Nửa đêm, bên trong phòng ICU, tiếng máy móc kêu tít tít không ngừng, các bác sĩ lục tục chạy vào bắt đầu cấp cứu.
Bên ngoài vách kính, Tiêu Nguyệt Mẫn và Cơ Phong hai mắt đăm đăm nhìn vào bên trong không rời, trong lòng thấp thỏm không yên.
Biểu đồ nhịp tim, huyết áp, nồng độ oxy trong máu không ngừng chuyển biến xấu, tiếng kêu của máy móc theo sự biến đổi của điện tâm đồ rung lắc kịch liệt.
Một loạt các hành động cấp cứu được thực thi. Biểu đồ nhịp tim gần về với đường vạch ngang báo hiệu tim có dấu hiệu ngừng đập liền ngay lập tức dùng đến bàn là kích điện.
Lần thứ nhất, không có chuyển biến.
Lần thứ hai, vẫn không có chuyển biến.
Lần thứ ba, tất cả các đường biểu đồ đều là một đường ngang thẳng tắp báo hiệu sự tử vong.
Trên mặt của tất cả mọi người, cả người bên trong lẫn bên ngoài đều trắng bệch.
Bác sĩ Jonas, người được Cơ Phong mời từ New York đến cũng là một bộ dáng không thể tin được, hai mắt trợn tròn, hai tay cầm bàn là kích điện cũng bất động tại chỗ.
"Làm sao có thể?" Bác sĩ Jonas tự nói với chính mình.
Không tin vào kết quả trước mắt, bác sĩ Jonas lại muốn tiếp tục kích điện nhưng hai bàn là còn chưa chạm tới ngực người đang nằm trên giường, biểu đồ sự sống lại không hiểu vì sao nhấp nháy liên hồi, sau đó những đường gấp khúc dần dần rõ ràng cho thấy bệnh nhân đã giành lại sự sống.
Mấy chục năm hành nghề ông chưa từng gặp qua tình trạng này, khi mà sự sống đã mất đi lại có thể một lần nữa tìm về, tựa như một sự hồi sinh vậy, vô cùng kì lạ.
Bỏ qua cảm xúc phức tạp của chính mình, bác sĩ Jonas thực hiện một loạt các động tác quen thuộc khi thực hiện cấp cứu để ghi nhận lại tình hình của bệnh nhân.
Cơ Phong và Tiêu Nguyệt Mẫn tận mắt chứng kiến những gì đang xảy ra bên trong thì tim cũng muốn nhảy ra ngoài, nhất là khi nhìn vào biểu đồ sự sống đang dần chuyển thành vạch ngang trên màn hình máy móc.
Tuy có thể quan sát tình hình bên trong nhưng lại không thể nghe được bất cứ thanh âm nào, cho nên chỉ có thể phán đoán tình hình dựa vào số liệu trên máy móc và hành động của những người bên trong mà thôi.
Đến khi nhìn thấy những đường kẻ kia bắt đầu nhảy lên, sau đó tạo thành những đường sóng lượn nhấp nhô, cả hai mới thở phào một hơi.
Rạng sáng, các nhân viên y tế ở bên trong phòng ICU mới từng người rời khỏi, trên mặt ai nấy đều như trút được một gánh nặng vậy.
Vì sao ư? Chính là khi Viện trưởng của bệnh viện nói với họ người đang nằm ở phòng Vip kia chính là Thái tử gia của tập đoàn K&M, ai nấy đều cảm thấy đang ngồi trên đống lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể cháy đến mông.
K&M là thế lực nào chứ? Chính là tập đoàn xuyên quốc gia có thế lực gần như lớn nhất New York, mà vị nữ cường nhân mang tên Tiêu Nguyệt Mẫn - chủ tịch của K&M lại là nhân vật hô phong hoán vũ ở đế đô này, không một ai dám đắc tội.
Thái tử gia lại là con một, nghe nói còn là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất, đội trưởng bộ đội đặc chủng. Tuy đã rời quân ngũ nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó, tuyệt không thể xem thường.
Hai tầng thân phận cộng lại đè trên vai họ, họ làm sao dám xem nhẹ đây?
Bác sĩ Jonas tiến tới trước mặt Tiêu Nguyệt Mẫn thông báo tình hình: "Tiêu phu nhân, người bên trong tuy đã vượt qua cơn nguy kịch nhưng tình hình không được lạc quan cho lắm. Tôi kiến nghị mau chóng đưa về New York, trang thiết bị cùng đội ngũ bác sĩ có kinh nghiệm sẽ giúp cho cậu ta sớm ngày tỉnh lại hơn."
Tiêu Nguyệt Mẫn khẽ nhíu mày: "Không lạc quan? Ông nói rõ một chút đi!"
Bác sĩ Jonas kiên nhẫn giải thích: "Bên trong não xuất hiện máu bầm, tôi hiện tại chưa thể xác định cần áp dụng phương pháp nào bởi vì đó không phải chuyên môn của tôi. Hơn nữa theo sự phán đoán của tôi, cậu ta đang đấu tranh tâm lý vô cùng mãnh liệt để giành giật sự sống. Mặc dù không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng sẽ khiến cho cậu ta lâm vào hôn mê sâu, khó lòng tỉnh lại. Hiện tượng này nói thật là tôi chưa từng gặp qua cho nên cần phải có những bác sĩ chuyên môn cùng hội chẩn mới có thể đưa ra phương án chữa trị tốt nhất."
Tiêu Nguyệt Mẫn nghe vậy thì mi tâm càng nhíu chặt hơn.
Phải biết rằng khi con trai bà còn trong quân ngũ đã từng gặp phải biết bao thương tích còn nghiêm trọng gấp trăm lần, vậy mà chẳng hề hấn gì.
Hiện tại chỉ bị chấn động não cùng tụ máu bầm mà lại lâm vào tình trạng này, làm sao không khiến bà phải suy nghĩ đây?
Được rồi, miễn là không nguy hiểm đến tính mạng là được, còn lại thì phải dựa vào ý chí của nó thôi.
"Được, vậy cứ làm theo ý ông đi. Lập tức chuyển về New York."
Bác sĩ Jonas đi rồi, Tiêu Nguyệt Mẫn nhìn sang Cơ Phong, mệt mỏi nói: "Dì đưa a Kỳ trở về, nhờ con chuyển lời từ biệt gia đình con giúp dì. Chờ a Kỳ tỉnh lại, dì sẽ về thăm mọi người sau."
Cơ Phong gật đầu: "Vâng, con biết rồi. Hiện tại con cũng không làm gì, con theo dì cùng trở về."
Tiêu Nguyệt Mẫn lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, một mình dì..."
Bà còn chưa nói hết câu, Cơ Phong đã lên tiếng cắt ngang: "Dì, một mình dì gồng gánh công ty đã vất vả rồi, hơn nữa a Kỳ bị như vậy con cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Cho nên dì để con đi theo bên cạnh đi, nếu không con sẽ rất áy náy."
Tiêu Nguyệt Mẫn nhìn hắn, gật đầu: "Được, tùy con vậy."
Sau khi thu xếp ổn thoả, ngay tối hôm đó Tiêu Nguyệt Mẫn và Cơ Phong liền đưa nam nhân kia lên máy bay tư nhân chuyển về New York chữa trị.
Vợ chồng Cơ Phàm sau khi được Cơ Phong báo tin cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không còn nguy hiểm đến tính mạng thì những chuyện còn lại đều dễ giải quyết rồi.
Cơ Tuyết sau khi xuất viện thì bị Cơ Minh Vĩ bắt phải dọn đồ về chỗ ông cụ, quyết không cho nàng ở một mình nữa.
Nàng ban đầu không chịu nhưng lão nhân gia bồi cho nàng một câu: "Ông nội già rồi, không thể chịu được đả kích nữa đâu!" Thế là nàng chỉ có thể thoả hiệp.
Kết quả hiện tại nàng đang ở tại căn hộ gần trường thu dọn đồ đạc. Dù sao nàng cũng sẽ trở lại nơi này sớm thôi, bởi vì sắp khai giảng rồi, nàng là giảng viên, cũng phải trở về trường để lên lớp mỗi ngày chứ.
Căn hộ vẫn chẳng có gì thay đổi, chiếc cổ cầm của ông nội cho nàng vẫn nằm ngay ngắn trên kệ trưng bày cùng với những chiếc Cup và bằng khen nàng nhận được mỗi lần tham gia các cuộc thi về âm nhạc.
Nàng lại bất giác nhớ đến đoạn thời gian ở Hoằng Quốc cùng với nam nhân kia, đáy lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Nhìn đến giá vẽ đặt gần cửa sổ sát đất, nàng không suy nghĩ liền đi đến, cầm lấy giá vẽ pha màu, sau đó lại không tự chủ vẽ lên thân ảnh của nam nhân kia.
Đến khi vẽ xong, nàng lại cảm thấy không chân thực liền tiếp tục phe phẩy cây bút vẽ, khiến cho nam nhân trong bức tranh mang thêm một chiếc mặt nạ.
Ngắm nghía bức hoạ thêm một lần, nàng lúc này mới cảm thấy hài lòng gác bút, trong lòng cứ nhẩm đi nhẩm lại một cái tên đã khắc sâu vào tâm trí: "Tiêu Kỳ!"
Chiếc mặt nạ này...!
Cơ Tuyết đáy mắt chợt sáng lên, nàng lấy ra một tờ giấy khác, bắt đầu múa bút, hệt như khi nàng múa những ngón tay xinh đẹp lên chiếc cổ cầm.
Qua một lúc, bức hoạ trên giấy chính là một chiếc mặt nạ, nếu cùng so sánh với chiếc ở trên mặt của nam nhân trong bức hoạ kia cũng không khác biệt lắm, chỉ thêm một chút trang trí cho ra dáng trang sức dành cho nữ mà thôi.
Hai chiếc mặt nạ trên hai bức vẽ đích thị chính là một cặp.
Nàng nở nụ cười hài lòng, lấy điện thoại chụp lại bức hoạ chiếc mặt nạ, sau đó tìm trong danh bạ cái tên Mộc Ái Ái, gửi đi kèm theo một lời nhắn: "Giúp mình làm chiếc mặt nạ này, càng sớm càng tốt nhé!"
Không lâu sau điện thoại vang lên một tiếng "ting" báo hiệu có tin nhắn đến, nàng mở ra, liền nhận được câu trả lời: "Ok, không vấn đề, ba ngày sau liền gửi đến cho cậu."
Nàng mỉm cười gõ chữ: "Được. Gửi đến địa chỉ nhà ông nội mình nhé, mình tạm thời ở đó một thời gian. Khi nào rảnh thì gặp nhau, tớ mời cậu bữa cơm cảm tạ."
Bên kia gửi đến tin nhắn: "Khách sáo như vậy sao? Nhưng mà đừng thất hứa đấy!"
Nàng khẽ cười nhắn lại: "Sẽ không!"
Suy tư một chút, sau đó nàng tìm đến chiếc điện thoại trong ngăn kéo mà lúc trước Cơ Phong tặng nhưng ít khi sử dụng.
Nàng mở lên, tải Weibo về, sau đó tạo một tài khoản mới đặt tên "Tuyết Kỳ", chọn hình bức hoạ chiếc mặt nạ làm ảnh đại diện.
Xong xuôi, nàng nở nụ cười ngọt ngào cất điện thoại đi, tiếp tục công việc dọn đồ còn đang dang dở.