Mộc Ái Ái nhìn màn hình điện thoại của mình chợt há hốc miệng, lon ton chạy đến ôm chầm lấy nàng, mừng rỡ la lên: "A tiểu Tuyết Tuyết, tớ được nổi tiếng theo cậu luôn rồi. Tiểu Tuyết Tuyết, tớ yêu cậu nhất."
Cơ Tuyết đẩy cô bạn ra, trên mặt ngập tràn ý cười: "Được rồi được rồi, tớ sắp không thở nổi rồi đây này."
Nhe răng cười một cái, Mộc Ái Ái chuyển sang chế độ cầu khẩn: "Tiểu Tuyết Tuyết, khi nào cậu ghi hình nhất định phải gọi tớ đấy nhé. Tớ muốn là người đầu tiên share bài của cậu cơ."
Nàng không chần chừ liền gật đầu: "Được."
"Vậy khi nào cậu lại up tiếp?"
Cơ Tuyết suy nghĩ. Cuối tuần sau là ngày đại thọ của ông nội rồi, đã hứa với người khi đó sẽ biểu diễn, vậy thì chi bằng ghi hình lại luôn nhỉ, dù sao hôm đó cũng lộ mặt trước không ít người.
"Tuần sau, đại thọ của ông nội tớ, ông nội muốn tớ dùng thân phận Tuyết Kỳ biểu diễn, cho nên tớ dự định quay lại luôn."
Mộc Ái Ái hớn hở: "Hôm đó tớ cũng đến. Tiểu Tuyết Tuyết, vậy tớ live stream luôn được không?"
"Live stream?" Nàng nhíu mày.
Cô nàng gật đầu: "Ừm, cậu biểu diễn trên sân khấu, tớ ở bên dưới ghi hình cho cậu, tiện thể live stream luôn, được không?"
Cơ Tuyết lại ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: "Vậy cũng được, cậu lấy Weibo Tuyết Kỳ của tớ live stream luôn đi, tớ khỏi phải về chỉnh sửa lại nữa."
Mộc Ái Ái toe toét cười: "Được nha, hôm đó cho tớ ké mặt một xíu là được. Ai ôi, bây giờ tớ mong đến ngày đó quá đi mất."
Ở một nơi khác bên kia bờ đại dương, tại một bệnh viện tư nhân lớn nhất New York, bên trong một phòng bệnh Vip, nam nhân trên giường bệnh vẫn nằm yên bất động không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai chân bó thạch cao, đầu quấn băng vải, trên miệng gắn ống thở oxy, quanh thân chằng chịt dây điện nối với các loại máy móc, điện tâm đồ vẫn xuất hiện những đường gợn sóng gấp khúc có tiết tấu rõ ràng cho thấy bệnh nhân vẫn đang duy trì sự sống.
Các bác sĩ chẩn trị đều đưa ra cùng một kết luận: máu bầm trong não đã không còn gì đáng ngại, bệnh nhân cũng không có dấu hiệu chết não, chỉ không biết vì lý do gì lại lâm vào hôn mê sâu mãi không tỉnh lại.
Từ ngày phẫu thuật xong, Tiêu Nguyệt Mẫn ban ngày đến công ty xử lý công việc, tan tầm lại vào bệnh viện nhìn con trai một chút, đến khuya mới trở về, tính đến hôm nay cũng vừa tròn một tuần.
Nhìn thân ảnh nam nhân cao lớn nằm bất động trên giường bệnh, Tiêu Nguyệt Mẫn ngoài thở dài cũng chẳng biết làm gì hơn. Bà cũng tự hỏi vì lý do gì hắn lại không chịu tỉnh lại, chẳng lẽ có khúc mắc về tâm lý?
Được rồi, dù sao hắn nằm đó một đoạn thời gian cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới, lượng công việc bà phải gồng gánh có tăng thêm một chút nhưng cũng không hề gì, chỉ là kế hoạch rước con dâu về bị đổ vỡ mà thôi.
Sang năm thằng nhóc này đã ba mươi hai tuổi rồi. Ài, cứ cái đà này thì biết đến ngày nào bà mới có cháu ẵm bồng đây?
Nhìn người nằm trên giường thêm một lần, Tiêu Nguyệt Mẫn đi đến ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra mở Weibo.
Mấy ngày trước, Cơ Minh Vĩ share một bài đăng của Weibo Tuyết Kỳ. Khi xem xong bà không khỏi tán thưởng, liền xem đi xem lại mấy lần mà vẫn không thấy chán. Hiện tại liền trở thành fan ruột của chủ Weibo này.
Giao diện Weibo hiện ra liền nhìn thấy Weibo Tuyết Kỳ đã đăng bài mới, Tiêu Nguyệt Mẫn hai mắt sáng rỡ mở ra xem.
Thanh âm của khúc nhạc vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng hát trong trẻo của nữ nhân hệt như có ma lực đánh động vào tiềm thức của nam nhân đang nằm bất động trên giường khiến mí mắt hắn khẽ chớp động.
Chỉ là, người duy nhất đang có mặt trong căn phòng này lại quá chú tâm vào màn hình điện thoại cho nên đã bỏ qua sự biến đổi nhỏ nhoi này của hắn.
Nghe xong một lần, Tiêu Nguyệt Mẫn vẫn chưa đủ thoả mãn liền xem lại một lần nữa.
Nam nhân trên giường lúc này không chỉ mí mắt giật giật mà tròng mắt bên dưới mí mắt cũng khẽ đảo quanh, bàn tay có đầu kẹp nhịp tim nối với máy đo điện tâm đồ cũng chậm rãi cử động vài ngón, khiến cho những đường gợn sóng gấp khúc trên màn hình thay đổi biên độ.
Không lâu sau đó nhịp tim của hắn bỗng nhiên gia tốc một cách bất thường, bốn đường điện tâm đồ đều có sự biến đổi rõ rệt liền khiến máy móc vang lên tiếng bíp bíp cảnh báo.
Lúc này Tiêu Nguyệt Mẫn mới bị đánh thức liền lập tức tắt điện thoại chạy đến bên cạnh giường.
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài phòng bệnh. Cửa mở ra, ba vị bác sĩ và vài nhân viên y tế nhanh chóng đi đến chỗ Tiêu Nguyệt Mẫn đang đứng.
Tiêu Nguyệt Mẫn nhìn thấy đoàn người kia đi vào cũng thức thời tránh sang một bên để giành không gian cho bọn họ.
Một loạt các biện pháp cấp cứu được thực thi. Trên mặt các vị bác sĩ đều vô cùng khó coi bởi vì không hiểu lý do vì sao bệnh nhân này lại liên tục xuất hiện những tình huống khó có thể giải thích.
Bọn họ đều treo trên mình danh hiệu giáo sư, tiến sĩ, kinh nghiệm cứu chữa đầy mình nhưng lại chưa từng gặp qua tình trạng nào như thế này.
Từ ngày tiếp nhận hắn, số lần hội chẩn của bọn họ đã vượt qua con số mười, vậy mà vẫn chưa tìm ra nguyên nhân có thể giải thích việc vì sao hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hôm nay lại gặp phải tình huống bất ngờ này, liệu có phải nói lên rằng đây chính là dấu hiệu bệnh nhân sắp tỉnh lại hay không?
Lúc này, bên trong tiềm thức của nam nhân trên giường bệnh, hắn đang đấu tranh tâm lý với một thân ảnh trên mặt mang theo năm phần giống gương mặt hắn.
Y cứ liên tục nói y là hắn mà hắn cũng chính là y khiến hắn lâm vào hoang mang tột độ.
Bên tai hắn lại đang văng vẳng những giọng nói dồn dập mơ hồ với thứ ngôn ngữ xa lạ khiến hắn càng thêm bất an.
Hắn tự hỏi bản thân đang ở nơi nào, vì sao xung quanh hắn lại chẳng có một chút ánh sáng, tất cả chỉ là một màu đen tối đến đáng sợ.
Ngày đó hắn mang theo tất cả di vật của nàng nhảy xuống vách núi kia với một hi vọng nhỏ nhoi có thể mau chóng gặp được nàng.
Có thể đi đến chỗ nàng thì tốt, không thì theo nàng sớm đầu thai cũng được, ít nhất hắn không còn phải cô độc một mình trên thế gian này nữa.
Từ ngày nàng vĩnh viễn rời bỏ hắn, hắn sống như cái xác không hồn. Cuộc sống mệt mỏi như vậy hắn cũng chẳng thiết tha gì nữa, cho nên hắn mới lựa chọn biến mất khỏi thế giới đau khổ này để đi tìm nàng.
Mở mắt ra, hắn lại thấy bản thân đang ở trong một không gian tăm tối chật hẹp không có một chút ánh sáng. Khi đó hắn còn cho rằng bản thân đã rơi vào địa ngục không có lối thoát rồi, cho nên hắn lại nhắm mắt cam chịu số phận, không bao giờ muốn mở đôi mắt ra nữa.
Không biết qua bao lâu, thanh âm của một nam nhân cứ liên tục gọi hắn khiến hắn không thể không thức dậy.
Đến khi mở mắt, không gian xung quanh hắn vẫn tối tăm nhưng hắn lại có thể nhìn rõ ràng người đang đứng trước mặt hắn.
Gương mặt y so với hắn có nhiều nét tương đồng, nhưng y phục mà y đang mặc trên người lại vô cùng kỳ lạ, ngay đến mái tóc cũng ngắn ngủn lạ kỳ.
Hắn nhìn y, lên tiếng hỏi: "Ngươi là ai?"
Y trả lời: "Ta chính là ngươi."
Hắn lắc đầu: "Làm sao có thể?"
Y nói: "Ngươi là Lăng Kỳ, mẫu thân ngươi là Tiêu Nguyệt Mẫn, phụ thân ngươi là Lăng Xương không phải sao?"
Hắn nhíu mày: "Ngươi làm sao biết?"
Y cười vang: "Ta chẳng đã nói ta chính là ngươi hay sao? Tất cả những gì về ngươi ta đều biết rõ tường tận. Ta chính là kiếp sau của ngươi. Chính vì vậy, ngươi và ta mới có thể gặp nhau tại nơi này."
Hắn nhíu mày, nhìn nam nhân trước mặt bằng ánh mắt nghi hoặc nhưng lại không nói gì thêm.
Y lại tiếp tục nói: "Ngươi đã chết rồi, chỉ còn lại linh hồn đang vất vưởng không biết đi về đâu, mà ta cũng thế. Nhưng vì chấp niệm của chúng ta quá sâu nên mới không cam tâm mà chết đi. Ta chẳng qua là may mắn hơn ngươi còn giữ lại được thân xác mà thôi."
Hắn lặp lại câu nói của y: "Chấp niệm quá sâu?"
Nam nhân kia gật đầu: "Đúng vậy, chấp niệm về nàng."
Hắn lâm vào trầm mặc.
Thấy hắn lại không nói gì, y lại tiếp tục: "Ngươi chẳng phải đang đi tìm nàng hay sao? Còn chưa tìm được nàng, ngươi cam tâm mãi mãi sống ở nơi tối tăm này sao?"