Cơ Minh Vĩ lại cười chễm trệ: "Thì nghe mấy lão bạn già hay nói nên bắt chước một tí. Ông cảm thấy cũng thú vị mà."
Cơ Tuyết giơ tay đầu hàng, thầm nghĩ: Đúng là người về già thì sẽ hồi xuân. Xem ra không sai chút nào.
"Ting ting."
Tiếng chuông báo từ điện thoại ông cụ vang lên liên tục khiến cả hai ông cháu đều giật mình hoảng sợ.
Lão nhân gia mở điện thoại xem, trên màn hình liền hiện lên vô số bình luận bên dưới bài share, tất cả đều là lời khen rồi hỏi là người nào, kèm theo là lượt thả tim, lượt like văng lên tung toé trên màn hình.
Nàng liếc xéo ông cụ: "Ông nội, có thể hay không tắt âm thanh thông báo trên Weibo? Ông không thấy nhức đầu à?"
Cơ Minh Vĩ bĩu môi lắc đầu: "Không thể, nghe rất vui tai mà."
Cơ Tuyết trong lòng âm thầm giơ tay đầu hàng: Ông nội, người thắng rồi.
Liền sau đó ông cụ cứ chăm chú vào màn hình điện thoại trả lời tin nhắn cùng bình luận trên Weibo, làm lơ đứa cháu gái là nàng đang ngồi ở bên cạnh.
Nàng cũng không thèm để ý liền lấy điện thoại của mình mở Weibo ra xem, tức thì cũng gặp phải tình huống tương tự.
Lần này không chỉ có khoé môi nàng co rút mà bàn tay đang cầm điện thoại cũng muốn bị tê liệt luôn rồi.
Nàng tắt âm thanh báo nhưng vẫn để chế độ rung cho nên khi mở điện thoại, hàng loạt tin nhắn ồ ạt kéo đến liền rung lên dữ dội.
Chuyển sang chế độ im lặng, sau đó nàng mới mở lại Weibo. Số lượt thả tim, like, share và bình luận tăng đến chóng mặt.
Nàng khẽ lắc đầu nhưng trong lòng lại thập phần vui vẻ, cũng có cảm giác thành tựu đấy, tựa như cảm giác chiến thắng đạt được quán quân vậy, cũng không khác biệt mấy.
Ài, lâu rồi không tham gia giải thưởng nào, có chút nhớ nhung đấu trường sân khấu rồi.
Đang muốn mở xem tin nhắn bạn bè gửi đến, một icon quen thuộc hiện lên trên màn hình, nàng khẽ cười, ấn nút kết nối.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp nói câu nào, phía bên kia đã oanh tạc một tràng dài: "Tiểu Tuyết Tuyết, tớ nhắn tin cho cậu nãy giờ mà cậu không thèm trả lời luôn, phải để tớ gọi tới cậu mới bắt máy. Weibo Tuyết Kỳ là của cậu đúng không? Hoá ra mục đích kêu mình làm cái mặt nạ kia là để làm chuyện này à? Vậy mà lại không nói cho tớ biết. Tiểu Tuyết Tuyết, cậu thật là không có lương tâm."
Cơ Tuyết đợi cô nàng nói xong, sau đó mới lên tiếng: "Ái Ái, tớ vừa định xem tin nhắn của cậu thì cậu đã gọi tớ rồi."
Không thấy nàng nói tiếp, Mộc Ái Ái lại la làng: "Tiểu Tuyết Tuyết, sao lại im rồi, nói tiếp đi chứ! Mau trả lời câu hỏi của tớ!"
Nàng đưa điện thoại ra xa lỗ tai đồng thời đứng lên đi ra ngoài sân vườn sợ làm ồn đến ông nội đang tám chuyện trên Weibo.
Đợi cô bạn thân nói xong, nàng mới áp điện thoại về vị trí cũ, trả lời: "Thì như những gì cậu nói đó. Tuyết Kỳ là tớ, kêu cậu làm chiếc mặt nạ cũng là vì mục đích này."
Mộc Ái Ái cười khanh khách: "Ai nha tiểu Tuyết Tuyết, cậu muốn vào showbiz sao? Cậu có biết sau khi cậu share khúc nhạc kia đã có bao nhiêu lượt view hay không? Tớ sau khi share cho cậu thì Weibo của tớ cũng sắp sập tường rồi."
Mộc Ái Ái dừng lại một chút rồi lại hét ầm lên: "Tiểu Tuyết Tuyết, đừng nói sau khi đăng xong cậu vẫn chưa vào xem Weibo của mình đấy?"
Cơ Tuyết thản nhiên trả lời: "Chỉ mới xem Weibo đang cùng cậu nói chuyện, còn Weibo Tuyết Kỳ thì chưa xem."
Mộc Ái Ái hối thúc: "Mau xem mau xem."
Liền sau đó cô nàng lại la lớn: "Tiểu Tuyết Tuyết, tình yêu của tớ, cậu nổi tiếng rồi."
Cơ Tuyết tỏ ra ngạc nhiên: "Nổi tiếng? Nổi tiếng cái gì?"
Mộc Ái Ái lại tiếp tục hối thúc: "Cậu mau vào Weibo Tuyết Kỳ xem là biết ngay. Tớ gạt cậu làm gì?"
Cơ Tuyết cũng chẳng quan tâm lắm, thong dong ngồi xuống chiếc ghế mây đặt ở mộc góc vườn, sau đó mới lấy chiếc điện thoại khác mở Weibo.
Đến khi giao diện màn hình hiện lên, hai mắt Cơ Tuyết liền trợn tròn kinh ngạc.
Thời gian đăng bài còn chưa đến một tiếng đồng hồ mà có hơn ba triệu lượt follow, còn lượt share, like, comment các kiểu nhảy lên không ngừng.
Nàng nói với người ở đầu bên kia: "Ái Ái, làm sao có thể?"
Mộc Ái Ái cười vang: "Tình yêu của tớ, tớ càng ngày càng yêu cậu rồi, làm sao bây giờ?"
Nàng cười gian xảo: "Vậy không bằng gả cho tớ đi!"
"Không được không được, cậu phải gả cho tớ mới được. Mỹ nhân như cậu cần phải được ôm ấp yêu thương, giấu trong khuê phòng, tránh cho có người cướp mất lúc nào không hay!"
Hai cô nàng đồng thanh cười vang. Những câu nói dí dỏm như thế này vẫn được hai người thường xuyên tấu qua tấu lại, tranh nhau ai công ai thụ, riết cũng thành quen, nhưng cũng chỉ là lời vui đùa mà thôi. Các nàng chính là nữ nhân đích thực đấy.
Cười đã đời xong, Cơ Tuyết lên tiếng nhắc nhở: "Ái Ái, đừng tiết lộ danh tính Weibo kia đấy, tớ vẫn còn muốn sống bình yên qua ngày, không muốn trở thành tâm điểm của xã hội đâu."
Mộc Ái Ái gật gù: "Tớ còn không hiểu cậu sao? Mỹ nhân đích thực vẫn là mỹ nhân, mang thêm chiếc mặt nạ càng thêm bí ẩn kích thích thị giác của người xem. Ai nha, tớ thật sự muốn ôm ấp yêu thương cậu rồi đấy! Nhưng mà làm sao cậu lại có ý tưởng này vậy?"
Cơ Tuyết khi nghe câu này thì trong lòng lại bất giác gợn sóng. Vì sao ư? Chính nàng cũng không rõ ràng nữa rồi.
Nàng dối lòng trả lời: "Bất chợt nghĩ ra thôi. Tớ vốn đam mê cổ tranh mà, cũng là sở trường của tớ không phải sao? Lại nói, nếu như tớ dùng chính Weibo của tớ đăng lên thì còn gì thú vị nữa? Riêng cái đám sinh viên ở Học viện, lại thêm học trò cũ nữa, rồi người thân, bạn bè các kiểu, xem xong rồi like, share gì gì đó thì có ý nghĩa gì đâu. Cậu không thấy mỗi khi tớ đăng bài thì liền xảy ra chuyện gì hay sao?"
Mộc Ái Ái ngẫm nghĩ một chút thì gật đầu: "Ừ, cậu nói cũng đúng."
Dừng một chút, cô nàng lại nói tiếp: "Được rồi, tớ không cùng cậu tán dóc nữa, tớ phải làm việc đây. Cuối tuần nhớ dành thời gian cho tớ đấy!"
Nàng gật đầu: "Không vấn đề, tớ đang rảnh rỗi mà. Vậy cuối tuần hẹn nhau ở chỗ cũ nhé!"
Trò chuyện xong cùng Mộc Ái Ái, Cơ Tuyết cũng tắt luôn Weibo Tuyết Kỳ, ngồi thẫn thờ nhìn lên trời.
Bầu trời xanh trong thoáng đãng, ánh nắng những ngày cuối thu cũng không quá gắt khiến cho lòng người cũng trở nên an nhàn thảnh thơi hơn bao giờ hết.
Đứng lên đi về phía sau nhà, hồ sen đang bung nở rực rỡ trông vô cùng xinh đẹp. Hương hoa sen lan toả khắp nơi khiến nàng bất giác nhớ đến hồi ức mờ ảo.
Khi đó có một nam nhân ở bên nàng, cùng nàng đi dạo trong vườn hoa, cùng đứng bên hồ ngắm sen nở.
Cũng khi đó, nam nhân ấy bày tỏ cùng nàng, hắn nói hắn thích nàng, hứa hẹn cùng nàng, muốn nàng tin tưởng hắn...
Hiện tại nàng cũng đang đứng bên hồ sen, nhưng trước sau cũng chỉ có mình nàng cô đơn lẻ bóng.
Nàng cười tự giễu chính mình. Chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi mà thôi, cũng chỉ có nàng xem đó là thật.
Thu hồi tâm trạng, nàng trở lại vào nhà định bụng tiếp tục nghiên cứu phối nhạc cho tác phẩm tiếp theo. Một khi đã bắt tay vào làm thì cho dù xảy ra bất kỳ tình huống nào nàng cũng sẽ không vì vậy mà dừng lại.
Nổi tiếng thì đã sao? Vẫn chỉ là trong nước mà thôi. Nàng còn từng đạt được nhiều giải thưởng âm nhạc quốc tế nữa kìa, này có đáng là gì?
Cơ Minh Vĩ thấy nàng trở lại liền hớn hở gọi: "Tuyết nhi, mau lại đây!"
Nghe lão nhân gia gọi, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Ông nội, có chuyện gì sao?"
Ông cụ hắng giọng hai tiếng rồi nói: "Là thế này, mấy ông bạn già của ông muốn được tận mắt nhìn thấy Tuyết Kỳ chơi cổ cầm ngoài đời thực."
Nói đến đây, Cơ Minh Vĩ chợt dừng lại chờ xem phản ứng của nàng, chỉ thấy nàng khẽ nhướn mày thì liền nói tiếp: "Ông hứa với họ sẽ mời Tuyết Kỳ đến đại thọ của ông biểu diễn. Tuyết nhi, có thể sao?"
Khoé miệng nàng giật giật, thầm nói: "Ông nội à, người đúng là giỏi gài hàng người khác."
Nàng giả vờ như không hiểu ý tứ của ông cụ, lên tiếng: "Đại thọ của ông dĩ nhiên con phải có mặt rồi. Hơn nữa con chẳng phải đã hứa sẽ cho ông một đại lễ hay sao? Con đều đã chuẩn bị xong rồi."
Cơ Minh Vĩ cười lấy lòng: "Ông biết mà, con trước sau gì cũng là biểu diễn cổ tranh không phải sao? Vậy thì dùng thân phận Tuyết Kỳ tặng đại lễ cho ông đi, thế nào?"