Cấm Phạm Quy

Chương 43: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu



Diệp Từ giãy giụa trong vòng tuần hoàn hôn mê ngủ say —— tỉnh lại —— thể lực cạn kiệt tiếp tục ngủ say... không biết qua bao lâu.

Lúc này mở mắt ra đây cũng không biết là trưa ngày thứ mấy rồi.

Tuyến thể Omega sau gáy co rút đau đớn do hoạt động quá sức và bị bòn rút đến cạn kiệt.

Quanh thân ấm áp khô ráo, ngửi được mùi hương dầu gội mùi cam quýt thoang thoảng, da đầu hơi nóng lên, dường như vừa được máy sấy thổi qua.

Cuối cùng Diệp Từ cũng hiểu được tạp âm ù ù trong mộng từ đâu mà ra.

"Thức rồi hả, bé cưng?"

Một ngón tay thân mật quét quét chóp mũi cậu, Diệp Từ đang mệt mỏi nhắm chặt mắt bỗng chốc sống lại, theo ngón tay đó nhìn về phía Hoắc Thính Lan.

Áo ngủ trên người anh đã đổi mấy cái, tơ lụa yếu ớt, có cái bị Diệp Từ cào rách, bề mặt bị xước, còn dính vài vết máu hoặc mồ hôi linh tinh, lốm đốm đỏ trắng khô cứng lại, bị Hoắc Thính Lan trực tiếp ném vào thùng rác.

Chất liệu vải lụa mỏng manh như làn nước, cổ áo mở rộng cứ như là cố ý, để lộ cơ ngực đầy đặn rắn chắc.

Anh tập thể hình với phương thức phù hợp, cơ thể được luyện cực tốt, mỗi một bó cơ bắp đều vô cùng đẹp đẽ, giữa những thớ cơ lõm xuống một đường không quá sâu.

Da thịt trắng nõn của Diệp Từ giờ đây đã xanh tím đan xen, mà thật ra Hoắc Thính Lan cũng không tốt hơn bao nhiêu, vết cào đã kết vảy, dấu răng nhìn có vẻ buồn cười, dấu tay mờ nhạt...

Đặc biệt là trước ngực.

Tiếp theo là sau lưng, tiện tay cào.

Cũng không biết con mèo điên nào gây tai họa.

Khó trách có người nói đánh dấu vĩnh viễn giữa AO giống như một trận chiến liên tục mấy ngày.

Diệp Từ chột dạ, vội vàng rũ mắt, một lát sau, khàn giọng hỏi: "Hôm nay là ngày, ngày mấy?"

Hoắc Thính Lan mỉm cười nói ngày.

"À..." Diệp Từ mơ mơ màng màng tính ngày tháng, thế mà đã qua bốn ngày rồi, suy nghĩ đầu tiên xẹt qua đầu cậu là bảng kế hoạch học hè của cậu đã hoàn toàn trở thành phế thải, sắp khai giảng luôn rồi, mà theo sát sau đó, là ký ức về bốn ngày đã qua lũ lượt tràn về, trừ uống nước, dùng thanh năng lượng bổ sung thể lực, cùng với trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thời gian còn lại đều...



Muốn chết thật mà.

Đó là cậu sao?

Máu nóng đột nhiên rót đầy khuôn mặt, cậu thẹn đến nỗi màng nhĩ vang tiếng ù ù.

Hoắc Thính Lan cực kì thiếu đạo đức, nghiền ngẫm tâm tư của Diệp Từ qua sắc mặt của cậu, biết cậu đang nghĩ về cái gì, lập tức không bỏ lỡ thời cơ mà đổ thêm dầu vào lửa, miệng lưỡi thỏa mãn nói: "Anh còn tưởng em sẽ rất thẹn thùng, ban đầu còn khóc tội nghiệp đến thế..." Nói xong, cười trầm mấy tiếng: "Không ngờ sau đó lại nhiệt tình như vậy."

Không giống như đời trước chút nào.

"!"

"Chú Hoắc!"

Học sinh cấp ba ngây thơ run run con ngươi, đỏ mặt tía tai, hận không thể lập tức gϊếŧ người diệt khẩu!

Chuyện này xét cho cùng làm sao trách cậu được.

Là do Hoắc Thính Lan nhìn thấu được đam mê này của cậu, cố ý dùng ngực bự, à cũng không đúng, nên gọi là cơ ngực... rù quến cậu.

Cậu bị mạnh mẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra kỳ nóng lên, ý chí không kiên định, mỗi lần nói trước "Đánh dấu xong rồi thì thôi," Hoắc Thính Lan sẽ, sẽ...

Chú Hoắc quả thật không biết xấu hổ!

Diệp Từ lo âu như con kiến bò trên chảo nóng, rối rắm một lúc, bỗng nhiên đỏ mặt tía tai kề sát vào, túm cổ áo Hoắc Thính Lan khép lại, giấu kín mít, hơi giận dỗi nói: "Ngài đừng, đừng có lộ ra nữa..."

Cậu thật sự không thể làm thêm được nữa, xương cốt cả người đều bị Hoắc Thính Lan chà đạp tan nát rồi.

Tất cả là do sắc đẹp hại người.

Diệp Từ cắn răng, học Hoắc Thính Lan ném nồi lên đầu người khác.

—— Tính tính rõ ràng mềm mụp, nhưng hiện tại lại hiện ra mấy phần hôn quân.

Hoắc Thính Lan nhịn cười ôm lấy cậu, dùng môi dán vào mái tóc thơm mùi cam quýt của cậu, dịu dàng bảo: "Rồi, bé cưng, không trêu em nữa."

.



[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Watt_pad: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]

.

Sự dịu dàng yên lặng chảy xuôi trong không gian nhỏ bé này, Diệp Từ cũng không lên tiếng, như con mèo nhỏ dùng cằm gác lên xương quai xanh của Hoắc Thính Lan. Đánh dấu vĩnh viễn sẽ khiến liên kết tinh thần giữa AO càng thêm chặt chẽ, Diệp Từ cảm thấy lồng ngực mình như sinh ra một loại trái cây, chín mọng căng tròn, bị tim đập giã nát tươm ra nước trái cây chua chua ngọt ngọt, tung tóe từng luồng vào buồng tim, vừa rung động vừa ngọt ngào, cậu vô thức dùng đầu cọ tới cọ lui, dùng gương mặt cọ vào cổ Hoắc Thính Lan, tựa như hạnh phúc đến nỗi không biết phải làm gì cho phải.

"... Đói bụng rồi đúng không?" Dựa sát vào nhau một hồi lâu, Hoắc Thính Lan phá vỡ sự yên tĩnh, đưa tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của Diệp Từ.

Đã bốn ngày họ chưa ăn được cái gì đàng hoàng, toàn dựa vào nước tăng lực và thanh năng lượng để duy trì thể lực.

Bụng nhỏ kia đã sớm trống rỗng, ngoại trừ...

Hoắc Thính Lan cười cười, miễn cưỡng đẩy ý nghĩ dâʍ ɖu͙ƈ của mình ra: "Đi, xuống lầu ăn chút gì đó."

"Dạ." Diệp Từ ngoan ngoãn gật đầu, dẫm lên dép lê muốn đứng dậy, kết quả mông mới rời nệm 5cm, đã bị Hoắc Thính Lan đột nhiên ôm ngang siết chặt ngã về phía sau, lảo đảo ngồi lên đùi anh.

Sức lực đó có thể gọi là thô lỗ.

Ngay sau đó, hơi thở nóng bỏng đục ngầu của Hoắc Thính Lan phun lên sau gáy cậu —— anh dùng chóp mũi kề sát vào tuyến thể của Diệp Từ, vừa say mê vừa gấp gáp hít sâu mấy hơi, không hề báo trước, như một con thú ăn thịt bị đổ máu, đột nhiên nổi cơn điên.

Diệp Từ kinh ngạc rụt cổ lại.

"... Xin lỗi." Hoắc Thính Lan vẫn ôm cậu không buông tay, ánh mắt ủ rũ, kích động ái dục, lửa nóng dâng trào: "Mới vừa đánh dấu xong, anh còn chưa thể khống chế được bản thân."

Lần đầu sau khi đánh dấu vĩnh viễn, trong một khoảng thời gian ngắn, Omega sẽ sinh ra cảm xúc không muốn rời xa Alpha của mình, cho dù là một Omega ngày thường có tính tình lạnh lùng hướng nội cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn dính người. Cảm giác ấm áp ngọt ngào nồng đậm mà lúc nãy cậu cảm nhận được là dựa trên sự thay đổi đó. Tương tự, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và khát vọng của Alpha với Omega cũng sẽ lên đến đỉnh điểm trong thời gian này, cho dù là một Alpha bình thường có tính tình điềm tĩnh cũng khó tránh được sẽ làm một vài chuyện thiếu logic. Động tác "đứng dậy rời đi" của Diệp Từ lúc nãy đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Hoắc Thính Lan đang trong thời điểm cảm xúc nhạy cảm cực độ, xé rách mặt nạ giả dối "tất cả đều trở lại bình thường" mà anh mang lúc nãy.

Độ dài của khoảng thời gian này tùy vào từng người, tỉ lệ thuận với tình cảm giữa AO có bao nhiêu sâu đậm, ràng buộc càng sâu, thời gian liên tục càng dài, có thể trải dài từ vài tuần đến vài tháng, cường độ cũng sẽ hạ thấp dần dần.

Khoảng thời gian này, kiến thức Diệp Từ học được không uổng phí, lập tức nghĩ đến chuyện đó.

"Em chỉ, chỉ đói bụng, xuống lầu một ăn gì đó, không, không ra khỏi cửa, không đi ra ngoài." Cậu thử dùng "kỹ năng giao tiếp" được dạy trong sách để trấn an Hoắc Thính Lan.

"Anh biết." Hoắc Thính Lan nhắm mắt, bất đắc dĩ nói: "Làm sao đây, cục cưng... anh không muốn để em rời khỏi giường của anh."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv