Cơ Tuyết hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Lăng Kỳ, đầu dựa vào ngực hắn, nhẹ gật đầu: "Được!"
Hai mắt hắn bất giác trợn tròn, đáy lòng thoáng chấn động: "Được?"
Nàng lại gật đầu: "Chàng có thể ức hiếp thiếp, bởi vì thiếp đã là nương tử của chàng!"
Khoé miệng hắn cong lên, vuốt nhẹ sống lưng của nàng khiến nàng run rẩy cong người.
"Đây là nàng nói!"
Dứt lời, hắn bế bổng nàng lên bước về phía giường lớn, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đệm mềm mại, sau đó nhanh chóng phủ lên người nàng.
Từ trên cao nhìn xuống nữ nhân nằm bên dưới, hai mắt hắn loé lên tinh quang. Phải biết rằng từ lúc nàng gật đầu nói "được", dục vọng đối với nàng đã dâng lên khó lòng kiểm soát. Mà hắn lúc này đây đang cố gắng kiềm chế đến nghẹn.
Đưa tay lên vuốt ve gương mặt ngày nhớ đêm mong, hắn khẽ cười: "Thật tốt, ta lại có thể ở bên nàng thêm một lần nữa!"
Đưa hai tay vòng qua cổ hắn, nàng mỉm cười ngọt ngào: "Tiêu Kỳ, đời này thiếp chỉ thuộc về một mình chàng."
Lăng Kỳ đang muốn cúi xuống hôn nàng, đúng lúc này điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên phá vỡ tâm tình của hắn.
Hắn thật sự muốn lên tiếng chửi cho nên liền mặc kệ thứ âm thanh hỗn tạp kia.
Chuông đổ một lúc rồi tắt, hắn hít sâu một hơi thả lỏng tâm tình.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lăng Kỳ nhìn nàng: "Chúng ta tiếp tục." . ngôn tình ngược
Hắn vừa dứt lời, chuông điện thoại lại tiếp tục réo vang.
Cơ Tuyết cười gượng thả tay ra khỏi cổ hắn, nhẹ giọng nói: "Chàng nghe đi, lỡ đâu có chuyện quan trọng thì sao?"
Không cần nhìn xem là ai gọi đến, hắn đã có thể đoán được là người nào, bởi vì hắn đều đã căn dặn người của hắn nếu không có việc thật sự quan trọng, đừng bao giờ gọi hắn vào giờ này.
Cho nên ngoại trừ cái tên Cơ Phong không biết điều kia ra, hắn thật sự không nghĩ ra được người thứ hai.
"Không có việc gì quan trọng, là anh trai nàng gọi nói nhảm mà thôi."
Nàng ngạc nhiên: "Cơ Phong? Vậy chàng mau nghe đi! Đừng quên anh ấy là thê huynh (anh vợ) của chàng đấy!"
Nghe nàng nói hai chữ "thê huynh", trong lòng hắn bất giác cảm thấy mềm mại. Nàng đây là đã thừa nhận thân phận của hắn rồi có phải hay không?
Được, xem như nể mặt y là anh vợ, hắn bỏ qua cho một lần vậy.
Bước xuống giường cầm lấy điện thoại, Lăng Kỳ ấn nút nghe, cất giọng lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"
Ở một nơi khác, trước đó nửa giờ đồng hồ.
Mộc Ái Ái sau khi tắm rửa trở ra mới sực nhớ đến điện thoại của mình.
Mở lên mới biết là có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Cơ Tuyết hẹn cô đến club ngày hôm qua gặp.
Nhìn đồng hồ đã qua giờ hẹn hơn nửa tiếng rồi, cô bèn gọi lại cho nàng thì không có người bắt máy.
Đang ở cùng một chỗ với Cơ Phong, thế là cô cùng hắn đi đến club tìm nàng nhưng lại không thấy nàng đâu. Hỏi người trong club cũng nói không thấy người nào giống như nàng đến đây.
Lại tiếp tục gọi điện thoại, vẫn chỉ là tiếng nói máy móc vang lên báo không liên lạc được. Gọi cho Cơ Minh Vĩ cũng nói nàng không ở chỗ của ông.
Lại đi thêm một chuyến đến nhà nàng, kết quả vẫn là không thấy người.
Sực nhớ đêm qua người mang nàng đi là Lăng Kỳ, Cơ Phong mới gọi điện thoại đến tìm hắn.
Điện thoại đổ chuông mãi mới có người nghe, vậy mà nhận được lại là giọng điệu lạnh nhạt đến độ chỉ muốn ngay lập tức lao đến bóp chết hắn.
Phải biết rằng y đang lo lắng cho em gái mình thế nào, chỉ sợ nàng không may gặp phải bất trắc thì hắn biết ăn nói làm sao với người nhà, lại thêm người phụ nữ của hắn cũng đang lo lắng tự trách đến phát khóc luôn rồi.
Cơ Phong hốt hoảng nói: "A Kỳ, Tuyết nhi mất tích rồi. Tôi không gọi được cho con bé, đến nhà nó tìm cũng không thấy đâu. Cậu nói xem có phải..."
Y còn chưa nói hết câu thì Lăng Kỳ đã lên tiếng cắt ngang khiến y tức thì im bặt.
"Nàng đang ở chỗ tôi."
Cơ Phong nghe vậy chợt thở phào: "Vậy tốt rồi, tôi còn tưởng..."
Lăng Kỳ tiếp tục cắt ngang: "Tưởng cái gì? Bớt nói nhảm đi. Tôi cúp máy, không có việc gì quan trọng thì đừng gọi quấy rầy chúng tôi."
Dứt lời, hắn liền cúp máy mà không hề có một chút đắn đo. Để cho chắc chắn sẽ không bị tên thần kinh nào đó lại làm phiền hắn cùng nàng ân ái, hắn dứt khoát tắt nguồn sau đó ném điện thoại ra phía sau lưng, mặc kệ nó muốn văng đến đâu thì văng.
Ở bên kia, Cơ Phong bị cúp điện thoại giữa chừng thì tức tối không thôi, nhưng hay tin em gái không có việc gì, y cũng không cùng hắn so đo nữa.
Không còn việc gì vướng bận, y dĩ nhiên phải cùng nữ nhân của y đi hẹn hò rồi, tiện thể phải tìm cách dụ dỗ cô chuyển đến ở cùng mới được, bù đắp những ngày tháng trước đây phải chịu dày vò khổ sở.
Ngay khi Lăng Kỳ bước xuống giường, Cơ Tuyết cũng đã ngồi dậy. Lúc này nhìn thấy hắn có vẻ bực bội, nàng đứng lên đi đến chỗ hắn, sau đó hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua thắt lưng hắn, nhìn hắn khẽ mỉm cười: "Anh ấy gọi có chuyện gì sao?"
Hai tay hắn cũng thuận thế ôm chặt lấy nàng, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Cậu ta tưởng em mất tích."
Nghe hắn nói lời này, nàng mới sực nhớ ra có cuộc hẹn với Mộc Ái Ái. Nàng vậy mà quên mất không gọi lại cho cô là không đến nữa. Có lẽ không liên lạc được với nàng cho nên mới nói anh trai đây, hoặc là hai người họ vốn đang ở cạnh nhau.
Nhìn nữ nhân trong ngực dường như đang thất thần, Lăng Kỳ tỏ ra không vui, giữ lấy cằm nàng chất vấn: "Tuyết nhi, ở bên cạnh ta mà nàng còn có tâm tình nghĩ đến nam nhân khác?"
Nàng chống chế: "Nam nhân khác cái gì? Đó là anh trai thiếp."
"Ta không cần biết cậu ta có quan hệ gì với nàng, chỉ cần là nam nhân, nàng đều không được phép nghĩ đến. Nàng chỉ có thể nghĩ đến ta mà thôi."
Cơ Tuyết chợt nhướn mày. Nàng ấy vậy mà quên mất nam nhân của nàng thích ăn giấm nha. Hiện tại lại càng thêm bá đạo nữa rồi. Nhưng mà nàng thích, biết làm sao được.
Mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn, nàng nói: "Được, bây giờ thiếp chỉ đang nghĩ đến chàng."
Nói đoạn, một bàn tay của nàng từ từ di chuyển lên trên, chạm vào lồng ngực trần đang phập phồng kịch liệt vì tức giận của hắn, vuốt ve khiêu khích: "Nhưng chàng hiện tại vẫn còn đang nghĩ đến người khác đấy!"
Lăng Kỳ khoé miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ vậy sao? Vậy không bằng bây giờ chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa, liền sẽ không còn có thể nghĩ đến người khác nữa."
Cùng với câu nói đầy ý tứ, hai cánh tay hắn lần mò đến khoá kéo của chiếc váy nàng đang mặc trên người, chậm rãi kéo xuống trước ánh mắt đang trợn tròn của nàng.
Vì sao hắn lại biết cởi y phục của nàng như thế nào sao?
Câu trả lời chính là khi hắn nhìn thấy trong tủ đồ của mình có quần áo của nữ nhân, hắn liền biết là do mẹ hắn chuẩn bị cho nàng. Vô cùng hiếu kỳ cho nên hắn đã nghiên cứu cả một giờ đồng hồ mới biết phải mở ra và mặc vào như thế nào.
Xem ra cũng nhanh trí đấy nhỉ? Nói một cách dễ hiểu chính là: hắn có âm mưu cả đấy!
Ví như những lúc như thế này liền có thể dễ dàng hành sự, hoặc là một lúc nào đó nàng không còn sức mặc đồ, hắn liền có thể ra sức nha.
Bất chợt nghĩ đến sáng nay người nào đó thừa cơ hắn không có mặt liền chạy trốn, bàn tay kéo khoá mới chỉ được một nửa liền khựng lại, tiếp đó là một âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên.
"Xoẹt."
Chiếc đầm nàng đang mặc ngay tức thì trở thành hai mảnh vải rơi lả tả xuống đất, trên người nàng lúc này chỉ còn bộ nội y màu trắng quyến rũ.
Cơ Tuyết hai mắt trợn tròn nhìn nam nhân đang ý cười đầy mặt, cất giọng: "Chàng có cần phải mạnh tay như vậy hay không?"
Lăng Kỳ hạ mi mắt nhìn xuống đôi gò bồng đảo đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của nàng, ánh mắt chợt tối đi vài phần.
Ức chế dục vọng đang cuồn cuộn dâng trào, hạ thể của hắn đã bành trướng đến đau, hắn lại một lần nữa cố gắng kiềm chế chính mình, để cho nàng từ từ ghi nhớ khoảnh khắc tốt đẹp này.
Hắn nói: "Nếu ta không mạnh tay một chút, đến sáng mai tỉnh dậy, nàng lại không nói lời nào lại biến mất thì ta biết phải làm sao?"
Nghe hắn nói, nàng mới nhớ đến sáng nay bản thân đã làm ra hành động ngu ngốc gì.
Hai tay nàng tăng thêm lực siết chặt eo hắn, nở nụ cười ngọt ngào, áy náy nói: "Thực xin lỗi, là thiếp nhận ra chàng quá trễ, lại khiến chàng chịu dày vò không ít. Thiếp hứa với chàng, thiếp sẽ không bao giờ rời khỏi chàng, trừ phi chàng không cần thiếp nữa."