Hai mắt nàng sáng lên thấy rõ. Hoá ra hắn vội vàng đưa nàng rời đi là muốn cho nàng kinh hỉ sao? Nàng thật sự là có chút chờ mong, muốn nhìn xem phía sau cánh cửa kia sẽ là điều gì đang chờ đón.
Nắm lấy tay nàng, hắn đẩy cửa bước vào, cũng kéo nàng vào theo.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Cơ Tuyết không khỏi kinh hô trong lòng.
Trong căn phòng này bao trùm toàn bộ đều là một màu đỏ, nhiều nhất vẫn là chữ hỉ màu đỏ được dán khắp nơi.
Từ chiếc bàn, chiếc ghế, chiếc giường cùng các vật dụng bên trong phòng hoàn toàn theo lối kiến trúc cổ đại.
Xem xét kỹ một chút thì nơi này so với tân phòng khi xưa của nàng và hắn đích thực là giống đến tám phần.
Sóng mắt nàng chợt nhoè đi. Quay sang nhìn hắn, nàng lên tiếng hỏi: "Tiêu Kỳ, nơi này là...?"
Hắn bước đến ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Tân phòng của chúng ta. Anh muốn cùng em ôn lại, đúng hơn là bù đắp lại ngày thành thân không mấy vui vẻ khi xưa."
Hắn cúi xuống nhìn sâu vào mắt nàng: "Nàng đồng ý cùng ta bái đường lại sao?"
Nàng không chần chừ, lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn cầm lấy chiếc khăn đỏ đã chuẩn bị sẵn đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng phủ lên đầu nàng, lại đưa cho nàng một đầu dây đỏ, sau đó mới lên tiếng: "Tuyết nhi, nàng sẵn sàng chưa?"
Bên dưới tấm khăn đỏ, khoé miệng Cơ Tuyết cong lên nở nụ cười ngọt ngào, gật đầu một cái.
Lăng Kỳ bước đến đứng bên cạnh nàng, cùng nàng hướng về phía ngoài cửa, cất giọng: "Nhất bái thiên địa."
Nàng và hắn cùng lúc khấu đầu.
Hắn nói: "Phụ mẫu nàng ở nơi này, còn phụ mẫu của ta đều đã không còn tại thế, cho nên vẫn là cùng hướng với thiên địa đi, được không Tuyết nhi?"
Nàng lại gật đầu.
Hắn khẽ cười, tiếp tục tri hô: "Nhị bái cao đường."
Nàng và hắn tiếp tục khấu đầu thêm một cái.
Tiếp theo đó, hai người vô cùng tự giác cùng hướng mặt vào nhau, đứng cách nhau một khoảng vừa đủ.
Hắn nói tiếp: "Phu thê giao bái."
Hai người đồng loạt khấu đầu lần thứ ba.
"Lễ thành. Đưa vào động phòng."
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, hắn ôn nhu nói: "Tuyết nhi, ta đưa nàng đi đến chỗ giường ngồi."
Nàng gật đầu, chầm chậm bước đi theo hắn. Cảm xúc lúc này của nàng khó có thể nói thành lời nhưng đa phần đều là sự vui vẻ và hạnh phúc.
Gả cho người cùng mình lưỡng tình tương duyệt là sự ao ước của tất cả nữ nhân trên đời, mà nàng có lẽ là người được ông trời ưu ái nhất trong số đó.
Nếu như không gặp lại hắn, nàng cũng không biết lúc này bản thân đang ở nơi nào, đang ở bên ai. Hoặc có lẽ đời này của nàng sẽ mãi mãi cô độc một mình.
Là hắn cho nàng biết tình yêu tốt đẹp như thế nào, có một người để dựa vào sẽ là cảm giác gì.
Bây giờ nàng đã hiểu hết tất cả rồi, nàng vô cùng hài lòng và mãn nguyện vì điều đó.
Sau khi Cơ Tuyết đã ngồi xuống giường, Lăng Kỳ không chờ đợi nữa liền kéo khăn hỉ của nàng xuống.
Gương mặt xinh đẹp kiều diễm quen thuộc hiện ra trước mắt khiến hắn thở phào một hơi. Hắn dường như vẫn còn chưa tin tưởng hoàn toàn rằng bản thân không phải đang mơ. Hắn sợ bên dưới lớp khăn mỏng manh kia là gương mặt xa lạ giống như lần bái đường đầu tiên vậy.
Bây giờ nhìn thấy nàng rồi, hắn chính là vui vẻ đến ngây ngốc mà bất động tại chỗ. Phải đến khi nàng lay động tay hắn, hắn mới giật mình bừng tỉnh.
Vuốt ve gương mặt đã in sâu vào trong trí nhớ, hắn cất giọng khàn khàn: "Tuyết nhi, thật tốt quá, nàng thật sự đã trở thành thê tử của ta rồi."
Nàng mỉm cười nhìn hắn, trêu chọc: "Vậy chàng định đứng đó đến khi nào? Không muốn hoàn thành nốt các thủ tục còn lại sao?"
"Dĩ nhiên phải hoàn thành."
Dứt lời, hắn đi đến chiếc bàn gỗ giữa phòng rót hai ly rượu, sau đó trở lại trước mặt nàng, đưa cho nàng một ly.
Nàng nhận lấy, cười gian xảo: "Bên trong này sẽ không có gia vị gì đó chứ?"
Lăng Kỳ chợt nhướn mày, nhớ lại tình cảnh khi xưa, khoé miệng cong lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nàng sợ sao?"
Cơ Tuyết trợn tròn mắt nhìn hắn, chu môi nói: "Chàng nghĩ xem?"
Hắn vẫn giữ nguyên giọng điệu cũ, khẳng định: "Nàng đã là người của ta, cũng đã có hài tử của ta, đêm nay lại là đêm động phòng hoa chúc. Nàng nói xem nàng chạy thoát được không?"
Nàng nhún vai, tỏ ra thập phần bất đắc dĩ: "Vậy thì chỉ đành uống thôi."
Hắn lại nhướn mày: "Nàng không muốn?"
"Nếu thiếp không muốn, chàng đồng ý sao?" Nàng ra sức chống chế.
Hắn kiên định nói: "Không thể. Đây là thủ tục cần phải có trong ngày thành thân của Hoằng Quốc ta. Cho nên, nàng không muốn cũng phải uống cạn."
Nàng cười ngọt ngào, sau đó tự giác đứng dậy: "Vậy thì còn nói gì nữa. Tướng công, thiếp cùng chàng uống rượu giao bôi."
Nghe nàng gọi hắn hai chữ "tướng công", đáy lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ mềm mại.
Hắn dịu dàng nói: "Nương tử, mời!"
Hai cánh tay vòng qua nhau cùng ngửa cổ uống cạn chum rượu, mọi thủ tục xem như cũng hoàn tất.
Đặt ly rượu sang một bên, hắn kéo nàng ngồi xuống giường, ngập ngừng lên tiếng: "Tuyết nhi, còn về việc viên phòng... Nàng đang mang thai, thôi thì..."
Nàng nhìn hắn đầy thâm tình, nhưng lời cất ra lại mang theo vài phần chọc ghẹo: "Vậy chàng định thế nào? Bỏ qua hay tiếp tục? Hoặc là thiếp nên hỏi một câu khác: Chàng muốn thiếp sao?"
"Ta..." Hắn ấp úng.
"Hửm?" Nàng nhướn mày chờ đợi.
Lăng Kỳ thở dài, nói ra lòng mình: "Ta làm sao không muốn nàng. Nhưng ta càng lo lắng cho hài tử hơn."
Cầm lấy bàn tay to lớn của hắn, lồng vào bàn tay nhỏ bé của mình, Cơ Tuyết dịu dàng nói: "Tướng công, cảm ơn chàng đã nghĩ cho thiếp. Nhưng mà chàng yên tâm, thật sự không sao. Chàng chỉ cần ôn nhu một chút là được. Chỉ còn một bước cuối cùng, chàng thật sự muốn bỏ qua sao?"
Lăng Kỳ vẫn không dám tin tưởng, nhíu mày hỏi lại: "Thật sự có thể sao?"
Nàng gật đầu: "Thật sự!"
"Vậy... ta...?"
Nàng khẽ cười, chủ động vòng hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu áp môi mình vào môi hắn.
Xúc cảm mềm mại chạm đến khiến Lăng Kỳ như bừng tỉnh đại ngộ. Hắn hồi thần, mau chóng ôm lấy nàng dành lại quyền chủ động.
Nụ hôn sâu cuốn theo tất cả những phiền muộn đắn đo, hai người nhanh chóng rũ bỏ hỉ phục, quấn chặt vào nhau bắt đầu một đêm xuân bất tận.
Hôn lễ đã thành, từ nay về sau, cuộc sống của hai con người riêng biệt sẽ hoàn toàn liên đới chặt chẽ.
Cuộc đời của ta có nàng và cuộc đời của nàng có ta.
Đời này kiếp này, ta và nàng chỉ thuộc về nhau.
Nguyện kiếp sau, kiếp sau và hàng vạn kiếp sau nữa, trong tim ta cũng chỉ có nàng.
Chấp niệm này chính là vĩnh hằng, không bao giờ có thể xoá nhoà trừ khi ta không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
"Kiếp này ta đến tìm chàng, kiếp sau chàng nhất định phải đến tìm ta!"
***
CHÍNH VĂN HOÀN
Cảm ơn các tình yêu đã đồng hành cùng mị suốt 203 chap.
Bộ truyện CẦM THÁNH VƯƠNG PHI đến nay cũng đã hoàn chính văn, mị sẽ viết thêm vài chap ngoại truyện nữa, chẳng hạn như cuộc sống sau hôn nhân và sinh bảo bảo...
Các tình yêu nếu thấy truyện hay thì like cho mị, cũng cho mị xin chút nhận xét để rút kinh nghiệm cho bộ truyện tiếp theo nhé!
Thank you very much!!!
Love you!!!