Mãi không thấy hai đương sự có người lên tiếng, nàng liếc mắt sang từng người, tiếp tục dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật hỏi: "Thế nào, không thể nói cho tớ biết? Anh hai, Ái Ái không chịu nói, vậy anh thay cậu ấy nói đi!"
Mộc Ái Ái lúc này lặng lẽ nhìn sang Cơ Phong cầu cứu, hắn dù có muốn ngó lơ cũng không thể nữa rồi.
Hắn khó khăn lắm mới cùng nữ nhân của mình hảo hợp, nếu như lại khiến cô tức giận, hậu quả thực sự là gánh không nổi đâu.
Liếc nhìn sang cô em gái thích gây chuyện, hắn lên tiếng: "Chẳng có gì để nói cả. Bọn anh giải quyết xong hiểu lầm thì lại giống như trước kia thôi."
"Giống như trước kia? Giống cái gì mới được?" Nàng nhướn mày hỏi.
"Em không thể bớt chuyện lại được à?"
Nàng lắc đầu như là chuyện hiển nhiên: "Không thể! Nhiều chuyện là bản tính của con gái."
Cơ Phong trợn trừng mắt cũng chẳng thể khiến cho nàng tỏ ra chút sợ hãi nào, ngược lại càng thêm to gan, ha hả cười.
Hắn chỉ có thể thở dài rồi nói một câu kết luận: "Được rồi, quá trình như thế nào em không cần quan tâm, em chỉ cần biết từ giờ trở đi, Ái Ái là chị dâu của em là được rồi."
Dứt lời, hắn nhìn sang cô nàng nào đó đang trợn tròn mắt sau khi nghe hắn nói, khoé môi khẽ cong lên.
Thấy chưa, anh đã khẳng định rồi, cho nên em đừng hòng thoát khỏi tay anh!
Cơ Tuyết nhìn hai người mắt qua mày lại, phì cười thành tiếng. Đúng là nàng suy đoán không hề sai nha, hai người này đúng là tiến triển không ít đâu.
Ôm lấy cánh tay Mộc Ái Ái, nàng cười như không cười, cất giọng đầy ý tứ: "Ai nha chị dâu à, gọi thật là thuận miệng làm sao!"
Mộc Ái Ái xấu hổ: "Tiểu Tuyết Tuyết, đừng có gọi bậy. Tớ đồng ý làm vợ anh ấy khi nào, mà anh ấy cũng đã hỏi qua tớ đâu!"
Cơ Tuyết khẽ nheo mắt nhìn sang anh trai nàng tự biên tự diễn: "Anh hai, đây là thế nào? Anh còn chưa hỏi qua ý người ta?"
Cơ Phong lườm nàng một cái, lại nhìn sang nữ nhân của mình, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ái Ái, đã là người của anh thì chính là vợ của anh. Em dám nói không?"
Mộc Ái Ái nghe hắn nói nhăng nói cuội liền trợn trừng mắt, sau đó không thèm nhìn hắn nữa, quay lại nhìn Cơ Tuyết, cười gượng: "Cậu mặc kệ anh ấy đi, tớ chính là còn chưa đồng ý đâu."
Cơ Phong còn muốn lên tiếng nói gì đó, Cơ Minh Vĩ và Lăng Kỳ lúc này cũng đã đi ra từ thư phòng, cho nên hắn liền nuốt ngược trở lại, tránh cho người nào đó nắm được điểm yếu của hắn mà khiêu khích.
Nhìn thấy sắc mặt vui vẻ của Cơ Minh Vĩ, Cơ Tuyết lúc này cũng thả lỏng tâm tình rồi.
Nàng hiểu rất rõ tính tình của lão nhân gia, vui buồn đều viết rõ trên mặt cho nên hiện tại khoé miệng của ông vẫn còn cong lên chưa hạ xuống, chứng tỏ hắn đã khiến ông cụ vô cùng hài lòng.
Lăng Kỳ ánh mắt thâm tình nhìn nàng. Hơn lúc nào hết hắn thật sự muốn ngay lập tức tiến đến ôm nàng vào lòng để biểu đạt cho nàng biết hắn có bao nhiêu vui vẻ. Tình yêu được đáp trả, dĩ nhiên phải vô cùng cao hứng rồi.
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, Cơ Minh Vĩ nhìn đám trẻ lên tiếng: "Cũng không còn việc gì, ông nội cũng không giữ người nữa. Mấy đứa tụi con đi chơi cho khuây khoả bồi dưỡng tình cảm đi."
Cơ Tuyết mỉm cười đi đến bên cạnh ông, cất giọng: "Vâng, vậy ông nội mau đi nghỉ sớm đi. Tụi con không làm phiền ông nữa. Rảnh rỗi tụi con lại đến thăm người."
Lão nhân gia vui vẻ gật đầu: "Được được, vậy ông nội không tiễn. Nhớ thường xuyên đến thăm ông là được."
Đưa ông cụ về phòng, nàng cùng với ba người còn lại cũng giải tán chia hai đường rời đi.
Suốt quãng đường trở về nhà, Lăng Kỳ đều trong bộ dáng im lặng không hó hé nửa lời, nhưng lại không hề tỏ ra lạnh lùng vì hắn vẫn nắm tay nàng chưa từng buông.
Cơ Tuyết mấy lần muốn lên tiếng hỏi han nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của hắn, lời ra đến cửa miệng lại lặng lẽ nuốt xuống.
Hiện tại trên xe còn có gã tài xế, nàng vẫn là thấy có chút ngượng ngùng. Thôi thì đợi về đến nhà rồi nói cũng không muộn.
Khi xe dừng lại trước cửa căn biệt thự, Lăng Kỳ mới buông tay nàng ra, mở cửa bước xuống, sau đó lại nhanh chóng đi đến cửa xe bên kia mở cửa cho nàng, lại nắm lấy tay nàng thật chặt, một đường dẫn nàng trở về phòng ngủ.
Cũng may lúc này bên dưới lầu không có một ai, nếu không nàng cũng thật sự lúng túng chết mất.
Mở cửa phòng, kéo nàng vào trong, đóng cửa lại. Tất cả đều không có lấy một hành động dư thừa.
Một tiếng "cạch" thanh thúy vang lên, hắn ngay tức thì áp nàng vào cánh cửa, sau đó cúi xuống hôn lên cánh môi hồng nhuận của nàng.
Cơ Tuyết khoáng sững sờ trước hành động không báo trước của hắn nhưng không quá một giây, hai cánh tay nàng liền vòng lên cổ hắn, nhanh chóng đáp lại.
Nàng tự hỏi vì sao hắn lại bất chợt xúc động như vậy, nhưng mặc kệ là lý do gì, chỉ cần hắn hôn nàng thì nàng đều sẽ đáp lại, bù đắp cho lỗi lầm trước kia của nàng về việc nàng khinh nhờn hắn khi hắn cưỡng hôn nàng vào ngày đầu tiên gặp lại.
Khi không khí dần mất đi, Lăng Kỳ mới miễn cưỡng buông nàng ra, nàng ngay tức thì xụi lơ trong lòng hắn.
Lại in một nụ hôn lên trán nàng, hắn mới lên tiếng: "Tuyết nhi, vì sao chuyện hệ trọng như vậy em lại không nói với anh mà tự mình quyết định?"
Cơ Tuyết cố gắng hít thở cho thuận khí, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhíu mày: "Chuyện hệ trọng gì?"
"Em muốn nghỉ dạy ở học viện."
"Ông nội nói với anh?"
Lăng Kỳ gật đầu: "Ừm. Em đừng trách ông, ông là vì muốn tốt cho em mà thôi."
Mày liễu nàng nhíu càng chặt. Đã nói là sẽ không làm khó hắn, ấy vậy mà lão nhân gia vẫn nói cho hắn biết trong khi đã đồng ý với quyết định của nàng.
Rốt cuộc ông muốn thế nào mới vừa lòng?
Nàng một khi đã quyết định thì cho dù là ông nội cũng sẽ không thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý. Lại nói nam nhân trước mặt nàng quan trọng hơn gấp vạn lần công việc của nàng. Cho nên chỉ cần được ở bên hắn, nàng chẳng màng đến bất cứ điều gì nữa.
"Tiêu Kỳ, hiện tại anh đang mang trên người thân phận là con trai của chủ tịch K&M, bổn phận và nghĩa vụ của anh không thể nói không can hệ liền sẽ không can hệ. Sớm muộn gì anh cũng phải đảm đương trọng trách này, mà hiện tại em có thể giúp anh sớm quen thuộc với thế giới này sớm chừng nào thì tốt chừng ấy. Khó khăn lắm chúng ta mới đi đến ngày hôm nay, em nguyện ý làm bất cứ việc gì, chỉ cần được ở bên anh là tốt rồi."
Hắn gảy nhẹ lên mũi nàng, khẽ cười: "Hoá ra em đang lo lắng vấn đề này sao? Tuyết nhi, trong mắt em, anh là người kém cỏi như vậy?"
Nàng tỏ ra nghiêm túc: "Tiêu Kỳ, anh biết ý em không phải như vậy."
Đôi cánh tay ôm lấy nàng tăng thêm lực, Lăng Kỳ thu lại nụ cười, chậm rãi nói: "Tuyết nhi, từ ngày anh chấp nhận thân thể này, anh cũng đã từng bước tiếp thu hết thảy thế giới quan của nơi này rồi, cả công việc cũng như thân phận hiện tại."
Gõ gõ ngón trỏ lên thái dương chính mình, hắn nói tiếp: "Mọi kiến thức và ngôn ngữ của thân thể này vẫn luôn tồn tại, anh không mất quá nhiều thời gian để làm quen với nó. Cho đến thời điểm hiện giờ, anh đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Không lâu nữa anh sẽ tiếp quản sự nghiệp của Lăng gia, anh chính là vẫn còn luyến tiếc thời gian tự do để được ở bên em nhiều hơn mà thôi."
Vuốt ve đôi mày liễu đang nhíu chặt của nàng, hắn ôn nhu cất giọng: "Được rồi, không cần để tâm đến vấn đề này nữa có biết không? Mẹ đã có ý định đưa trụ sở K&M về Hoa Quốc, cũng đã bắt đầu tiến hành các thủ tục pháp lý rồi. Vì vậy em cứ yên tâm đến Học viện dạy học, những việc khác để anh lo là được rồi."
"Thật sự?" Nàng vẫn còn chút hoài nghi.
Lăng Kỳ kiên định gật đầu: "Ừm, không tin em có thể hỏi mẹ."
Đôi tròng mắt nàng bất giác nhoè đi. Nàng không tiếp tục truy hỏi thêm nữa mà dựa vào ngực hắn ôm thật chặt.
Nam nhân này vẫn giống như xưa, luôn vì nàng mà dọn sẵn đường, lại vẫn bao dung và yêu thương nàng như vậy, nhưng nàng lại chẳng làm được gì cho hắn, cứ hết lần này đến lần khác dày vò hắn.
Khi nàng quyết tâm muốn vì hắn làm chút gì đó, cuối cùng vẫn là hắn đi trước một bước làm cho nàng rồi.
Đời này của nàng có được người nam nhân này, ông trời đúng là đã quá nhân từ với nàng. Một chút đau đớn về thể xác và tinh thần khi xưa đổi lại được giây phút yên bình này, nàng thấy quá đáng giá rồi.