Cơ Tuyết nghe vậy khẽ nhíu mày, không hiểu ý tứ của hắn. Nhưng chỉ mất thêm một giây, nàng dường như đã hiểu hắn muốn nói gì.
Hai bàn tay trắng nõn của nàng rời đi lưng hắn, di chuyển đến phía trước, nhẹ nhàng chạm vào yết hầu, một đường đi đến cơ ngực đang phập phồng bên dưới lớp áo mỏng manh.
Chạm vào chiếc cúc áo thứ nhất đã mở ra, lại chậm rãi đi đến chiếc cúc thứ hai đang đóng chặt, nàng tựa tiếu phi tiếu nói: "Đúng là có chút nóng vội, nhưng mà em lại muốn được ở trên, anh sẽ đáp ứng sao?"
Lăng Kỳ chợt nhướn mày, khoé miệng khẽ cong lên: "Em phải biết rằng, mọi yêu cầu của em, mọi điều em muốn anh đều sẽ đáp ứng."
"Thật sao?" Nàng không tin hỏi lại.
Hắn tự tin gật đầu.
"Vậy hiện tại em muốn làm gì, anh cho dù không muốn cũng phải chấp nhận?"
Hắn một lần nữa gật đầu.
Trong nháy mắt, Cơ Tuyết thu lại nụ cười, tỏ ra lãnh đạm: "Anh trước tiên cởi áo đi."
Lăng Kỳ lại nhướn mày, hỏi lại: "Em xác định chỉ muốn anh cởi áo?"
Khoé miệng nàng co rút, khẽ lườm hắn: "Anh chẳng phải vừa nói em muốn gì đều đáp ứng sao?"
"Ồ."
Lăng Kỳ cố nhịn cười, nhanh chóng rời khỏi người nàng, bước xuống giường, sau đó chậm rãi cởi từng chiếc nút áo sơ mi dưới ánh nhìn chăm chú của nàng.
Tháo đến chiếc nút cuối cùng, hắn nhanh chóng cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo rồi ném ra chỗ khác.
Nửa thân trên trần trụi với cơ ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi rõ ràng bày ra trước mắt khiến Cơ Tuyết không khỏi nuốt nước miếng.
Thân thể của chính hắn khi xưa là một kiệt tác hoàn mỹ, cơ thể hiện tại này tuy không phải của hắn nhưng cũng không hề kém cạnh.
Những lần trước cùng hắn triền miên nàng chưa từng nhìn rõ toàn bộ, bây giờ nhìn thấy rồi... Ách, nàng thật sự là muốn chảy máu mũi nha.
Nàng thích tất cả những gì đẹp đẽ, cũng bao gồm cả cơ thể nam nhân.
Nói cho hoa mỹ thì gọi là biết thưởng thức cái đẹp, nói một cách chính xác thì đó chính là háo sắc.
Ờ thì nàng háo sắc đấy, nàng nhận. Nhưng mà nàng có thể thề với bóng đèn rằng nàng chưa từng nhìn cơ thể nam nhân nào khác ngoài hắn đâu. Nàng vẫn là rất biết thu liễm đấy!
Nói đi thì cũng phải nói lại, nam nhân của nàng, nàng muốn thế nào chính là thế ấy, muốn sờ thì sờ, muốn véo thì véo, ai dám quản nàng?
Lại nói, đậu hũ bày ra trước mắt, ai không ăn mới là kẻ ngu. Nàng rất là thông minh, không những ăn mà còn phải ăn cho sạch sẽ, tuyệt không chừa lại một mảnh vụn.
Hắc hắc... Nam nhân của lão nương, ông trời có muốn quản cũng chẳng quản được.
Lăng Kỳ từ lúc bắt đầu tháo ra chiếc nút áo đầu tiên vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của nàng. Đến khi nhìn thấy ánh mắt tinh quái của nàng thì không khỏi nhộn nhạo tâm can.
Mặc dù bên ngoài tỏ ra điềm tĩnh nhưng hạ thể của hắn đã muốn căng trướng rồi.
Đã đáp ứng làm theo điều nàng muốn, lại muốn nhìn xem rốt cuộc nàng định giở trò gì, cho nên hắn phải cố nhẫn nhịn.
Sớm muộn cũng sẽ được ăn nàng, vậy thì chờ đợi một chút cũng đáng. Biết đâu nàng lại khiến hắn mở rộng tầm mắt thì sao?
Nhìn biểu cảm của nàng mới đáng yêu làm sao, hắn thật sự muốn biết tiếp theo nàng sẽ lại làm gì đây.
Tiến hai bước đi đến trước mặt nàng, mơn trớn gò má hồng hào của nàng, hắn cười như không cười nói: "Thế nào? Cơ thể trước kia của anh đẹp hơn hay cơ thể hiện tại đẹp hơn?"
Cơ Tuyết như bị trúng tà, không tự chủ thốt ra lời tận đáy lòng: "Trước kia đẹp hơn nhưng hiện tại cũng không tồi, đều rất mãn nhãn."
Lăng Kỳ khẽ cười: "Ồ, chỉ mãn nhãn thôi sao?"
Nàng đưa tay chạm vào ngực hắn, chọc chọc hai cái, nói tiếp: "Cảm giác cũng rất tốt, rất đàn hồi nha."
Hắn cầm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của nàng, di chuyển xuống vùng bụng, sau đó chạm vào lưng quần, khàn khàn nói: "Vậy phần dưới thì thế nào? Cũng muốn xem thử, chạm thử sao?"
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào chính tay mình, lặng lẽ nuốt nước miếng mà không dám làm ra hành động gì.
Vì sao ư?
Chính là hạ bộ của hắn đang căng phồng kia kìa, ngay bên dưới bàn tay của nàng. Nàng cho dù còn chưa chạm tới nhưng nhiệt độ toả ra không thấp đâu, nóng muốn cháy xém luôn đây này.
Nhìn thấy nàng đã có dấu hiệu sợ sệt, hắn thật sự muốn cười thành tiếng.
Nàng chính là quên bài học lần trước, dám khiêu khích tôn nghiêm đàn ông của hắn. Nếu hắn còn tiếp tục để cho nàng làm càn, mặc sức để nàng chơi đùa, nàng sẽ không biết bản thân đang đùa với lửa.
Ha... Nếu nàng có gan đùa như thế, thì cứ để cho nàng lãnh nhận hậu quả đi.
"Tuyết nhi, vậy anh tự cởi hay em giúp anh cởi?"
Nghe thấy lời nói không đứng đắn của ai đó, Cơ Tuyết lúc này mới nhận ra bản thân đang làm thứ hay ho gì.
Nàng nhanh chóng rút tay về nhưng đáng tiếc sức lực không đủ, bởi vì tay hắn vẫn còn nắm lấy tay nàng đặt tại thắt lưng.
Hắn tiếp tục buông lời trêu chọc nàng: "Mới làm đến bước này mà đã muốn bỏ cuộc rồi sao?"
Cơ Tuyết ngẩng đầu nhìn nụ cười khiêu khích của hắn, nghiến răng nói: "Ai bỏ cuộc chứ?"
Nói dứt lời, nàng nửa quỳ trên giường, hai tay dùng hết lực kéo phăng chiếc thắt lưng của hắn, sau đó chạm tới khuy quần, với ý định tháo nó ra.
Lời nói hùng hồn là thế, hai tay cũng mạnh mẽ là thế nhưng sự run rẩy ở đầu ngón tay lại vô tình bán đứng nàng.
Kết quả nàng hí hoáy hồi lâu vẫn không sao tháo ra được.
Lăng Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ xem nàng làm trò, hắn chính là nhịn cười đến nghẹn.
"Cần anh giúp sao?"
Bị lời nói của hắn chạm vào tử huyệt, nàng bực bội giật phăng một cái. Ngay tức thì khuy quần và dây kéo cứ thế tuột xuống lộ ra quần lót màu đen bên trong đang gồ lên thứ gì đó.
Hai mắt nàng bất giác nhắm chặt, đôi gò má cũng ửng hồng một mảng, theo phản xạ quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn thêm dù chỉ là một giây.
Khoé miệng Lăng Kỳ lại cong lên. Phản ứng đáng yêu như thế này thật sự khiến hắn cầm lòng không được, chỉ muốn một phát ăn nàng vào bụng.
Nhưng là mới chỉ là khởi đầu mà thôi, hắn còn chưa chơi đủ, nào dễ dàng buông tha cho nàng.
Hôm nay hắn phải cho nàng hiểu rõ, cũng nhớ thật kỹ hậu quả của việc khiêu khích tôn nghiêm của đàn ông, đặc biệt là ở phương diện trên giường.
"Không tiếp tục sao?" Vẫn là giọng điệu cợt nhả.
Nàng mở mắt ra nhìn hắn, sợ sệt nói: "Không vui, không chơi nữa." Sau đó muốn quay lưng bỏ chạy.
Đáng tiếc, Lăng Kỳ lại giống như đọc được suy nghĩ của nàng, đôi cánh tay cường tráng mau chóng chế trụ chiếc eo mảnh khảnh của nàng.
Nàng ra sức giãy dụa nhưng cũng chỉ như trứng chọi đá, hoàn toàn không xê dịch được một milimet nào.
Nàng nhẹ giọng nài nỉ: "Tiêu Kỳ, em sai rồi, lần sau không dám nữa!"
Nàng thề, đây là lần đầu cũng như lần cuối nàng dám làm ra những hành động mang tính chất cường hãn này. Gan nàng vẫn là bé lắm, không dám làm quá mức đâu.
Chỉ là nàng đã quên mất, khi xưa nàng đã từng một lần đè hắn xuống giường, kết quả là bị hắn ăn đến không còn mảnh vụn.
Hắn tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, biết sai rồi? Nhưng mà em làm gì sai chứ?"
Nàng lả giả cười, vòng tay ôm lấy cổ hắn: "Em ở dưới, không đòi ở trên nữa!"
Hắn nhướn mày: "Không thử một lần sao?"
Nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn, không cần. Em ở dưới là tốt rồi."
Lăng Kỳ học theo điệu bộ của nàng, ngả ngớn cười: "Vậy em tự cởi hay muốn anh cởi cho em?"
Nghe giọng điệu cợt nhả của hắn, nàng giây trước còn trợn trừng mắt nhìn hắn, giây sau đã ỉu xìu không dám nhìn thẳng, từ từ nhắm mắt lại, thều thào nói: "Tùy anh!"
Thấy nàng đã chịu thua, hắn cũng không muốn làm khó nàng, hai bàn tay tà ác bắt đầu luật động, chậm rãi tháo xuống từng lớp quần áo của nàng, đến khi chỉ còn bộ nội y hắn mới dừng lại.
Nhìn thân hình quyến rũ của nàng, yết hầu hắn lên xuống không ngừng, hạ thân cũng bắt đầu rạo rực muốn bùng phát.
Hắn khàn khàn cất giọng: "Tuyết nhi!"
Nghe hắn gọi, nàng chậm rãi mở mắt.
Nhìn tròng mắt phiếm đỏ của hắn, nàng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Nàng biết hắn đang kiềm chế chính mình, chờ nàng gật đầu phối hợp cùng hắn. Hắn chính là không muốn bắt ép nàng.
Nàng ôm lấy cổ hắn, thâm tình nhìn hắn, dịu dàng nói: "Tiêu Kỳ, em yêu anh! Nguyện ý cùng anh làm bất cứ việc gì!"
Nói dứt lời, nàng nghiêng đầu áp môi mình lên môi hắn.
Hai tay hắn siết chặt lấy eo nàng, cùng nàng môi lưỡi giao triền, sau đó từng chút từng chút kéo xuống những vật cản cuối cùng trên người cả hai, bắt đầu một trận kích tình nóng bỏng.