*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 22: Sọt đồ dơ
Diệp Từ muốn tìm một người để nói chuyện.
Cứ nghĩ miên man cả ngày như vậy, đừng nói học không vào, cậu cũng sẽ điên lên mất.
Vốn dĩ cậu có thể tìm Diệp Hồng Quân để tán gẫu một chút, hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau, còn tin tưởng nhau hơn những cặp mẹ con bình thường, nhưng với chuyện này, cậu không thể nói cho Diệp Hồng Quân biết được.
Thậm chí bà còn không biết chuyện liên hôn giữa hai nhà Hoắc Sở.
Từ khi bà bị bệnh đến giờ, Diệp Từ luôn chỉ nói chuyện tốt với bà, không nói chuyện xấu.
Bị Sở Văn Lâm sắp xếp kết hôn với một Alpha xa lạ hơn cậu mười hai tuổi, chuyện này dù bù đắp thế nào cũng không thể xóa đi mùi vị khốn nạn bán con cầu vinh của Sở Văn Lâm.
Số cậu tốt, gặp được chú Hoắc.
Nếu số cậu không tốt thì sẽ ra sao đây?
Nếu Diệp Hồng Quân biết được, chỉ sợ sẽ bị chọn giận điên lên, với tình trạng thân thể hiện tại, khó có thể nói có chịu nổi hay không.
Hơn nữa, cậu khó giải thích tình hình hiện tại mà không làm cho Diệp Hồng Quân lo lắng. Suy cho cùng bà biết cậu hay cậy mạnh thế nào, cậu càng khen chú Hoắc đến ba hoa chích chòe, nói không chừng Diệp Hồng Quân sẽ càng thêm sợ hãi.
Bởi vậy tuần trước đến thăm bà, cậu nói dối mình vẫn ở cùng Sở Văn Lâm, mọi việc vẫn rất tốt.
Trừ Diệp Hồng Quân, cậu cũng có mấy bạn lưu manh chơi không tệ hồi còn ở phố cũ, sau đó Diệp Hồng Quân ngã bệnh, cậu vội vàng đi làm công, dần dần xa cách với mấy người bạn này và cả bạn học cũ.
Nói tiếp, dù không xa cách, cậu cũng không có mặt mũi nói mấy thứ lung tung rối loạn này với họ.
Diệp Từ ăn qua loa bữa sáng, trở về phòng khóa cửa lại, cân nhắc một lát, lấy di động lướt lướt, tìm được một diễn đàn tình cảm của Omega.
Trên mạng ai cũng không quen biết ai.
Không sợ mất mặt.
Cậu đăng ký một tài khoản mới, mở bài post, không biết bắt đầu nói từ đâu, nên mơ hồ nói mình thỏa thuận kết hôn với một Alpha hơn tuổi mình rất nhiều, lại chọn vài chuyện hằng ngày giữa cậu và Hoắc Thính Lan, giải thích đơn giản.
Lầu 1: Hay lắm bạn, show ân ái.
Lầu 2: Tiêu đề viết có vấn đề xin giúp đỡ, sau đó lừa chó (*) tiến vào gϊếŧ?
(*) Chó: Chó FA.
...
Lầu 10: ... Tim của tôi và dao cũng tôi đã lạnh như nhau.
YC: Không phải.
YC: Tôi tường xuyên nghĩ mấy chuyện không tốt
YC: Về anh ấy.
(YC: Ye Ci, hai chữ đầu phiên âm của tên Diệp Từ.)
Lầu 33: Như thế nào là mấy chuyện không tốt? Mưu sát chồng? Bạo lực gia đình? Nɠɵạı ŧìиɦ?...
Lại thêm mấy chục lầu, không một ai đoán đúng.
"..."
Cư dân mạng ngốc đến vậy sao?
Diệp Từ do dự một lát, nhanh chóng đánh mấy chữ khiến cậu ngại ngùng, sau đó như ngại điện thoại quá nóng mà quẳng qua một bên, đỏ mặt lấy thuốc lá ra, mò mò một lát, buồn khổ phát hiện thuốc lá tàng trữ đã hút hết, mấy ngày qua cậu hút quá nhiều rồi.
Cậu ngồi ở mép giường ngẩn người một lát, lại cầm lấy di động. Lầu 83: Mạo muội hỏi một câu, chủ post bao nhiêu tuổi?
Lầu 83: Cười muốn chết rồi các bạn ạ, chỉ vì thế này?
Lầu 85: Không thể nào không thể nào, thời buổi này còn có người thích người khác mà cũng không biết nữa sao?
Lầu 86: Mạnh dạn đoán là một học sinh cấp ba ngây thơ hu hu hu hu...
...
YC: 18 tuổi.
YC: Là học sinh cấp ba, học lại một năm, sao thế?
Phía dưới lập tức có một đám bình luận "Nhóc học sinh cấp ba ngây thơ cho chị/anh ôm một cái nào"...
Diệp Từ: "..."
Ngại đến nỗi cậu lại phản xạ có điều kiện mà mò mò tìm thuốc lá.
YC: Đây là làm sao vậy?
Phía dưới lại quét qua một đám cười trìu mến.
Diệp Từ hoàn toàn đơ, vừa thành thật vừa hoang mang chịu đựng bị đùa giỡn.
Ầm ĩ thêm mấy đợt nữa, cuối cùng cũng có người chịu trả lời đàng hoàng cho cậu.
Lầu 156: Đây còn không phải là em thích anh ta rồi sao? Ngẫm lại xem thích một người thì có sao đâu? Lầu 157: Không cần phải ngại ngùng ha, đều là người lớn cả rồi, đừng nói chỉ suy nghĩ, dù làm cũng không thành vấn đề, em rất bình thường.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
...
YC: Anh ấy chỉ xem tôi như con cháu mà chăm sóc thôi, là suy nghĩ của tôi không đúng.
Lầu 177: Haizz... lão nam nhân hại người. Đoạn cuối chính là kiểu: tưởng rằng anh ấy thích tôi mới chăm sóc tôi, thật ra chỉ xem tôi như con nít.
Lầu 178: Nói không chừng là bạn trai hệ cha, không phải tuổi chênh lệch nhiều sao? Có lẽ do lão nam nhân không biết các biểu đạt mà thôi.
Lầu 179: Chuyện tình cảm nào có cái gì là đúng là sai, nói nữa em đang yêu thầm thì e ngại gì chứ?
Lầu 180: Không phải đang ở cùng nhau sao? Dùng pheromone quyến rũ anh ta! ...
Kéo xuống chút nữa, đàn gà qua đường, càng nói càng thái quá, gần như muốn đâm vào xe. (*)
(*) Cả câu ý chỉ nói chuyện càng lúc càng không kiêng kị, nói đến chuyện giường chiếu luôn.
Diệp Từ mặt đỏ tim đập, không dám xem tiếp. Cậu khẩn trương tắt trang web, xóa lịch sử duyệt web, ngay sau đó như mất hết sức lực, ngã mạnh ra giường.
Ánh mặt trời bỗng nhiên sáng đến chói mắt, cậu dùng cánh tay gác ngang che mặt. Dưới tay áo ngủ xanh biếc là một phần cằm trắng nõn đang hồng lên, căng chặt, như đang cắn răng chịu đựng, một lúc sau, đường cong đó dần dần mềm mại đi.
Cho nên, cậu đã bất tri bất giác... thích chú Hoắc rồi sao?
Bắt đầu từ lúc nào?
Cậu không biết, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ ra.
Giống một nồi nước đun nóng từ từ, bỗng nhiên cậu lấy lại tinh thần, nhưng vẫn không rõ độ ấm từ lúc nào đã vượt qua ngưỡng chịu đựng, cậu chỉ biết mình bị nóng đến mềm gân cốt, chạy không khỏi. Có lẽ như vậy... đúng không nhỉ?
Diệp Từ nghiêng người, chôn mặt vào khuỷu tay.
Học hành còn chưa đâu ra đâu, đã học được thích người ta.
Tiêu rồi.
...
Có một số chuyện không nghĩ ra còn đỡ, một khi đã thông suốt rồi, thì không thể vãn hồi được nữa.
Thiếu niên lần đầu biết yêu, giống như trong đầu bị người ta phá vỡ đập nước, nước thành lũ lụt chảy xuôi, vì quá đột nhiên, nên không có kinh nghiệm trị lũ, sóng to ngập trời trút ra bốn phía, nơi nơi đều bị dòng lũ ái mộ lỗ mãng kia cọ rửa đến tan hoang.
Diệp Từ vốn dĩ chỉ mắc lỗi ở phương diện "tự chăm sóc bản thân", chuyện học hành vẫn luôn cẩn thận kiên định, mấy ngày nay lại như bị một tên ngu ngốc đoạt xá, mọi việc không thuận lợi, động một chút người khác hỏi một đằng cậu đáp một nẻo, thất thần đến nỗi học thể dục cũng không theo kịp người ta. Lúc đi học, thân thể và tinh thần đi trước, chú Hà đuổi theo sau, xách cặp gọi cậu. Mấy ngày nay cậu cũng ra sức gấp đôi để tránh né Hoắc Thính Lan, lại khôi phục tác phong thần long thấy đầu không thấy đuôi như hồi mới đến nhà họ Hoắc. Ái mộ mông lung và du͙ƈ vọиɠ làm tim gan cậu treo lơ lửng từng phút từng giây, cậu sợ sắc mặt và ánh mắt của mình lộ tẩy, bị chú Hoắc nhìn thấu xuân ý cậu che đậy trong lòng, đổi lấy không chốn dung thân.
Thứ tư tan học, cậu trở về nhà họ Hoắc, chào hỏi với chú Hà xong liền chạy về phòng làm bài tập.
Lúc trước đến phòng làm việc làm bài tập là để ở chung một phòng dễ cho cậu tỏa pheromone, giúp Hoắc Thính Lan giảm bớt triệu chứng trước kỳ nhạy cảm. Nhưng hai ba tháng tiếp theo không cần như thế nữa, vừa lúc, cậu mừng rỡ trốn tránh.
Cậu vùi đầu làm bài, đề nào không biết thì làm được bước nào hay bước đó, mấy ngày nay cậu tích cóp không ít đề bài, ôm tâm lý may mắn chờ thầy lên lớp dạy lại. Bài tập về nhà làm xong một nửa, mùa hạ ngày dài đã đến buổi chiều, thời tiết nóng bức buổi trưa dần tan đi, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, ngược lại thổi Diệp Từ đến khô nóng bất an.
Mùi hương tử lan giống nhung tơ tẩm mật, từ từ lan tỏa.
Chưa thể nói là quen thuộc, nhưng hai lần kinh nghiệm trước đó đủ để Diệp Từ ý thức được pheromone của cậu lại bị hỗn loạn.
Đúng với cái gọi là "Kỳ nóng lên ngắn ngủi với cường độ thấp".
Diệp Từ bóc miếng dán cách trở đã dán được nửa ngày ra, nhanh chóng thay cái mới.
Trong đầu như đổ đầy keo dán, tư duy trì độn.
Diệp Từ nằm sấp ở bàn học, chôn mặt vào vòng tay, tạo ra một vùng tối.
Cảnh tượng đánh dấu tạm thời mấy ngày trước lại trồi lên giữa dòng suy nghĩ hỗn độn, hoạt sắc sinh hương, giống như một cây mía ép mãi không hết nước, nước mía đầy tràn, lâu lâu gặm một cái, nếm nếm lại vị ngọt ngào, cậu nhai, có một loại thẹn thùng từ đạo đức. Một phương diện, là thẹn vì mơ ước người chăm sóc lớn tuổi hơn mình, cảm giác tội ác không vứt đi được. Một phương diện khác là thẹn vì ái dục xa lạ, điên đảo âm dương ―― sự xúc động đó thuộc về Omega chứ không phải là Alpha.
Thân thể cậu thay đổi bất thường, tinh thần vẫn chưa quẹo qua được khúc cua này, thân thể khát vọng chinh phục, đoạt lấy, xâm chiếm, mà bây giờ ở mỗi từ ngữ đó lại thêm chữ "bị" vào phía trước, hoàn toàn thay đổi thành người ngoan ngoãn, nằm dưới hầu hạ người khác... Cậu vừa sợ hãi, vừa nan kham.
Tình triều phấp phới, càng lúc càng mạnh mẽ, thân thể như trượt xuống bùn lầy, cậu ngồi không được nữa, lảo đảo bước đến mép giường ngã xuống.
Cậu cuộn người nằm xuống, thân thể có vẻ nhỏ hơn bình thường, gầy gò, run rẩy đáng thương, một mình chịu đựng rung động. Cậu hoài nghi bệnh viện phán đoán không chính xác, đây đâu phải dáng vẻ "cường độ thấp"?
Một tiếng đã trôi qua, nhưng vẫn không có xu thế giảm xuống.
Ngược lại, cậu khát vọng pheromone của Hoắc Thính Lan càng lúc càng nghiêm trọng, như cỏ xuân nảy mầm, bị một cơn gió nóng thổi qua, cọ xát lẫn nhau, ngứa đến xuyên tim...
"Hô... hô..."
Diệp Từ thở dốc kéo kéo cổ áo, con ngươi đen trắng rõ ràng, bởi vì có vài sợi tơ máu nhỏ, nên nhìn không trong trẻo như thường ngày.
Có lẽ...
Trong đầu cậu toát ra một ý nghĩ hoang đường.
Cậu có thể không cho chú Hoắc biết.
Chuyện không biết, tương đương với không xảy ra.
Cậu lặng lẽ.
Ý xấu này một khi dính lên thì không vứt đi được.
Lại qua thêm mười phút, Diệp Từ từ cái giường hỗn loạn bò xuống, cầm quyển sách bài tập trong tay, coi như vạn bất đắc dĩ lấy cớ. Trừ khi công việc ngày đó không nhiều lắm, nếu không thì trong khoảng thời gian này Hoắc Thính Lan luôn ở phòng làm việc.
Diệp Từ rón ra rón rén đến gần phòng ngủ của Hoắc Thính Lan.
Cửa mở ra, cậu lén lút nhìn vào, không có ai.
Hai sườn hành lang cũng không có ai.
Diệp Từ khó khăn nuốt nước bọt, rảo bước tiến vào, lừa mình dối người mà nhỏ giọng hỏi: "Chú Hoắc, ngài có ở... ở đây không?"
Đương nhiên, không ai đáp lại.
Diệp Từ nắm chặt vở bài tập trong tay, lên tinh thần cho mình, lại bước vào trong thêm vài bước: "Tôi có, có mấy bài không biết làm..."
Trong phòng ngủ còn lưu lại mùi tequila lạnh thấu xương, Diệp Từ mấp máy hai cánh mũi tinh xảo, ngửi vô cùng thích ý, ngay cả hơi thở cũng run rẩy theo.
Ở trong phòng rất thoải mái, nhưng cậu không thể vẫn luôn ở đây, lỡ như Hoắc Thính Lan trở về phòng lấy thứ gì đó, hay thay quần áo, sẽ rất dễ bị tóm được. Khoan đã, thay quần áo...
Dường như cậu đã bắt được cái gì đó rất quan trọng, ma xui quỷ khiến bước đến phòng rửa mặt.
Hoắc Thính Lan rất chú trọng bề ngoài, lại thích sạch sẽ, quần áo ở nhà thường xuyên thay đổi, buổi sáng mặc một bộ, buổi chiều sẽ đổi bộ khác, bởi vậy quần áo buổi trưa anh thay ra còn chưa lấy đi giặt.
Đều ném trong sọt đồ dơ.
Vấn đề là, đặt trên cùng sọt đồ dơ đó, là một cái...
Màu đen.
Hình viên đạn.
Nhìn có vẻ... muộn tao. (*)
(*) Muộn tao: Là một từ chỉ người bề ngoài bình tĩnh, đứng đắn, nhưng nội tâm lại phong phú, không gò bó.
Diệp Từ dùng đuôi mắt liếc một cái, ngẩn ra, vội vàng quay mặt đi, một hơi nghẹn cổ họng, xấu hổ đến nỗi hận không thể lập tức đập đầu vào bồn tắm để chứng minh trong sạch.
Cậu lén vào đây không phải vì muốn nhìn thứ này! Trời đất chứng giám, cậu không nghĩ thật mà!
Chú Hoắc cũng thật kì lạ, ngại đổ mồ hôi nhiều thay cái áo sơ mi cũng được đi, lại sao ngay cả qυầи ɭóŧ cũng phải đổi hai lần một ngày?!
Diệp Từ khiếp sợ đổ mồ hôi hột, không dám nhớ thương áo sơ mi nữa, như né tránh độc dược mà chỉ muốn rời khỏi khu vực này. Nhưng chỉ mới xoay người, chuyện còn kinh khủng hơn đang xảy ra...
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose