chứng kiến nàng phải chịu dày vò vì sinh nở, hắn cảm thấy bản thân vô cùng bất lực.
Hắn âm thầm thề, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào lần nữa.
Đợi nàng bình an sinh xong, hắn cũng sẽ đi làm một cuộc phẫu thuật để từ nay về sau có thể chắc chắn sẽ không khiến nàng phải sinh nở đau đớn như vậy nữa.
Một tay nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, một tay khác đặt ở trên miệng nàng mặc cho nàng cắn xé, chỉ mong có thể giúp nàng chia sẻ phần nào sự đau đớn, không làm cho nàng cắn môi tự tổn thương chính mình.
Là một người đàn ông cũng là chồng của nàng, một chút đau đớn này chẳng đáng là gì.
Lúc này, vị bác sĩ đang ngồi ở cuối bàn sanh lên tiếng thúc giục: "Cố lên, dùng sức một chút, đã thấy đầu đứa trẻ rồi."
Hắn nghe vậy cũng lên tiếng, dịu dàng an ủi: "Tuyết nhi, cố lên, anh ở đây!"
Nàng nhìn hắn, trúc trắc gật đầu, sau đó dùng hết sức bình sinh gồng lên.
Lần này đã có hiệu quả, vị bác sĩ mừng rỡ reo lên: "Tốt tốt, cứ như thế, thêm một lần nữa."
Cơ Tuyết nghe lời, thêm một lần nữa gồng mình.
Ngay tức thì, đầu đứa bé đã lọt hẳn ra, bác sĩ chỉ việc kéo nhẹ một chút, toàn thân nó đã rời khỏi âm hộ của nàng cùng với tiếng khóc nho nhỏ vang lên.
Sau khi cắt dây rốn cho đứa bé, nữ bác sĩ vui vẻ lên tiếng: "Là một bé trai khoẻ mạnh."
Lăng Kỳ và Cơ Tuyết nghe thấy tiếng đứa bé khóc cùng với lời của bác sĩ thì thở hắt ra một hơi, nhìn nhau khẽ cười.
Nhưng chỉ vừa nhẹ lòng được vài giây, bác sĩ lại ấn ấn vào bụng của nàng, sau đó cất giọng: "Nào, tiếp tục thêm một lần nữa, lần này sẽ rất nhẹ nhàng thôi."
Mặc dù đã biết là nàng mang thai đôi, nhưng lúc này ở trong phòng sanh nghe thấy nàng lại phải thêm một lần đau nữa, đáy lòng hắn không khỏi co rút thêm một lần.
Bàn tay hắn nắm tay nàng tăng thêm lực, như thể làm như vậy sẽ có thể truyền cho nàng thêm sức lực để vượt qua cơn đau đang hành hạ.
Cơ Tuyết nhìn hắn, nhẹ lắc đầu: "Em còn chịu được, vì con của chúng ta, một chút đau đớn này cũng đáng!"
Bàn tay bị nàng cắn đã rỉ máu, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy đau một chút nào, bởi vì hắn biết, sự đau đớn này của hắn so với sự đau đớn của nàng chẳng đáng để so sánh.
Dùng chính bàn tay ấy vuốt ve tóc nàng, hắn ôn nhu nói: "Tuyết nhi, cố lên, anh sẽ luôn ở bên em!"
Nàng khẽ gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt băng ca, dùng hết sức lực cuối cùng gồng lên để đưa đứa bé ra ngoài.
Bác sĩ nói không sai, đứa trẻ này ra khỏi âm hộ của nàng vô cùng dễ dàng.
Nghe tiếng khóc lanh lảnh vang lên, nàng như trút được một gánh nặng, mọi sự đau đớn bỗng dưng biến mất không còn một mảnh.
Bác sĩ cắt dây rốn cho đứa nhỏ, vui vẻ lên tiếng: "Chúc mừng, đây là một bé gái. Là một cặp long phượng vô cùng khoẻ mạnh."
Nữ hộ sinh sau khi lau rửa sạch sẽ cho hai đứa trẻ liền mang đến đặt lên ngực nàng để làm tiếp xúc da kề da với chúng.
Nhìn cặp song sinh còn đỏ hỏn trước mặt, nàng mỉm cười ngọt ngào, thầm tạ ơn ông trời đã cho nàng hai tiểu bảo bối đáng yêu và khoẻ mạnh.
Lăng Kỳ tiếp tục vuốt ve tóc nàng, dịu dàng nói bên tai nàng: "Tuyết nhi, cảm ơn em!"
Nàng rời mắt khỏi hai đứa bé, nhìn vào đôi mắt chỉ chứa hình bóng nàng, nhẹ lắc đầu: "Chúng ta là vợ chồng, hai tiểu bảo bảo là kết tinh tình yêu của chúng ta, rất đáng!"
Hắn khẽ gật đầu, cười nhẹ.
Nàng nói tiếp: "Em mệt, em muốn ngủ!"
Hắn lại gật đầu, hôn vào trán nàng một cái: "Tuyết nhi, ngủ đi, có anh ở đây rồi!"
Hắn vừa dứt lời, nàng liền nhắm mắt, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Thấy sản phụ đã nhắm mắt, hai nữ hộ sinh cũng vô cùng tự giác đi đến bế hai đứa trẻ đi.
Một người lên tiếng hỏi hắn: "Anh muốn ôm hai tiểu bảo bảo không?"
Hắn không thèm nhìn đến là người nào lên tiếng, hai mắt vẫn dán chặt vào nữ nhân đang ngủ say, cất giọng lạnh nhạt: "Không cần, các cô chăm sóc hai đứa bé đi."
Nữ hộ sinh khoé miệng co rút, nhìn sang vị đồng nghiệp của mình không biết phải làm gì, cứ đứng đơ tại chỗ ôm đứa nhỏ.
Cuối cùng, người lên tiếng là nữ bác sĩ đang thực hiện khâu tầng sinh môn cho Cơ Tuyết: "Hai cô đưa hai tiểu bảo bảo đi nằm đèn ấp đi."
Hai nữ hộ sinh nhìn nhau rồi bế đứa nhỏ sang phòng bên cạnh.
Nữ bác sĩ lúc này mới ngẩng đầu nhìn nam nhân duy nhất trong phòng sanh, khoé miệng khẽ nhếch lên, thầm nghĩ: "Đúng là người chồng tốt!"
Bà đã đỡ sanh không biết cho bao nhiêu sản phụ, cũng gặp không ít tình huống dở khóc dở cười, nhưng người đàn ông trước mắt này thì đúng là lần đầu tiên gặp.
Từ đầu chí cuối trong mắt hắn chỉ có duy nhất một mình nàng, cũng hết lòng quan tâm, ôn nhu cùng dịu dàng động viên tiếp sức cho nàng vượt cạn.
Bây giờ khi nàng đã mẹ tròn con vuông, hắn vẫn trước sau chỉ lo lắng cho một mình nàng.
Liếc mắt nhìn nàng thêm một cái, vị bác sĩ âm thầm cảm thán: "Cô gái này đúng thật là tốt số."
Bác sĩ làm xong công tác của mình thì Cơ Tuyết được chuyển sang phòng hồi sức nghỉ ngơi, Lăng Kỳ lúc này mới an tâm rời khỏi.
Mà bên ngoài phòng sanh lúc này, gia đình hai bên đều có mặt đông đủ chờ đợi hắn trở ra.
Cửa phòng sanh vừa mở ra, ai nấy đang ngồi trên ghế đều đứng phắt dậy, hướng đến chỗ hắn đi tới.
Liếc mắt nhìn đám người trước mặt, hắn điềm tĩnh nói: "Mẹ tròn con vuông. Là một cặp song sinh long phượng."
Nghe được tin tức tốt lành, trên mặt ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó là sự vui mừng choáng ngợp.
Tiêu Nguyệt Mẫn lên tiếng: "Vậy thì tốt. Đã đặt tên cho hai bảo bảo chưa?"
Từ lúc biết nàng mang thai, nàng và hắn chưa từng đề cập đến sẽ đặt tên cho bảo bảo là gì, bởi vì hai người tự biết vấn đề này sẽ có người giành giật nhau đến sứt đầu mẻ trán, cho nên tốt nhất là không nên dính líu vào.
Hiện tại đã có người lên tiếng hỏi, hắn không hai lời liền lập tức bán cái. Hắn chính là chẳng có tâm trí nghĩ đến những việc cỏn con này. Chỉ là một cái tên mà thôi, hắn chẳng đặt nặng vấn đề này.
Hiện tại việc hắn cần làm chính là đi gặp bác sĩ, hắn cần phải tức tốc thực hiện ca phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.
Hắn đối với nàng dục vọng luôn mãnh liệt, hắn thật sự không thể kiềm chế được chính mình mỗi khi ở cạnh nàng, cho nên không thể dùng các biện pháp tránh thai được, lại cũng chẳng đảm bảo một trăm phần trăm.
Có hai bảo bảo là đủ rồi, không cần phải khiến nàng thêm mệt mỏi cùng đau đớn. Cho nên, vấn đề cấp thiết kia, cứ để cho hắn cùng nàng trải qua đau đớn một lần đi.
Lăng Kỳ liếc mắt nhìn bà, sau đó lạnh nhạt nói: "Mọi người tự đặt đi."
Dứt lời, hắn lướt qua giữa đám người đi về phía trước.
Tiêu Nguyệt Mẫn nhíu mày nói vọng theo: "Con đi đâu đấy?"
Hắn không quay lại, vừa đi vừa trả lời: "Đi gặp bác sĩ."
Bóng hắn khuất sau ngã rẽ, Tiêu Nguyệt Mẫn quay sang hỏi Lâm Nhược Giai đứng bên cạnh: "Nó đi gặp bác sĩ làm gì chứ?"
Lâm Nhược Giai nhún vai tỏ vẻ không biết.
Tiêu Nguyệt Mẫn cũng không truy hỏi tới cùng, bắt đầu cùng mọi người tụm lại đặt tên cho hai tiểu bảo bảo. . Truyện Đô Thị
Ca phẫu thuật của Lăng Kỳ cũng không quá lâu. Khi hắn có thể đi đứng bình thường trở về phòng sản thì Cơ Tuyết và hai đứa nhỏ cũng vừa lúc được đưa về phòng.
Nhìn ba mẹ con bình an, đáy lòng hắn chảy qua dòng nước ấm. Đời này của hắn đích thực là đã quá viên mãn rồi.