Đêm khuya, đường xá kinh thành không một bóng người, chỉ có tiếng người đánh kẻng vang vọng khắp đường lớn ngõ nhỏ, thi thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu râm ran giữa đêm mùa thu se lạnh.
Phủ Lâm Thị lang không tính là lớn, cũng chẳng có bóng dáng hạ nhân gác cửa. Bên trong phủ cũng đồng dạng một bộ tĩnh mịch.
Một hắc y nhân lẻn vào từng phòng nhìn mặt từng người đang nằm trên giường, đến khi nhìn thấy gương mặt của một nữ nhân có dung mạo cũng tính là xinh đẹp, nhưng so với nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh ở viện trạch phía tây kia thì đúng là một trời một vực.
Hắc y nhân ngay lập tức vén chăn định bụng vác người đi, đến khi nhìn thấy toàn thân của ả thì đáy mắt chợt co rút, vội vàng lấy chiếc chăn vừa bị hất văng ra phủ lên người ả.
Y vốn không phải là người ham mê nữ sắc mà khi nhìn thấy một màn kia cũng không cầm lòng được.
Hít sâu một hơi, y lắc đầu cười khổ, lại nhìn nữ nhân kia bằng ánh mắt khinh bỉ, thầm nghĩ: "Đúng là hạng nữ nhân lẳng lơ, vậy mà cũng dám mơ tưởng đến chủ tử. Để xem chủ tử khi nhìn thấy ngươi như thế này sẽ có biểu cảm gì? Hẳn là vô cùng đặc sắc. Ta chống mắt lên xem ngươi sẽ có kết cục gì?"
Cuộn tròn ả trong chăn, hắc y nhân bực bội giáng một cú thật mạnh vào gáy ả, sau đó ung dung vác ả trên vai như vác bao bố, phi thân khỏi phủ Lâm Thị lang.
Chạy vào một hẻm tối, nơi đó đã có sẵn một con ngựa, hắc y nhân ném ả lên yên ngựa, sau đó y cũng nhảy lên, cầm chắc dây cương, bắt đầu thúc ngựa chạy điên cuồng rời khỏi kinh thành.
Uớc chừng một canh giờ sau, hắc y nhân dừng lại trước viện trạch ban đầu y rời đi, vác theo nữ nhân lẳng lơ kia đi vào một căn phòng, sau đó lại xuyên qua một đường hầm bí mật, dừng lại trước một mật thất bốn bề là đá, chỉ le lói chút ánh sáng hắt ra từ những ngọn đuốc trên tường.
Ném ả xuống đất, hắc y nhân men theo đường cũ rời khỏi nơi tối tăm kia, tìm đến căn phòng sáng đèn ở viện trạch phía đông.
Y gõ cửa, sau đó bước vào, cung kính lên tiếng: "Chủ tử, người đã được mang về."
Chủ tử trong miệng hắc y nhân chợt ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ dung mạo của hắn, vô cùng tuấn mỹ, chỉ có duy nhất một khuyết điểm, đó chính là vết sẹo không tính là quá rõ ở bên dưới cằm.
Vết sẹo này đã đi theo hắn từ nhỏ, hằng ngày nhắc nhở hắn thân phận thật sự của mình: Lăng Thiên, nhi tử của Lăng Kình chứ không phải Lăng Húc, Thất điện hạ, nhi tử của Lăng Bình.
Nhớ khi đó hắn tuy chỉ mới ba tuổi nhưng trí khôn của hắn không dừng lại ở đó. Tận mắt nhìn thấy mẫu thân của mình chết tức tưởi, phụ thân lại bị hàng trăm mũi kiếm bao vây...
Hình ảnh kinh hoàng đó không lúc nào hắn quên được, hàng đêm đều trở thành ác mộng vây lấy khiến hắn chưa từng có giấc ngủ ngon.
Lăng Bình ấy vậy mà luôn xem hắn là ấu tử, cho rằng hắn sẽ không biết, cũng không nhớ phụ mẫu chính mình là ai, lại đem hắn trở thành nhi tử của mình, giao cho Vân quý phi nuôi dưỡng.
Kể ra thì cũng là do hắn khi đó tự biên tự diễn, đem bản thân trở thành ấu tử vô tri, sau một trận bạo bệnh liền mất trí, không nhận ra bất kì người nào, cho nên mới có Lăng Húc của ngày hôm nay.
Năm năm trước, khi Lăng Kình hồi kinh, hắn khi đó liền tìm đến người phụ thân này để nhận lại, từ đó cũng âm thầm thư từ qua lại, gây dựng thế lực của chính mình, chờ thời cơ trả thù.
Chỉ là lần đầu tiên ra tay sau ngần ấy năm yên lặng, Lăng Kình chỉ vì quá nóng vội cho nên mới xảy ra cớ sự như vậy. Hắn đã khuyên hết lời nhưng Lăng Kình lại không chịu nghe cho nên mới rơi vào cục diện thảm hại.
Kế hoạch của hắn vốn hoàn hảo, chỉ là giữa đường lại gặp phải nàng, bất giác lại trở thành khúc xương mềm của hắn.
Có lẽ bao nhiêu năm qua hắn đã chịu cảnh cô độc, đến khi gặp được nàng chói lọi hơn cả ánh dương, hắn nhất thời trầm luân. Càng tiếp xúc với nàng, hắn lại càng thêm hãm sâu vào không cách nào buông bỏ.
Nhìn thấy nàng đau đớn thổ huyết nhưng hắn chỉ có thể dương mắt nhìn, trái tim hắn cũng đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên bén nhọn đâm vào, đau đớn đến tê tâm liệt phế.
Khi đó hắn đã thề độc, nếu như để hắn biết được là kẻ nào đã ra tay tàn độc đối với nàng, hắn sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết.
Nhìn Trác Tự - thủ hạ thân cận của hắn phái đi đã trở về mang theo tin tức kia, khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười tàn nhẫn khát máu.
Trác Tự cách Lăng Húc chỉ mấy bước chân, nhìn thấy nụ cười kia của hắn thì bất giác run lên. Ở bên cạnh hắn đã lâu, y đương nhiên hiểu rõ con người của hắn, cho nên hiện tại có thể dự đoán nữ nhân lẳng lơ kia sẽ có kết cục bi thảm như thế nào rồi.
Lăng Húc đứng dậy, cầm lấy chiếc mặt nạ trên bàn, đeo lên rồi chậm rãi bước về phía căn phòng tối nơi Trác Tự vừa rời đi.
Nhìn thấy nữ nhân kia vẫn nằm ngủ ngon lành, Lăng Húc lại nở nụ cười lạnh lẽo, gằn từng chữ qua kẽ răng: "Khiến cho ả tỉnh lại."
Trác Tự nhận lệnh đi lấy một chậu nước lạnh bước tới trước mặt nữ nhân kia, không một chút thương hương tiếc ngọc tạt thẳng vào mặt ả. Xong xuôi liền ném chậu rỗng qua một bên hệt như ném đi một thứ ghê tởm, sau đó đi về phía sau lưng Lăng Húc chờ đợi.
Nữ nhân nằm trên đất bị sự lạnh lẽo cùng ướt át kéo tỉnh, mở to mắt thở hồng hộc, ho khan từng cơn.
Khi đã nhuận khí, ả đảo mắt nhìn xung quanh, theo bản năng bật thốt lên lời chửi rủa cay độc: "Đứa ngu xuẩn nào dám tạt nước vào bổn tiểu thư? Các người..."
Câu từ còn chưa nói hết, sắc mặt ả bất giác cứng đờ, hai mắt trợn trừng. Đầu tóc của ả rối bù cộng thêm sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, ả lúc này trông vô cùng nhếch nhác.
Lăng Húc từ trên cao nhìn xuống, khẽ nheo mắt, tựa tiếu phi tiếu nói: "Thế nào? Sao không tiếp tục mắng người đi?"
Ả ngẩng đầu lên, gạt đi những sợi tóc ẩm ướt vướng trên mặt, lộ ra khuôn mặt quen thuộc nhưng nhơ nhuốc càng khiến Lăng Húc thêm ghê tởm.
Hắn cười mỉa mai, trong lòng thầm mắng: "Ha... Hoá ra gương mặt thật của ngươi là như thế này à Lâm Tố Sênh? Vẻ ngoài xấu xí, bên trong lại là một bụng hiểm độc. Ngươi không bằng một ngón chân của nàng vậy mà còn mơ mộng hão huyền sao?"
Lâm Tố Sênh định bụng đứng dậy cùng hắn đối chất, thế nhưng ả vừa đứng lên, chiếc chăn quấn hờ trên người ả cứ thế rớt xuống, lộ ra thân thể loã lồ không mảnh vải che thân.
Ấy vậy mà ả không vội lấy chăn bao bọc chính mình, mà cứ đứng đó, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười câu dẫn, ánh mắt lại phóng thẳng về phía nam nhân đeo mặt nạ.
Trong lòng ả lúc này chính là mang theo tâm tư: Nam nhân trên đời này đều đồng một dạng, chỉ cần nhìn thấy thân thể này của ả liền không cách nào tự chủ, sẽ nhào tới cùng ả lăn lộn mà thôi. Kỳ Vương sao? Để xem ngươi cứng đến khi nào?
Lăng Húc nhìn thấy một màn kia thì sắc mặt tối sầm, quay đầu nhìn Trác Tự, nghiến răng ken két: "Đây là thế nào?"
Trác Tự méo mó gãi đầu: "Chủ tử, thuộc hạ đến nơi bắt ả đi thì ả chính là trong trạng thái này."
"Ồ!"
Lăng Húc cười khẩy, nhìn ả từ trên xuống dưới không sót một chỗ nào khiến ả bất giác rùng mình. Thế nhưng ả lại không cho rằng đó là ánh mắt ghét bỏ mà chính là ánh mắt tràn ngập hứng thú của nam nhân đối với nữ nhân.
Ả khẽ cười, ánh mắt thập phần câu dẫn. Ả học được động thái này từ hoa khôi của kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, hiện tại liền có thể sử dụng được rồi.
Ả lắc lư thân mình, từng bước đi đến trước mặt Lăng Húc, bàn tay không an phận bắt đầu mò mẫm trên người hắn, sau đó lại từng bước ép sát vào người hắn, vẽ vòng tròn trên ngực, cất giọng nũng nịu: "Kỳ Vương, thiếp ái mộ chàng đã lâu, không biết chàng có muốn cùng thiếp..."
Lâm Tố Sênh lời còn chưa nói hết, bàn tay đang ve vãn trên ngực hắn liền bị nắm chặt, bẻ ngoặt ra phía sau khiến ả kêu rên đau đớn.
Lăng Húc nheo cặp mắt, đáy lòng cười lạnh: "Hoá ra tưởng ta là Lăng Kỳ? Là vì chiếc mặt nạ này?"
Hất văng bàn tay vừa làm loạn ra khỏi người mình, hắn ngay lập tức siết chặt lấy cần cổ mảnh khảnh của ả, cất giọng lạnh lẽo: "Lâm Tố Sênh, ngươi cũng xứng sao?"