Cơ Tuyết tự nhiên cất giọng: "Mẹ!"
Cho dù Tiêu Nguyệt Mẫn không yêu cầu, nàng cũng định gọi bà như thế. Sự thật mà nói, nàng vô cùng yêu thích bà, có thêm một người thân nàng cũng cảm thấy thật vui vẻ. Chỉ hi vọng con trai dì ấy đừng cho rằng nàng đang nịnh nọt là được rồi, bởi vì nàng mới chỉ là con dâu trên danh nghĩa mà thôi, còn chưa chính thức được cưới hỏi.
Tiêu Nguyệt Mẫn hài lòng gật đầu: "Ngoan, mẹ thật vui vẻ. Nào nào, con mau mặc thử chiếc váy này đi, xem có cần chỉnh sửa gì hay không?"
Nàng gật đầu, sau đó mau chóng đi thay đồ.
Không lâu sau, Cơ Tuyết xuất hiện trước mặt mọi người trong chiếc váy trắng tinh khôi.
Dáng người nàng vừa đẹp vừa chuẩn, chiếc váy lại vô cùng vừa vặn không cần chỉnh sửa gì.
Tiêu Nguyệt Mẫn trợn tròn mắt tán thưởng: "Quá đẹp rồi! Thằng nhóc kia mà nhìn thấy chắc chắn là không thể rời mắt."
Cơ Tuyết khẽ mỉm cười: "Là do chiếc váy quá đẹp mà thôi!"
"Vậy là ổn rồi, nhưng mà còn thiếu trang sức và giày nữa. Mẹ đã cho người chuẩn bị rồi, lát nữa con cùng mẹ đi shopping một chuyến. Ngày mai sẽ có thợ trang điểm đến makeup cho con, con cứ việc an tâm chờ làm cô dâu là được rồi."
Nhìn đồng hồ đang chỉ ba giờ chiều, từ giờ đến tối có thể làm được nhiều việc, Tiêu Nguyệt Mẫn lên tiếng: "Hiện tại còn sớm, con đi thay đồ đi, mẹ dẫn con đi spa, chuẩn bị ngày mai làm cô dâu xinh đẹp. Ăn tối xong lại cùng mẹ đi shopping một chuyến sắm sửa toàn diện cho con. Ai ôi, mẹ thật nóng lòng quá rồi!"
Cơ Phong từ đầu đến cuối chỉ ngồi một bên nhìn hai người phụ nữ một lớn một nhỏ lời qua tiếng lại mà không hề chen vào. Bây giờ nghe hai người họ mẹ mẹ con con, hắn đã muốn nổi hết da gà da vịt.
Còn chưa về nhà người ta mà đã xưng hô ngọt xớt thế này rồi, không biết tên mặt lạnh kia khi nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? Ài, chắc chắn là sẽ giống như hắn mà thôi.
Hắn tưởng tượng xa xôi nếu đổi lại là Mộc Ái Ái và mẹ hắn. Nếu mà cũng như vậy thì có khi nào vợ của hắn bị mẹ hắn cướp đi hay không?
Không được không được, gọi như thế nào cũng được nhưng không được cướp người của hắn, nhất định phải ở riêng, tuyệt đối không ở chung một nhà. Mà hình như cũng không bao giờ ở chung một nhà đâu. Hắn đúng là lo xa quá rồi.
Liếc mắt nhìn sang em gái, hắn không khỏi hít ngụm khí lạnh, cũng quá đẹp rồi đi. Quả không hổ là em gái hắn.
Cái tên mặt lạnh kia đúng là số hưởng rồi. Không biết ngày mai cậu ta nhìn thấy nàng sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Kinh ngạc, thảng thốt hay đờ đẫn tại chỗ?
Ai nha, lát nữa hắn phải đi tìm cậu ta thám thính một chút mới được, để cậu ta đêm nay mất ngủ chơi, hắc hắc...
Ở một nơi khác, vú Trương kéo theo một chiếc vali đi đến gõ cửa phòng làm việc của Lăng Kỳ.
Hắn lạnh nhạt cất giọng: "Vào đi."
Vú Trương đẩy cửa đi vào, đặt chiếc vali trước mặt hắn: "Đây là lễ phục phu nhân đã cho người chuẩn bị cho con để mặc vào tối mai. Con xem có vừa ý không để vú cho người chỉnh sửa."
Hắn nhíu mày: "Lễ phục? Mẹ con chuẩn bị từ khi nào?"
Vú Trương trả lời: "Sau khi nhận điện thoại của cậu Cơ Phong, phu nhân liền gọi cho nhà thiết kế gấp rút làm hai bộ, một cho con và một cho Cơ tiểu thư. Phu nhân đã đích thân mang lễ phục đến cho Cơ tiểu thư rồi, còn của con, phu nhân vừa cho người mang đến đây."
Hắn chợt nhướn mày. Mẹ hắn cũng nôn nóng quá nhỉ, lại có thể lo liệu chu toàn, còn không thèm nói cho hắn một tiếng.
Vậy cũng tốt. Hắn còn đang lo lắng không biết ngày mai sẽ mặc như thế nào thì thích hợp, còn đang tính gọi cho Cơ Phong để hỏi. Hiện tại hắn xem như có thể thả lỏng được một chút rồi.
Nhìn vú Trương, hắn gật đầu: "Vâng, con biết rồi, cảm ơn vú."
Vú Trương mỉm cười: "Không có gì. Con mau xem thử, có gì không hài lòng thì nói vú liền, vẫn còn thời gian để chỉnh sửa."
Hắn lắc đầu: "Không cần đâu."
"Được, vậy vú không làm phiền con nữa. Phu nhân dặn dò tối nay sẽ không trở về ăn cơm, chắc là đưa Cơ tiểu thư đi shopping. Lát đến giờ cơm vú gọi con."
Vú Trương đi rồi, Lăng Kỳ mới từ từ đứng lên đi đến mở chiếc vali, lấy lễ phục bên trong ra.
Cũng vẫn là kiểu dáng của vest nhưng lại được gia công vô cùng tỉ mỉ, chất liệu thì không cần phải nói đến. Cúc áo vest và áo sơ mi bên trong, thêm một bộ khuy măng sét đều được trạm trổ bằng kim cương và đá quý vô cùng xa hoa.
Từ lúc đến với thế giới này, hắn đã có thêm nhiều kiến thức về trang sức các kiểu. Khi tận mắt nhìn thấy những loại kim cương và đá quý, hắn không khỏi kinh ngạc.
Khi hỏi Thẩm Xuyên về việc chọn nhẫn cầu hôn, y cũng đã thu thập rất nhiều tài liệu liên quan đưa đến cho hắn.
Trải qua một ngày nghiên cứu, hắn cũng đã chọn ra một nhà thiết kế bậc nhất thế giới làm cho hắn chiếc nhẫn cầu hôn và một cặp nhẫn kết hôn. Uớc chừng một tháng mới có thể hoàn thành bởi vì còn phải chờ người tìm và vận chuyển đá quý từ Nam Phi đến cho nhà thiết kế.
Sau khi thay y phục, Lăng Kỳ đứng trước chiếc gương lớn không khỏi cảm thán. Tuy cũng là bộ vest đen nhưng nhờ điểm xuyết bởi những viên đá lấp lánh, nó lại trở nên xa hoa và khác biệt.
Cũng may Tiêu Nguyệt Mẫn không chọn vest màu trắng cho hắn, nếu không hắn sẽ thật sự không dám mặc bởi vì quá nổi bật rồi.
Hắn chợt nghĩ đến lễ phục mà Tiêu Nguyệt Mẫn chuẩn bị cho nàng, không biết sẽ trông như thế nào nhỉ?
Hắn mới chỉ nhìn thấy nàng mặc váy hoa duy nhất một lần, còn chưa nhìn thấy nàng ở bất kỳ diện mạo nào khác vì hắn còn chưa có cơ hội gặp được nàng lần thứ hai. Hắn thật sự là có chút chờ mong nhìn thấy dáng vẻ của nàng vào ngày mai.
Xinh đẹp sao? Chắc chắn rồi!
Kiều diễm sao? Đó là điều hiển nhiên.
Nghĩ đến đây, hắn bất giác dấy lên tính chiếm hữu mạnh mẽ, không muốn để cho bất kỳ ai khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp, kiều diễm của nàng, sẽ khiến cho những nam nhân khác nhìn nàng bằng ánh mắt thèm khát.
Khi xưa nàng từng nói qua rằng hắn là 'bá đạo tổng tài', hiện tại hắn đã hiểu ý tứ của nàng.
Không sai, hắn đích thực là bá đạo tổng tài, cho nên hắn chính là người không nói lý. Chỉ cần là nàng, sự bá đạo của hắn có thể lên đến đỉnh điểm, chỉ muốn độc chiếm nàng làm của riêng mà thôi.
Lăng Kỳ đứng trước gương tiếp tục đeo khuy măng sét.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng "cốc cốc".
Hắn còn chưa lên tiếng mời vào thì cánh cửa đã bị đẩy ra.
Hành động xem như nhà của mình này không ai khác chính là Cơ Phong.
Hắn dường như đã biết được cho nên trước sau vẫn bình tĩnh như thường, trên mặt không có lấy một tia biểu cảm, tay vẫn tiếp tục làm việc không có nửa giây khựng lại.
Thấy Lăng Kỳ không tỏ bất cứ thái độ nào khi nhìn thấy mình, Cơ Phong tức tối đi đến chỗ hắn.
"Này này, nhìn thấy tôi mà thái độ của cậu thờ ơ như vậy là sao hả?"
Lăng Kỳ lạnh nhạt đáp lại: "Vậy cậu muốn thế nào? Ngạc nhiên, vui mừng hay chạy đến ôm lấy cậu?"
Cơ Phong xua tay: "Ngạc nhiên vui mừng thì còn được. Chạy đến ôm thì miễn đi."
Hắn im lặng, không thèm nhìn con khỉ đang ba hoa nhảy loạn ở bên cạnh.
Cơ Phong lia ánh mắt quét toàn thân Lăng Kỳ từ đầu đến chân, chậc chậc hai tiếng rồi nói: "Ồ, lễ phục mặc tối mai đây sao? Cũng ra dáng đó chứ! Nhưng mà vẫn là chưa xứng với em gái tôi cho lắm!"
Lăng Kỳ nghe vậy chợt nhíu mày, quay sang nhìn kẻ vừa nói hắn không xứng với nàng, cất giọng lạnh lùng: "Có ý gì?"
Cơ Phong điếc không sợ súng nói: "Đấy đấy, chính là cái tính khí này của cậu. Tôi nói rồi, cậu mà không sửa, sớm muộn gì em gái của tôi cũng bị doạ mà chạy mất thôi."
Hắn quay người lại, nhìn bức hoạ treo trên tường, ôn nhu nói: "Với nàng sẽ không như thế!"
Cơ Phong lần đầu tiên bước vào phòng làm việc này của Lăng Kỳ, vẫn chưa có cơ hội nhìn qua. Bây giờ lại nhìn thấy nét mặt của hắn bỗng chốc thay đổi chỉ trong nửa giây khi hắn vừa quay lưng lại, y không khỏi sửng sốt.
Nương theo tầm mắt của hắn, Cơ Phong cũng chuyển hướng nhìn sang, lại nhìn thấy bức hoạ nữ nhân xinh đẹp kiều diễm, ôn thuận như ngọc, ôn nhu như nước, hai mắt y chợt mở lớn hết cỡ.
Đây không phải là em gái y hay sao?
"Từ đâu cậu có bức tranh này?"