MC đứng giữa sân khấu sau một hồi thao thao bất tuyệt thì cũng đã nói đến trọng điểm của buổi lễ, thời khắc mà tất cả những người có mặt tại hiện trường đều vô cùng trông đợi, đó chính là sự xuất hiện của cô dâu.
Lăng Kỳ đứng giữa thảm đỏ cũng vô cùng hồi hộp, tay cầm bó hoa cưới cũng bất giác run rẩy tự lúc nào.
Khi xưa cùng nàng thành thân hắn lại mang trên mình một tâm tư khác, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả các thủ tục rườm rà cho xong chuyện, bởi vì lúc đó người mà hắn phải rước về không phải là người mà hắn muốn.
Hắn cũng đã từng hỏi chính mình, nếu như ngày ấy hắn biết nữ nhân đang cùng hắn bái đường là nàng, liệu hắn có thể thản nhiên như vậy hay không?
Hôm nay chính là câu trả lời của hắn khi đó!
Tiếng nhạc kinh điển của lễ cưới vang lên, Lăng Kỳ ánh mắt liền nhìn về cuối thảm đỏ nhưng tầm nhìn lại bị mất đi bởi một khúc cua chữ L, cho nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi nàng từng bước đi đến. . ngôn tình hay
Khoảnh khắc chờ đợi không quá lâu nhưng đối với hắn dường như trở nên dài vô tận. Hắn thậm chí còn muốn ngay lập tức đi xuống đón nàng.
Ngay khi sự kiên nhẫn của hắn đang dần cạn kiệt, bóng hình xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng ngần cũng đã xuất hiện.
Nàng lúc này lộng lẫy hơn bất kỳ lúc nào. Hắn chưa từng nhìn thấy tiên nữ nhưng hắn có thể chắc chắn nàng so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn vạn phần.
Chiếc váy trễ vai lộ ra cần cổ trắng ngần cùng xương quai xanh tinh xảo khiến cho ánh mắt ai đó tối đi vài phần. Dù biết đây gọi là thời thượng của thế giới này nhưng đập vào mắt hắn lại quá mức lộ liễu rồi.
Trong đầu hắn lúc này chỉ duy nhất một ý nghĩ muốn đem nàng giấu đi, vẻ đẹp của nàng chỉ có thể để một mình hắn chiêm ngưỡng là đủ rồi.
Nuốt sự bực dọc không tên trong lòng xuống, hắn cố gắng để cho bản thân trấn tĩnh nhất có thể.
Hôm nay là ngày hạnh phúc của nàng và hắn, hắn nhịn. Nhưng là lần duy nhất và cũng là cuối cùng, sau này tuyệt đối không để nàng được mặc những bộ quần áo như thế này xuất hiện trước đám đông. Nếu nàng muốn mặc, cũng chỉ được mặc cho một mình hắn thấy.
Cơ Phàm dẫn nàng đi trên thảm đỏ tiến về phía trước, sau đó dừng lại trước mặt Lăng Kỳ.
Trao bàn tay của nàng cho hắn, ông nói: "Ba giao Tuyết nhi cho con, nhớ yêu thương và chăm sóc con bé, không được để con bé phải buồn phải khóc có biết không?"
Nhìn nàng thêm một cái, ông nói tiếp: "Từ hôm nay hai con đã trở thành vợ chồng, phải biết yêu thương, chăm sóc, chia sẻ, cảm thông và trân trọng nhau. Bất cứ việc gì cũng phải nghĩ đến đối phương, không được che giấu hoặc làm những điều không phải. Cuộc sống sau này, hai đứa cũng phải có trách nhiệm với nhau và với chính mình có biết chưa?"
Cơ Tuyết nhìn ông mỉm cười gật đầu.
Lăng Kỳ nhìn nàng một cái, sau đó cũng hướng Cơ Phàm kiên định gật đầu: "Vâng, ba! Con sẽ luôn yêu thương và chăm sóc cho Tuyết nhi chu toàn. Ba yên tâm, con nhất định sẽ không khiến ba thất vọng."
Cơ Phàm hài lòng gật đầu: "Được, ba tin tưởng con."
Nói dứt lời, ông buông tay hai người ra, sau đó vui vẻ tiến về vị trí của mình.
Lăng Kỳ nhìn nàng sâu thêm một chút, đưa bó hoa trên tay cho nàng, ôn nhu cất giọng: "Tuyết nhi, hôm nay em thật đẹp!"
Nàng mỉm cười ngọt ngào khoác lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh cũng rất đẹp trai!"
Hắn khẽ cười, sau đó dẫn nàng từng bước tiến về phía sân khấu.
Tiếng nhạc kết thúc, người chủ trì hôn lễ bước lên sân khấu đứng giữa hai người đọc lời tuyên thệ.
"Anh Lăng Kỳ, anh có đồng ý lấy cô Cơ Tuyết làm vợ, hứa sẽ chung thủy, luôn yêu thương và trân trọng cô ấy đến suốt đời không?"
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có: "Tôi đồng ý!"
"Cô Cơ Tuyết, cô có đồng ý lấy anh Lăng Kỳ làm chồng, hứa sẽ chung thủy, luôn yêu thương và trân trọng anh ấy đến suốt đời không?"
Khoé mắt nàng cong lên nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào: "Tôi đồng ý!"
Không cần bất cứ ngôn từ cử chỉ dư thừa nào nữa, trong mắt đối phương lúc này chỉ có hình bóng của nhau. Ba chữ "Tôi đồng ý!" đã chứng minh tất cả.
Thời khắc tốt đẹp này chắc chắn không ai có thể quên được!
Sau khi hai người trao nhẫn, người chủ trì tiếp tục nói: "Chú rể có thể hôn cô dâu."
Lăng Kỳ có lẽ chờ đợi giây phút này đã muốn hỏng. Ngay khi được cho phép, hắn ngay tức thì vòng tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi hồng nhuận của nàng.
Nếu như không phải đang đứng trước rừng người, hắn có lẽ còn lâu mới buông tha cho nàng dễ dàng như vậy. Hiện tại phải có chừng mực, lát nữa tàn tiệc liền đòi lại cả vốn lẫn lãi cũng không muộn.
Lăng Kỳ buông nàng ra, toàn hội trường hôn lễ ngay tức thì vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng.
Cơ Tuyết ngượng ngùng nhìn hắn khẽ cười. Cảm xúc của nàng lúc này cũng chẳng khác gì hắn, một nụ hôn thật sự không thể khiến nàng thoả mãn.
Kết thúc tiệc nhẹ buổi trưa, mọi người đồng loạt giải tán trở về khu resort đã được chuẩn bị cho từng khách mời để nghỉ ngơi chờ đợi bữa tiệc chính diễn ra vào buổi tối.
Lăng Kỳ và Cơ Tuyết sau khi thay áo cưới cũng trở về căn phòng đã được chuẩn bị cho mình.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Lăng Kỳ đã không thể tiếp tục chờ đợi thêm liền ấn nàng vào cánh cửa, cúi xuống ngậm lấy cánh môi đang mở ra vì sững sờ.
Hệt như nắng hạn gặp mưa rào, Cơ Tuyết cũng ngay tức khắc ôm lấy hắn đáp lại nụ hôn mãnh liệt kia.
Quần áo vừa mặc vào không bao lâu liền không tiếng động rơi xuống không còn một mảnh.
Cùng với nụ hôn là sự di chuyển của bước chân đi đến bên giường.
Nhẹ nhàng đẩy ngã nàng xuống đệm mềm mại, hắn lập tức phủ lên người nàng. Đôi bàn tay tà ác mơn trớn di chuyển trên da thịt non mịn của nàng khơi mào dục vọng.
Mỗi một nơi tay hắn lướt qua thì nơi đó lại như bỏng rát ngứa ngáy đến khó chịu. Sự trống rỗng của thân thể mỗi lúc một dâng lên khiến nàng khó bề khống chế chính mình mà vặn vẹo liên hồi.
Môi hắn rời khỏi môi nàng di chuyển đến xương quai xanh khẽ cắn mút, để lại vô số ấn ký đánh dấu chủ quyền.
Hạ thể bành trướng đến đau rát, hắn cuối cùng cũng không muốn khống chế chính mình nữa liền muốn buông thả dục vọng.
Sự trống rỗng của thân thể phút chốc được lấp đầy lẽ ra sẽ khiến nàng thoải mái, nhưng không hiểu vì lý do gì lại khiến nàng nhất thời bừng tỉnh trong cơn ý loạn tình mê.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng mở to nhìn hắn khiến mi tâm hắn bất giác nhíu chặt.
Cung đã lên dây nhưng không thể bắn thật sự làm hắn có chút nghẹn, nhưng là nàng, hắn liền có thể nhịn xuống.
Dừng lại toàn bộ động thái, hắn ôn nhu hỏi: "Tuyết nhi, làm sao vậy? Anh làm đau em sao hay em có chỗ nào không thoải mái?"
Nàng trúc trắc lắc đầu: "Không có!"
Mi tâm Lăng Kỳ nhíu càng chặt, hắn lại hỏi: "Vậy vì sao em lại có biểu cảm này?"
Nàng xấu hổ, ngượng ngập giải thích: "Thật ra là... Ài, em định là khi vào đây sẽ nói với anh, chỉ tại anh nôn nóng quá, mà em... em cũng bị anh làm cho mụ mị đầu óc."
Nghe nàng nói vậy mà hắn dường như vẫn còn u mê không hiểu nhưng hắn lại vô cùng kiên nhẫn, không lên tiếng hỏi cũng không nói gì, im lặng chờ đợi nàng nói tiếp.
Cơ Tuyết khẽ cười: "Tiêu Kỳ, lời em sắp nói ra đây rất trọng yếu, cũng là kinh hỉ em dành cho anh. Anh chuẩn bị tâm lý một chút."
Nghe giọng điệu có phần nghiêm túc của nàng, Lăng Kỳ bất giác có dự cảm không lành. Dục vọng đang dâng lên cũng không biết tiêu tán từ lúc nào.
Hắn ủ rũ rời khỏi người nàng, ngồi dậy, sau đó cũng kéo nàng ngồi dậy theo.
Sợ nàng cảm lạnh bởi thân thể đang không mảnh vải che thân, hắn với lấy chiếc mền quấn chặt người nàng, sau đó mới lên tiếng: "Em nói có kinh hỉ dành cho anh, mà anh còn phải chuẩn bị tâm lý?"
Nàng gật đầu.
Hắn hỏi tiếp: "Thế rốt cuộc là gì? Em nói đi."
Cơ Tuyết nhìn vẻ mặt bất an của hắn thì cười khẽ. Không ngờ bộ dáng nghiêm túc này của nàng lại có thể đánh động đến hắn nhiều như thế này. Hình như là nàng làm có chút thái quá rồi.
Thò tay ra khỏi tấm chăn, nàng đưa lên chạm vào mi tâm đang nhíu chặt của hắn, vuốt nhẹ: "Đừng căng thẳng như vậy mà."
Ôm lấy gương mặt góc cạnh của hắn, nàng mỉm cười nói: "Tiêu Kỳ, em có thai rồi!"