*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 18: Trở về đi
Hoắc Thính Lan tỏ vẻ cứng rắn hiếm thấy, ngang nhiên phân cao thấp với Diệp Từ, dùng lòng bàn tay bao lại bụng cậu lần nữa.
Diệp Từ quá gầy, vòng eo thon nhỏ, giống như đang dụ dỗ anh ôm lấy, dẫn anh làm ác.
"... Biết trong bụng em là cái gì không?""
Giọng nói của anh khàn vô cùng.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại.
Nhân lúc Omega đang phát triển, cái bụng vốn thon gọn và căng chặt của cậu đã phủ lên một tầng mỡ cực mỏng.
Dùng mắt thường xem có lẽ sẽ không thấy, nhưng cảm xúc trơn trượt như bạch ngọc này sẽ không gạt người, đồng thời tồn tại với cảm xúc dẻo dai của cơ bắp.
Như nhung tơ mềm mại bao bọc lấy viên đá vàng.
Quả thật muốn mạng của anh mà.
Lúc này, bởi vì khoang sinh sản trong bụng chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hương tử lan ngọn ngào bỗng nhiên càng đậm hơn.
—— Omega yêu dấu của anh đang cái hiểu cái không mà rung động, khát khao anh.
Nhận thức này khiến cánh tay Hoắc Thính Lan dưới bộ Âu phục phấn khởi đến run rẩy, mũi Hoắc Thính Lan đổ mồ hôi, thậm chí môi và tròng mắt cũng đang kích động từng đợt từng đợt mạnh mẽ, đập cùng nhịp đập với trái tim.
"Trong bụng là, là dạ dày." Diệp Từ không dám đối diện thẳng với suy đoán trong lòng khiến cậu sợ hãi, chỉ nói năng lộn xộn, gỡ tay Hoắc Thính Lan ra. Trong lúc vội vàng, bàn tay không khống chế được sức mạnh, ấn ra mấy vết dấu tay trắng đỏ trên cổ tay nổi đầy gân xanh của Hoắc Thính Lan, như vết mèo cào, "Chú Hoắc, thả, thả tôi ra một chút..."
Bỗng nhiên, bụng quặn lên từng cơn như co thắt.
Cảm giác khác thường, khó tả, cùng với cảm xúc thẹn thùng mãnh liệt, hơi thở Diệp Từ run rẩy, giọng nói trong trẻo cũng trở nên khàn khàn: "Buông ra!"
Giống một con mèo con, bị mãnh thú tha về ổ, liếʍ ɭáρ đến nước bọt đầy người, vừa kinh hoàng vừa đáng thương, lông tơ bết lại, muốn giơ móng ra phản kích.
Bất kể là trạng thái tinh thần, tuyến thể đang phóng ra một lượng pheromone cực lớn, thể lực, hay là mặt khác... cậu đã đến cực hạn.
Huống hồ, tuyến thể Omega chưa phân hóa hoàn toàn còn chưa thể chịu được một lần cắn của Alpha cấp A, cũng cần phải suy xét lại.
Không thể tiến thêm bước nữa.
Diệp Từ sẽ không chịu nổi.
Hôm nay anh đã đòi hỏi quá nhiều rồi.
Mắt Hoắc Thính Lan đầy tơ máu, quai hàm căng ra một góc độ sắc bén, anh nhìn chằm chằm Diệp Từ. Lý trí nguy cơ và bản năng ác liệt của Alpha đối chọi với nhau, anh như một con mãnh hổ thèm thịt tươi, thèm cực kỳ, đói đến luống cuống, lại nắm chặt nắm tay, từ từ nới lỏng vòng tay, để Omega của anh tùy ý rời khỏi vòng tay của anh, né tránh anh, chịu đựng sự khát vọng và mất mát, với Alpha mà nói không khác gì dùng roi quất lên tinh thần đến đau đớn.
...
Diệp Từ dùng chăn điều hòa bọc mình thành cái kén, chỉ lộ ra một bàn tay cầm di động. Cậu liếc nhìn thời gian, nhắm mắt lại.
Ngày mai là thứ hai, buổi sáng học toán lý hóa, đầu óc suy nghĩ đến thiêu đốt, không nghĩ thêm được gì nữa.
Cậu cố gắng ép mình vào giấc ngủ, nhưng chân mày không tự giác nhíu chặt, khuôn mặt nhăn như cái bánh bao chiều.
Vài phút sau, Diệp Từ nhụt chí mở mắt ra, lúc này mới nhận ra cơ mặt mình đã mỏi nhừ.
02:37
Tính thời gian còn lại có thể ngủ, càng ngủ không được.
Từ khi trốn ra từ phòng làm việc đến giờ, lòng cậu vẫn luôn bồn chồn không yên. Cậu ngồi ở sân thượng hút một gói thuốc lá, hút đến chân như dẫm lên bông, nhưng nhịp đập trái tim vẫn không chậm lại, đập đến lồng ngực đau nhói.
Hoắc Thính Lan không tìm cậu nữa, cậu cũng không dám chủ động đi hỏi.
Nơi bụng vẫn còn ảo giác, hơi nóng trong lòng bàn tay Hoắc Thính Lan dường như vẫn cuồn cuộn thiêu đốt cậu. "..."
Diệp Từ nôn nóng trở mình, cả khuôn mặt vùi vào gối đầu, lỗ tai đỏ đỏ, tóc đen rối bù, không biết đã cọ bao nhiêu cái trong ổ chăn.
Cậu đã chạy ra, không chạy không được, buổi tối hôm nay Hoắc Thính Lan rất kỳ lạ.
Kỳ lạ thì cậu có thể hiểu được, suy cho cùng thì Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ có hơi thân bất do kỷ, đặc biệt là với Alpha cao cấp. Chuyện mất khống chế không có gì lạ, dù có ý chí mạnh mẽ cũng sẽ có giới hạn.
Nhưng mà lúc đấy chú Hoắc quả thực... Nói sao nhỉ, có hơi quá mức...
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Diệp Từ kéo lấy mép chăn, kéo lên, hung hăng trùm lên đầu, giống như làm vậy là có thể túm hết những suy nghĩ hỗn loạn lại.
Nhưng quá mức thì quá mức. Khoảnh khắc rời khỏi phòng làm việc kia, cậu không cảm thấy được bao nhiêu may mắn, mà lo lắng và áy máy nhiều hơn.
Lúc ấy cậu chạy quá gấp, giờ ngẫm lại, hình như dáng vẻ lúc đó của Hoắc Thính Lan có gì đó không đúng.
... Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Diệp Từ cố gắng suy ngẫm.
Trong đầu lại chỉ hiện lên một đoạn cánh tay bị cậu nắm ra dấu tay, cùng với một đôi mắt đen đang cực lực khống chế sự điên cuồng của mình.
Cậu hậu tri hậu giác ý thức được, thật ra nếu cậu không liều mạng tránh đi, Hoắc Thính Lan cũng sẽ không làm gì quá đáng hơn với cậu.
Diệp Từ vuốt vuốt tóc, dùng một chân đá bay chăn điều hòa, xuống giường mang giày.
Không đi xem một cái, lương tâm cậu sẽ ray rứt.
Đèn tường bên vách tường hành lang được thắp sáng lên, tỏa ra từng vầng sáng nhu hòa. Cửa phòng ngủ của Hoắc Thính Lan khép hờ, lộ ra một khe hẹp đen nhánh, không giống như bên trong có người đang ngủ,
Diệp Từ do dự một lát, khó nói là cảm thấy lo lắng hơn hay tạm thời nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng đẩy khe cửa ra lớn chút, bước vào vài bước, nhìn về phía giường.
Ánh sáng đèn tường rọi vào.
Chiếc giường lớn đến mức không cần thiết đã lộn xộn, khăn trải giường bằng lụa đen với chăn mỏng bị xoắn lại như hai cái khăn lông mục nát, hình như còn thủng mấy lỗ, giống như người nằm trên đó đột nhiên nổi cơn điên. Trên tủ đầu giường còn có một cái ống tiêm rỗng bị đập thành hai mảnh, còn có một vài lọ thuốc và hộp thuốc màu sắc sặc sỡ, có một lọ không vặn chặt nắp, những viên thuốc màu trắng rơi vãi đầy đất, thân lọ bẹp lại một cách quái dị, dường như người mở nó ra đã thất thường đến không khống chế nổi lực tay... Còn bảo không cho cậu uống thuốc bậy bạ...
Chỉ là cảnh này không giống như uống thuốc bình thường.
Sống mũi đột nhiên đau nhức, Diệp Từ lập tức chạy xuống lầu một.
Lầu một, phòng của chú Hà quản gia cũng trống không, cửa phòng mở rộng, chăn trên giường bị xốc lên, vừa nhìn là biết đang ngủ một nửa thì có việc gấp phải ra ngoài.
Nhà họ Hoắc quá lớn, Diệp Từ lang thang không mục tiêu đẩy từng cửa phòng ra xem xét, lần lượt gọi điện thoại cho Hoắc Thính Lan và chú Hà, hai dãy số đều không nằm trong khu vực phủ sóng.
Tín hiệu ở bệnh viện kém vậy sao?
Diệp Từ nhíu mày.
Cậu biết có một vài Alpha cao cấp sẽ nhờ người khác trói mình lại lúc còn tỉnh táo để tránh tình trạng mất khống chế mà tổn thương người khác trong kỳ nhạy cảm.
Khi cậu còn là Alpha, có mấy lần kỳ nhạy cảm phát tác đặc biệt nghiêm trọng, đã bị Diệp Hồng Quân nhốt lại trong WC ở nhà cũ, có một lần nổi điên đến mức đá nát cửa. Còn chú Hoắc, nói không chừng sẽ có một "Phòng an toàn"...
Diệp Từ quay đầu chạy về phía cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Quả nhiên, đèn cầu thang bật sáng, cậu đi xuống một nửa, đúng lúc gặp chú Hà đang đi lên, khuôn mặt vốn kính cẩn, chuyên nghiệp giờ toát ra vẻ thấp thỏm hiếm thấy.
"Chú, chú Hoắc ở dưới đó sao?" Diệp Từ chạy nhanh quá nên hơi thở dốc.
Chú Hà sửng sốt, chú được dặn dò phải giấu chuyện này đi. Vốn dĩ phải nói là mấy ngày tới ngài Hoắc sẽ đến cơ sở y tế đặc biệt để an dưỡng, không dự đoán được bị người chặn lại ngay cầu thang. Tình hình trước mắt, cứng rắn nói ngài Hoắc không ở nhà, chẳng khác gì đang lừa gạt một tên ngốc. Chú cười gượng, nói gần nói xa: "Đây... trễ như vậy Diệp thiếu vẫn chưa ngủ sao? Sáng mai 6 giờ rưỡi còn phải gọi cậu thức dậy, hay là cậu đi..." "Vậy, tức là ở đây." Diệp Từ hạ kết luận, linh hoạt vòng qua người chú Hà đi xuống.
Phòng ở tầng ngầm khá nhiều, nhưng Diệp Từ liếc mắt một cái liền ngó thấy có một cánh cửa khác biệt, chất liệu kim loại, không cần chạm vào cũng biết dày nặng chắc chắn, nhìn qua cứ như cửa kho bảo hiểm.
Cậu bước đến gần sờ soạng chốt mở, an ủi: "Tôi không, không khiến ngài khó xử, tôi sẽ nói là, là tôi tự mình tìm ra. Không phải, vốn, vốn dĩ là vậy."
Chú Hà do dự.
Có thể khó xử trước mặt ngài Hoắc sao?
Cái này khó mà nói.
Cũng chưa chắc không thể giúp người thành đôi.
Hai chồng chồng son này thành hôn lâu như vậy, chia phòng ngủ thì chưa nói, ngày thường cũng chẳng nói với nhau lời thân mật nào, khách sáo còn hơn chủ khách, mấy việc đó chú đều nhìn hết vào mắt. Hơn nữa kỳ nhạy cảm này ngài Hoắc đã khó chịu thành như vậy, còn nhốt bản thân lại tự mình chịu đựng cho qua. Nhưng phàm là người có mắt, sẽ nhìn ra được ngài Hoắc vui vẻ thế nào với cuộc hôn nhân này, là Diệp tiểu thiếu gia không thích, lúc này thật vất vả mới tìm đến, hơn nữa với sự quan tâm này... Nói nữa, Diệp tiểu thiếu gia nhảy còn nhanh hơn thỏ, bộ xương già như chú làm sao cản nổi?
"Này, haizz, này được rồi..." Chú Hà lưỡng lự, thấy Diệp Từ đứng ở cửa mân mê cả buổi vẫn không mở cửa được, mới giữ vẻ mặt khó xử, im lặng ra hiệu mấy động tác cho Diệp Từ, dạy cậu cách mở cửa.
Cửa mở ra một cái khe.
Cho dù phòng an toàn có một hệ thống thông gió độc lập, nhưng hương tequila vẫn nồng nặc như rượu nguyên chất xộc thẳng vào mặt, hít vào một hơi, lá phổi như rót đầy rượu mạnh vào.
Vách tường và sàn nhà được bao bọc bằng một loại chất liệu gì đó mềm như bông, để tránh cho Hoắc Thính Lan phát điên tự tổn thương bản thân.
Trong phòng không có tín hiệu, nhưng có lắp đặt thiết bị liên lạc khẩn cấp, có thể gọi điện thoại nội bộ trong nhà họ Hoắc, số điện thoại của cha mẹ Hoắc Thính Lan và các trung tâm cấp cứu trong thành phố. Mà Hoắc Thính Lan thì đang ngồi bên mép giường, hai chân tách ra, khuỷu tay chống đầu gối, giống một pho tượng đá trầm mặc nhưng thô bạo.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu qua, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Diệp Từ đứng ở cửa, màu mắt u ám như hai lỗ đen bị đốt cháy bởi tìиɦ ɖu͙ƈ.
Tìиɦ ɖu͙ƈ, trộn lẫn với tham lam, độc chiếm, đói khát, mê đắm... đặc quánh và đen nhánh như nhựa đường.
Nơi tuyến thể sau gáy anh dán một miếng dán cách trở đã được dùng qua.
Ẩm ướt, nhăn nhúm, in hình hoa nhỏ màu lam, hút no pheromone và mồ hôi của Omega, bí ẩn, lừa dối, mang theo vài phần sắc tình biếи ŧɦái, dán sát vào trên cổ của một Alpha.
Diệp Từ rời khỏi anh hai tiếng, anh liền ngồi trong căn phòng an toàn ngăn cách với thế nhân này, vuốt ve mãi miếng dán cách trở đó, trấn an sự bồn chồn xao động không biết thỏa mãn của mình, để tránh xúc phạm tới người yêu còn trẻ con của anh. Nói ra chắc sẽ không ai tin tưởng, đường đường là gia chủ nhà họ Hoắc, vậy mà phải dùng một miếng dán cách trở lừa gạt cướp lấy để tự thỏa mãn mình.
May mắn, phần lớn thứ này đều bị cổ áo che đậy mất.
Chân Diệp Từ run rẩy, gian nan nuốt nước bọt, bước từ bước vào khu vực tràn đầy pheromone mang tính ăn mòn như gió lốc của Alpha cao cấp.
Từ góc độ này, cậu chỉ có thể thấy đầu Hoắc Thính Lan rũ giữa hai cánh tay.
Đôi tay quấn băng vải, lòng bàn tay có nơi rướm máu.
Là do nắm tay siết quá chặt, móng tay đâm vào bàn tay.
Hoắc Thính Lan cắn răng run rẩy đáng sợ, hai chữ hàm hồ truyền ra từ kẽ răng: "Trở về đi."
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose