Mộc Ái Ái trợn tròn mắt: "Vì sao không được?"
Cơ Tuyết miễn cưỡng giải thích: "Phòng làm việc của tớ cậu cũng thấy rồi, một là rất nhiều máy móc và nhạc cụ, hai là tớ còn chưa sắm cái màn hình lớn để live stream. Cậu nói xem, nếu như live stream mà không giao lưu cùng mọi người như hôm đại thọ ông nội tớ, vậy thì có còn gọi là live stream sao?"
Mộc Ái Ái suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ừ, cậu nói cũng đúng. Vậy thì đi sắm cái màn hình lớn là được chứ gì? Ba mươi phút hàng sẽ giao đến tận nhà. Thế nào?"
Nàng liếc xéo: "Mộc Ái Ái, cậu không thể tha cho tớ một lần sao?"
Cô nàng lia ngón trỏ qua lại, kiên định nói: "Không thể."
Nàng thở dài: "Được rồi, nhưng không phải hôm nay, cậu phải cho tớ thời gian soạn nhạc, hoặc là cậu muốn tớ gảy đàn chay?"
Mộc Ái Ái thấy nàng chịu thoả hiệp liền ôm lấy cánh tay nàng, lắc lư qua lại, cười ngọt ngào: "Tiểu Tuyết Tuyết, tớ biết là cậu yêu tớ nhất mà. Chỉ cần cậu đồng ý live stream, còn thời gian thì tùy cậu chọn. Nhưng mà nhiều nhất là một tháng thôi đấy, không thể kéo dài hơn."
Cơ Tuyết bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, khi nào phối nhạc xong tớ liền báo cho cậu là được chứ gì?"
Mộc Ái Ái nở nụ cười hài lòng: "Được được, cậu là nhất."
Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, cô nàng nói tiếp: "Bây giờ mới hơn sáu giờ, tớ còn chưa ăn tối mà đã chạy qua tìm cậu rồi đấy. Không bằng đi ra ngoài tìm chỗ nào đó vừa ăn vừa đợi đến giờ Weibo lên sóng. Tớ muốn thử cảm giác ngồi chờ đợi nó như thế nào? Chắc là khó chịu lắm nhỉ? Ài!"
Nàng cười: "Được rồi tình yêu của tớ. Tớ còn không hiểu cậu hay sao? Đi thôi, hôm nay tớ khao hết toàn bộ."
Mộc Ái Ái dường như chỉ chờ đợi giây phút này, liền nhe răng cười: "Vậy tớ không khách sáo đâu!"
Ngay lúc này, điện thoại của Cơ Tuyết vang lên một đoạn tiếng sáo của bài hát Endless Love. Nhạc chuông này nàng chỉ mới đổi vài ngày trước. Còn lý do thì không cần phải nói, chung quy cũng vì một người...
Nhìn màn hình tên người gọi đến, nàng mỉm cười sau đó ấn nút nghe: "Anh hai, có chuyện gì vậy?"
Loa điện thoại vang lên tiếng nói: "Tuyết nhi, đang làm gì đấy?"
"Em đang chuẩn bị ra ngoài ăn tối." Nàng trả lời.
Bên kia điện thoại, Cơ Phong nghe vậy chợt nhíu mày hỏi: "Em trở về căn hộ của em rồi?"
Nàng gật đầu: "Vâng, em quên nói với anh. Cũng chỉ vừa về được mấy ngày mà thôi. Học viện khai giảng rồi mà, em phải lên lớp chứ! Cuối tuần em vẫn đến chỗ ông nội mà, anh không cần lo. Hiện tại em đang ở chỗ ông mà!"
Cơ Phong nghe vậy thì sắc mặt mới hoà hoãn đôi chút: "Ông nội có ở nhà sao?"
Nàng lắc đầu: "Ông nội đi với bạn rồi, chắc phải khuya mới trở về."
Hắn nhíu mày: "Vậy em đang ở nhà một mình?"
"Ái Ái đang ở đây với em. Bọn em đang định ra bên ngoài ăn tối."
Cơ Phong nghe nàng nói vậy thì khoé miệng bất giác cong lên: "Anh cũng đang định rủ em đi ăn tối, vừa hay. Vậy em ở đó chờ anh, anh đang trên đường đến rồi, lập tức tới ngay. Gặp rồi lại nói chuyện tiếp."
"Vâng, em biết rồi. Anh lái xe cẩn thận."
"Ừm."
Cúp điện thoại, Cơ Tuyết nhìn sang Mộc Ái Ái, thở dài nói: "Ái Ái, hiện tại chưa thể đi được, anh hai tớ sắp qua đây rồi."
Mộc Ái Ái nghe nàng nói vậy, chợt nhảy dựng: "Vậy cậu có nói tớ đang ở đây hay không?"
Nàng gật đầu thật mạnh: "Có, nói rồi."
Mộc Ái Ái sắc mặt ỉu xìu: "Tiểu Tuyết Tuyết, vậy tớ phải làm sao bây giờ? Cậu hại chết tớ rồi."
Cơ Tuyết khẽ nhướn mày, dường như ngửi được mùi vị bát quái, liền lên tiếng hỏi: "Tớ làm sao lại hại cậu chứ? Cậu làm sao lại sợ anh tớ như vậy?"
Sắc mặt Mộc Ái Ái chợt biến, khẽ cắn môi: "Ai nha, cậu đừng hỏi nhiều. Hiện tại tớ chưa thể nói rõ với cậu được. Túm lại bây giờ tớ phải chuồn trước đã."
Vội vàng cầm lấy túi xách, Mộc Ái Ái mau chóng đứng lên hướng đến huyền quan xỏ giày, sau đó lại vội vã đi đến chiếc xe của mình đang đỗ ở bên ngoài.
Mở cửa xe nhảy vào bên trong, tra chìa khoá, thắt dây an toàn, đề máy, sau đó cho xe lùi ra sau để quay đầu hướng ra cổng.
Thế nhưng xe vừa đúng lúc chạy đến phía cổng thì liền bị một chiếc xe khác chặn ngay phía trước.
Sắc mặt Mộc Ái Ái lập tức trắng bệch, chửi thầm trong miệng: "Thật cmn, vậy mà cũng chạy không kịp. Tức chết mà!"
Cơ Phong ngồi bên trong chiếc xe kia nhìn người ngồi trong chiếc xe đối diện, trong lòng pha chút tức giận nhưng phần lớn là sự hả hê. Cũng may hắn đang trên đường tới rồi, nếu không con mèo hoang kia lại chạy trốn thêm lần nữa. Nhìn mà xem, không phải đang chạy đấy sao?
Khoé miệng hắn nhếch lên, ngồi yên vị tại ghế lái không hề có ý định lui xe lại. Hắn muốn nhìn xem con mèo hoang kia sẽ làm gì tiếp theo. Tự động lái xe trở vào hay là sẽ đến cùng hắn nói lý? A, thật là mong chờ nha.
Mộc Ái Ái vẫn hai tay nắm chặt vô lăng, nhìn nam nhân ngồi trong xe đối diện bằng ánh mắt hình viên đạn, tiếp tục chửi thầm: "Cơ Phong, thật cmn, anh muốn cùng bà đây cứng đối cứng có phải hay không?"
Hai chiếc xe một trắng một đen vẫn còn đang nổ máy, nằm ì một chỗ không lui cũng không tiến.
Cơ Tuyết đã đứng ở bên trong đợi một lúc nhưng không thấy có mảy may xoay chuyển nào đành phải bước ra ngoài.
Đi đến gõ cửa kính xe của Mộc Ái Ái, kính xe liền được hạ xuống, nàng lên tiếng hỏi: "Ái Ái, sao vậy?"
Mộc Ái Ái mắt vẫn nhìn thẳng về người ngồi trong xe đối diện, nghiến răng nói: "Cậu nói anh trai cậu mau lui xe ra."
Nhìn bộ dáng cố tỏ ra tức giận của cô bạn thân, nàng thật sự muốn phì cười rồi. Phải biết rằng tính tình cô nàng này ăn mềm không ăn cứng, nhưng cũng không thể nào thật sự tức giận được.
Bộ dáng hiện tại của cô nàng trông còn đáng yêu hơn bình thường nữa đấy. Nàng là nữ nhân mà còn muốn lao đến cắn một ngụm nữa là nam nhân.
Xem ra hai người này nhất định có vấn đề, mà vấn đề ở đâu, nàng hình như vô tình thấy được rồi nha.
Cơ Tuyết khẽ "Ồ" một tiếng sau đó đi đến chiếc xe đối diện gõ cửa kính ghế lái.
Cửa kính xe cũng từ từ hạ xuống, Cơ Phong chống tay vào vô lăng, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: "Cô ấy nhờ em chuyển lời gì?"
Nàng khẽ nhướn mày: "Rất hiểu nhau nhỉ?"
Cơ Phong tựa tiếu phi tiếu nói: "Em từ lúc nào lại thích bát quái rồi? Nói anh nghe xem cô ấy nhờ chuyển lời gì?"
Hắn dừng lại, liếc nhìn về chiếc xe đối diện, khoé miệng chợt nhếch lên: "Để anh đoán xem nào! Cô ấy muốn anh lui xe lại có đúng hay không?"
Cơ Tuyết chống tay lên cửa xe, nở nụ cười giảo hoạt: "Em nói rồi mà anh lại không chịu tin. Hai người đúng là quá hiểu nhau, thực tế chứng minh rồi còn gì?"
Cơ Phong cốc đầu nàng một cái: "Nhóc con, ngứa đòn có phải hay không?"
Nàng xoa cái trán, bĩu môi nói: "Em đã hai mươi bốn tuổi rồi, đừng xem em là trẻ con nữa có được hay không?"
Hắn nghe vậy thì phì cười, cất giọng cưng chiều: "Anh lớn hơn em những bảy tuổi, cho nên trong mắt anh, em mãi mãi vẫn là trẻ con có biết không?"
Nàng cười lém lỉnh: "Vậy trong mắt anh, Ái Ái cũng là trẻ con có phải hay không? Dù sao em và cô ấy cũng bằng tuổi."
Cơ Phong khoé miệng co rút, ý tứ này là thế nào? Con nhóc này từ lúc nào trở nên tinh ranh rồi?
Hắng giọng một tiếng, hắn nói: "Em chuyển lời cho Ái Ái, mau lùi xe vào trong, sau đó cùng em đi lên xe anh. Không cho phép không nghe, nếu không hậu quả tự mình gánh."
Cơ Tuyết lại bĩu môi: "Sao hai người không tự nói với nhau, cứ bắt em chuyển lời là thế nào?"
Cơ Phong nhìn nàng, cũng không làm khó, nói: "Được rồi, vậy em qua nói cô ấy nghe điện thoại."
Dứt lời, Cơ Phong lấy điện thoại trong túi áo vest, mở danh bạ tìm tên Mộc Ái Ái, sau đó ấn nút gọi đi.
Bên kia, điện thoại Mộc Ái Ái kêu inh ỏi. Cô nàng nhìn đến cái tên hiện lên trên màn hình lập tức ấn nút tắt.
Chuông điện thoại lần nữa vang lên, Cơ Tuyết lúc này cũng đã đứng cạnh cửa sổ xe của cô nàng, lên tiếng: "Ái Ái, cậu bắt máy đi, anh hai tớ có chuyện muốn nói."
Mộc Ái Ái tức giận cúp điện thoại, nghiến răng nói: "Không nghe."
Cơ Tuyết lắc đầu cười: "Ái Ái, cậu cũng biết tính tình anh hai tớ, cậu muốn tự nguyện hay muốn bị anh ấy cưỡng ép, cậu chọn đi!"