Nam Cung Hách còn đang trầm tư thì Thu Cúc lại bất ngờ lên tiếng: "Nam Cung gia, Vương phi, còn có một người có khả năng hạ độc."
Nam Cung Hách mắt mở lớn: "Là người nào?"
Thu Cúc kiên định nói: "Là Lâm Tố Sênh, biểu tỷ của người."
"Lâm Tố Sênh?" Cơ Tuyết nhíu mày.
Thu Cúc gật đầu: "Vâng, chẳng phải mấy ngày trước Lâm Tố Sênh sáng nào cũng mang điểm tâm đến cho người hay sao?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Đúng vậy, nhưng là Lâm gia gia làm cho ta mà. Hơn nữa ả cũng cùng ta ăn. Nếu như trong đồ ăn có độc, vậy thì ả cũng sẽ trúng độc giống như ta thôi không phải sao? Ả chẳng lẽ lại ngu ngốc như thế?"
Nàng tuy tiếp xúc không nhiều với Lâm Tố Sênh nhưng nàng có thể đại khái hiểu được ả ta. Mặc dù trong ngoài bất nhất, luôn thù địch với nguyên chủ nhưng ả cũng không to gan đến nỗi làm ra loại chuyện hạ độc này.
Thời gian qua Lâm Tố Sênh và nàng chẳng phải quan hệ rất tốt hay sao, hà cớ gì ả lại hạ độc nàng vào lúc chứ? Cho dù là có đi chăng nữa thì ả hạ độc nàng bằng cách nào mới được? Nàng luôn để ý từng hành động của ả mỗi khi tiếp xúc cơ mà!
Thu Cúc nghe Cơ Tuyết nói vậy cũng không biết phải phản bác như thế nào, bởi vì ngoài Lâm Tố Sênh ra, Thu Cúc thật sự không nghĩ ra ai lại có thù địch với nàng ngoài ả ta.
"Nhưng em vẫn cảm thấy chỉ có ả ta là có động cơ hạ độc người mà thôi."
Cơ Tuyết cười khẽ: "Vậy em nói xem, Lâm Tố Sênh vì sao muốn hạ độc ta?"
Thu Cúc bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Lâm Tố Sênh từ trước đến nay đều luôn ghen tị với người, ả không ít lần khi dễ người không phải sao? Hôm đại thọ Cơ gia gia, ả ta chẳng phải suýt chút nữa khiến người bị hủy dung luôn đó sao? Sau đó người lại đá bay ả khỏi cái danh đệ nhất tài nữ kinh thành, lại còn được gả cho Kỳ Vương. Bấy nhiêu chuyện cộng lại cũng đủ để ả có động cơ hại người rồi. Lại nói, ả có tình ý với Kỳ Vương, bây giờ lại thêm Thất điện hạ cũng có ý với người. Cho nên ả không muốn người sống yên ổn đây mà."
"Em nói cái gì? Ả có ý với Kỳ Vương? Rồi còn Thất điện hạ...?" Cơ Tuyết trợn tròn mắt.
Thu Cúc nghe nàng nhắc lại lời nói của chính mình mới sững sờ khi bản thân lỡ miệng nói ra lời không nên nói, vội tát miệng mình một cái: "Đúng là giận quá mất khôn mà. Cái miệng này!"
Thu Cúc xua tay: "Em nói bậy rồi, người không cần để ý."
Sắc mặt Cơ Tuyết chợt ngưng trọng. Lâm Tố Sênh có tình ý với Lăng Kỳ, nàng cũng đã từng nghi ngờ bởi vì ánh mắt ả mỗi lần nhìn hắn không hề che giấu.
Về sau thì lại thấy ả dùng ánh mắt đó nhìn Lăng Húc nên nàng cho rằng ả đã chuyển mục tiêu, cho nên nàng cũng không thèm so đo với ả nữa.
Hiện tại lại nghe Thu Cúc nói cái gì mà Lăng Húc có ý với nàng, nàng chính là cảm thấy vô cùng bất an đấy có được không?
Lăng Húc không ít lần cố tình tiếp cận nàng, nhưng nàng chỉ đơn thuần cho rằng y muốn nàng dạy cầm nghệ, hoặc là muốn hiểu rõ vị Hoàng thẩm của mình mà thôi. Nàng chưa từng nhìn y lâu hơn, hoặc để ý quá nhiều đến từng hành động cử chỉ của y, cho nên nàng không thể biết y suy nghĩ gì. Nói đúng hơn là nàng chẳng thèm quan tâm, chẳng thèm để ý.
Thu Cúc thường xuyên ở bên cạnh nàng, lại là người thứ ba nhìn thấy hết thảy, cộng thêm bản tính nhạy cảm của tuổi trưởng thành, cho nên mới để ý chi li chăng?
Nàng lạnh lùng nhìn Thu Cúc, nhấn mạnh câu nói: "Em nói rõ ràng chi tiết cho ta."
Thu Cúc hơi có chút hoảng sợ, bởi vì chưa từng thấy nàng dùng điệu bộ này nói chuyện với mình. Nhưng mà lời đã nói ra cũng không thể nói cho qua liền cho qua, cho nên chỉ có thể kể lại đầu đuôi sự việc những gì bản thân nhìn thấy được, cảm nhận được.
Cơ Tuyết im lặng lắng nghe cho đến những câu cuối cùng. Sắc mặt nàng vốn đã trắng bệch, bây giờ bỗng chốc xám xịt một mảnh.
Nàng không ngờ khi bản thân mình vô tư lự lại khiến cho một nam nhân không rời được mắt.
Bây giờ nàng mới thấu hiểu những lời Lăng Kỳ từng nói với nàng trước đây. Chỉ trách nàng không chịu thu liễm chính mình, cứ theo bản năng mà phô bày tài hoa khiến cho nam nhân sinh lòng yêu thích, để bây giờ sinh ra cục diện rối rắm, tự mình hại mình.
Nếu thật sự như lời Thu Cúc nói, Lâm Tố Sênh chính là thẹn quá hoá giận đến mất lý trí hay sao?
Những lời Thu Cúc nói ra không chỉ khiến Cơ Tuyết suy nghĩ mà cũng khiến Nam Cung Hách trầm mặc. Lão dường như đã sáng tỏ một chuyện gì đó vô cùng to lớn.
Lão nhìn Cơ Tuyết, trong lòng khẽ lắc đầu. Đây có phải giống như người đời thường nói: Hồng nhan hoạ thủy hay không?
Nam Cung Hách thở dài một cái, lên tiếng phá vỡ sự trầm tư của mọi người: "Được rồi, vậy nha đầu ngươi nói cho ta biết, ngươi bắt đầu ăn đồ Lâm Tố Sênh mang đến từ khi nào? Đã ăn bao nhiêu lần rồi?"
Cơ Tuyết ngẫm nghĩ một chút liền trả lời: "Khoảng nửa tháng trước, ăn đúng mười ngày."
Sắc mặt Nam Cung Hách bất giác trở nên trầm trọng. Vậy mà lại vừa khớp như những gì lão suy đoán.
Loại độc mà Cơ Tuyết trúng phải có tên "Tam huyết tố tử". Nếu như chất độc thâm nhập trực tiếp vào máu, ba ngày sau sẽ phát tác thổ huyết cho đến chết.
Còn thâm nhập vào cơ thể qua dạ dày thì số ngày càng nhiều, độc tố tích tụ dần một lượng nhất định, sau khi ngưng không tiếp tục bồi thêm độc tố, ba ngày sau sẽ bắt đầu phát bệnh nhưng lại không chết ngay mà cứ lặp đi lặp lại ba ngày phát tác một lần, hành hạ thể xác của người trúng độc, mỗi lần thổ huyết sẽ vô cùng đau đớn, sự đau đớn này cũng tăng dần theo thời gian cho đến khi cơ thể không chịu nổi sự đau đớn nữa mà chết.
"Tam huyết tố tử" này vô cùng xứng với cái tên của nó: ba ngày thổ huyết cho đến chết!
Lão là một độc y, nhưng cũng chưa từng tạo ra loại độc nào dùng để giết người tàn nhẫn như thế. Thà rằng chết một cách dứt khoát, còn hơn là hành hạ đến sống không bằng chết, chịu đựng sự đau đớn để giành giật sự sống!
Quá tàn nhẫn rồi!
Lâm Tố Sênh trong miệng hai chủ tớ này nhắc đến là ai, thù địch với đồ nhi của lão đến đâu mà lại có thể độc địa đến mức này?
Đúng là không gì độc hơn lòng dạ nữ nhân. Một khi mất đi lý trí, việc tàn nhẫn nào cũng có thể làm được.
Ài, cũng may lão sáng suốt, một mình ngao du tự tại vui thú chốn hồng trần, không vướng vào hỉ nộ ái ố của con người.
Khẽ thở dài một cái, Nam Cung Hách thận trọng lên tiếng: "Đồ nhi ngoan, vi sư biết ngươi khó lòng chấp nhận, nhưng vi sư vẫn phải nói ra sự thật... Ngươi bị hạ độc, chín phần là do ả Lâm Tố Sênh kia. Về việc ả làm sao hạ độc được ngươi, chỉ có thể hỏi chính ngươi."
"Làm sao có thể?" Nàng không tin hỏi lại.
"Ả hạ độc vào thức ăn của ngươi."
"Nhưng ả cũng ăn mà!" Nàng cố sức chống chế.
Nam Cung Hách lại thở dài, kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Muốn hạ độc, nhất thiết phải bỏ vào trong đồ ăn sao? Chỉ cần bôi một chút lên miệng chén đũa là đủ rồi. Ngươi đã hiểu chưa?"
Cơ Tuyết nghe lão nói vậy mới chợt hiểu ra. Mỗi lần Lâm Tố Sênh mang đồ ăn đến cho nàng đều có mang theo chén đũa riêng, sau đó lại dọn sạch sẽ mang về không chừa lại chút gì.
Nàng cười tự giễu. Nàng khi đó cũng cảm thấy ả bất thường, chỉ nghĩ ả sẽ hạ độc vào trong thức ăn, cho nên mới an tâm cùng ả ăn uống. Thật không ngờ nàng lại quên mất điều này.
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Chỉ có thể trách nàng dễ tin người, lại không tâm cơ được như ả!
Bình tĩnh chấp nhận sự thật, nàng lên tiếng hỏi Nam Cung Hách: "Sư phụ, vậy độc mà đồ nhi trúng phải là độc gì? Có ảnh hưởng đến thai nhi hay không?"
Lão trả lời: "Độc mà ngươi trúng là loại độc của tây vực, trong sách điển mà ta xem qua có tên là "tam huyết tố tử". Loại độc này rất hiếm, cũng rất khó tìm. Ta không nghĩ một nha đầu như Lâm Tố Sênh lại có được loại độc dược này. Ta nghi ngờ phía sau nàng ta còn có người khác chỉ đạo."
Hiện tại nàng chẳng còn hơi sức để quan tâm đến việc ai hại độc, ai chỉ đạo mà là có thể giải được độc hay không mà thôi.
Trong bụng nàng còn có một thai nhi chưa thành hình, nàng chưa thể chết được!
"Tam huyết tố tử"? Vậy sư phụ, người giải được sao?"