*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 16: Chỉ năm phút thôi
—— Đây là kỳ nhạy cảm.
Hoắc Thính Lan nói xong, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Từ giai đoạn trước kỳ nhạy cảm cho đến bây giờ, anh dựa vào số pheromone thu hoạch được những khi ở chung với Diệp Từ để làm chậm lại kỳ nhạy cảm hơn một tháng, cuối cùng không thể hoãn thêm được nữa.
Cơn say từ ba ly bia 6 độ tan biến, Diệp Từ sợ đến mức tỉnh rượu, ánh mắt đảo qua, liếm môi dưới, ngập ngừng không biết nên nói gì.
Một tháng này ở chung hòa bình với Hoắc Thính Lan, dường như cậu đã ném việc này ra sau đầu, quên mất kỳ thật cậu là ấm sắc thuốc hình người cho Hoắc Thính Lan.
Trước đó để giúp Hoắc Thính Lan làm chậm lại kỳ nhạy cảm, cậu đã đưa gối của mình cho anh ôm.
Còn cách một khoảng để Hoắc Thính Lan ngửi sau gáy mình.
Sau đó, mỗi ngày cậu ở chung với Hoắc Thính Lan mấy tiếng trong phòng làm việc.
Mức độ này cậu có thể tiếp thu, giống như yêu cầu trong bản thỏa thuận.
Vấn đề là...
Sau khi kỳ nhạy cảm thật sự đến, những thứ trên còn đủ sao?
Nếu không đủ, vậy phải làm đến mức độ nào mới đủ?
Hoắc Thính Lan cũng đã nói với cậu rồi, kỳ nhạy cảm lần này không biết vì sao đến nghiêm trọng hơn mấy lần trước.
Khi Diệp Từ đang thiên nhân giao chiến, trong xe bỗng vang lên một tiếng cười trầm.
"Đừng sợ." Hoắc Thính Lan xoa ấn mạch máu màu xanh trên thái dương đang cựa quậy co rút, nương theo đau đớn, nếp gấp nơi giữa mày càng sâu, lại cố nén, kiềm chế để trấn an cậu: "Lần này không cần em giúp đỡ."
"Nhưng mà," Diệp Từ nuốt nước bọt, khô khan nói: "Tôi hơn một, một tháng nay đều, đều giúp đỡ..."
Hoắc Thính Lan thở dài: "Đó là giai đoạn trước kỳ nhạy cảm, mức độ nhẹ, lần này vô dụng."
Hơi thở với hương tử lan ngọt ngào lẳng lặng tỏa khắp trong xe.
Ngọt ngào mà nhợt nhạt.
Lẫn với mùi tequila thơm ngào ngạt lạnh thấu xương đêm nay, khoảnh khắc này khó có thể gặp được.
Tuyến thể Omega phân hóa là một quá trình rất dày, nó thường xảy ra cùng lúc với tuổi dậy thì của thanh thiếu niên, kết cấu tuyến sinh dục và cơ quan sinh sản của Omega từ non nớt đến hoàn thành trưởng thành cần thời gian từ hai đến bốn năm.
Tình huống của Diệp Từ đặc biệt, phân hóa sẽ nhanh hơn một chút, nhưng ít nhất cũng cần một năm trở lên.
Nói cách khác, hiện tại cậu còn chưa được xem là một Omega trưởng thành, bởi vậy nồng độ pheromone ở trạng thái tự nhiên thấp hơn bình thường, mùi hương cũng nhạt hơn, giống như nụ hoa sắp nở.
Nồng độ pheromone như thế, đối phó với gian đoạn trước kỳ nhạy cảm còn đỡ, lúc này đây thật sự quá sức.
"Pheromone của em quá nhạt." Hoắc Thính Lan nói đúng sự thật.
Diệp Từ nôn nóng: "Vậy phải làm sao mới, mới có thể đậm lên?"
"Đừng hỏi." Hoắc Thính Lan cười tự giễu, giọng điệu vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, "Sớm biết như thế đã không ngồi chung xe với em... Vốn không định nói cho em biết, nhịn nhịn rồi cũng sẽ qua, mười mấy năm vẫn chịu đựng như vậy, bây giờ cũng không sao đâu. Chờ về đến nhà rồi em cứ về phòng của mình..." Anh dừng một chút, "Không cần quan tâm đến tôi." Đang nói, có lẽ mạch máu phần đầu co rút quá mạnh, anh nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Gần như không thể nghe thấy, suýt một tiếng, còn nhẹ hơn một tiếng gió thổi qua, lại chạm vào chỗ mềm mại nơi đầu trái tim cậu, khiến sự cân bằng trong lòng cậu đang chao đảo nghiêng hẳn sang một bên, đập xuống một tiếng vang áy náy lớn.
Chú Hoắc tốt như vậy.
Chú Hoắc đối xử với cậu tốt như vậy...
Khuôn mặt Diệp Từ đỏ bừng, một câu bình thường cậu đánh chết cũng không dám nói, từ lồng ngực nóng hầm hập, tràn đầy khí phách thiếu niên, ngắn ngủi mà phá tan trói buộc ngại ngùng, buột miệng thốt ra: "Vậy tiếp, tiếp xúc tay chân, có tác dụng không?"
"Em xác định sao?" Hoắc Thính Lan ngước mắt, đáy mắt đen nhánh hiện lên một ý cười khó phát hiện, lịch sự chứa đầy xin lỗi, cảnh báo cho người yêu bé nhỏ ngây thơ: "Có lẽ tôi sẽ cần ôm em... Hơn nữa tôi cũng sẽ thể hiện tính cách không giống như bình thường cho lắm." Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ trở nên cố chấp, ghen tị, dính người, tính tình thay đổi cực lớn.
Tròng mắt của Hoắc Thính Lan nổi lên tơ máu vì đau đớn, vẻ mặt lại chịu đựng như cũ.
Nhìn có vẻ... rất bình thường.
Diệp Từ cũng từng làm Alpha cấp A hết ba năm, cậu cảm thấy mình trong kỳ nhạy cảm nóng nảy hơn Hoắc Thính Lan nhiều, ủ rũ hơn nhiều, so sánh một chút, Hoắc Thính Lan quả thật vô cùng thuần lương vô hại.
Nhưng mà, trên thực tế...
Khoảng cách rất lớn giữa cấp A và cấp A+ là một chuyện mà Diệp Từ, vốn thiếu kiến thức về môn sinh lý cấp ba, không thể tưởng tượng nổi, Hoắc Thính Lan đang chịu đựng cảm xúc như gió lốc mãnh liệt gấp trăm lần cậu chịu đựng lúc trước.
Bởi vậy, đối với một Alpha cấp A+ đến kỳ nhạy cảm mà nói... nhìn có vẻ bình thường... chính là vô cùng không bình thường. Diệp Từ nói xong mới biết thẹn thùng, suýt nữa cắn đầu lưỡi: "Xác... xác định."
Nói xong, cậu không dám nhìn Hoắc Thính Lan nữa, quay đầu nhìn thẳng về phía trước.
—— Không biết từ khi nào, vách ngăn riêng tư ngăn phần trước và phần sau của xe Roll royce từ trong suốt chuyển thành màu trắng sữa.
Diệp Từ hồi hộp đến đờ đẫn tròng mắt, nhìn thẳng vào vách ngăn, không cảm thấy được sự vi diệu trong đó.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Bên tai truyền đến tiếng cọ xát sột soạt của lớp vải Âu phục.
Ban đầu, giữa họ có một khoảng cách bằng một người ngồi...
Mà khoảng cách kia đang dần rút ngắn lại.
Trong tầm mắt của Diệp Từ, một cánh tay với lớp vải xám bạc đang từ từ vươn tới. Giọng nói của Hoắc Thính Lan vang lên trên đỉnh đầu, trầm thấp, hơi thở nóng ấm giữa môi răng, cùng nhau ma sát vành tai cậu đến tê dại ——
"Chú ôm nào."
Lỗ tai Diệp Từ đỏ bừng, giằng co không nhúc nhích.
Hoắc Thính Lan lại nhích thêm một chút đến gần, cơ ngực cứng rắn, lại có độ đàn hồi như cao su, thong thả mà nặng nề đè vào cơ thể cậu.
Một cái ôm.
Diệp Từ thẹn thùng quay mặt đi.
Cậu đã không nhớ rõ lần trước được người ta ôm vào lòng là khi nào, lại cùng ai ôm.
Có lẽ là ôm Diệp Hồng Quân nhỉ? Trừ mẹ ra cậu không có khả năng cho người khác ôm.
Nhưng thời gian thì nhớ không rõ thật.
Con trai mười mấy tuổi, phần lớn sẽ kháng cự thân mật với người khác, tránh né sự dịu dàng như tránh rắn rết, sợ đốt cháy tính nổi loạn yếu ớt của mình.
May mà Hoắc Thính Lan không ôm quá chặt, chỉ nhẹ nhàng áp vào tấm lưng gầy gộc của cậu, giống như một cành hoa lê nặng trĩu, yêu thương nâng đỡ một bụi hải đường đỏ, không đành lòng đè bẹp nó. Hương tequila nặng nề đè xuống Diệp Từ, nồng nặc như đang xâm phạm cậu.
Diệp Từ vẫn luôn chắc chắn mà đặt mình vào vị trí người trị liệu, lại quên mất pheromone của Alpha và Omega từ trước đến nay không phải có tác dụng cho mỗi một phía.
Tuyến thể của cậu được hương tequila bao vây, dần dần mềm mại nóng bỏng.
Alpha trưởng thành có kỹ xảo thuần thục, giảo hoạt đòi lấy, áp bức tuyến thể non nớt của Omega. Nó quá thiếu kinh nghiệm, bị Alpha trêu chọc một chút đã không giữ lại chút gì mà phóng ra một lượng pheromone với nồng độ dày đặc, cũng dẫn ra một loạt các phản ứng dây chuyền ——
Chỉ với một cái ôm, khung xương chống đỡ thân thể vậy mà dần mềm đi, Diệp Từ xụi lơ, vô lực ngẩng đầu, chỉ có thể chôn mặt vào hõm vai của Hoắc Thính Lan mở miệng thở dốc, hơi nóng nơi miệng mũi làm vải dệt hơi ẩm ướt. "Chú Hoắc..." Cậu nhỏ giọng kêu, xin tha.
Cậu quá ngây thơ, ngây thơ đến nỗi thậm chí không rõ mình đang xin tha cái gì, cậu gần như dựa hết vào bản năng, không chịu dễ dàng rơi vào bẫy rập tìиɦ ɖu͙ƈ của Alpha.
"Hửm?"
Một từ không nhanh không chậm.
Hoắc Thính Lan từ từ siết chặt vòng tay, sức lực mạnh mẽ như sắt thép, áp chế sự giãy dụa yếu ớt của Diệp Từ.
"... Sao vẫn còn dán cái này?" Để ngăn cậu lùi bước, anh chặn câu chuyện, liếc qua sau gáy Diệp Từ, nói sang chuyện khác: "Như thế mùi hương sẽ càng nhạt hơn."
Một góc miếng dán trắng thò ra sau cổ bộ lễ phục của Diệp Từ, hơi nhăn, ẩm ướt, in những bông hoa mịn màu xanh nước biển.
Là miếng dán cách mùi, Diệp Từ dán cả ngày quên đổi cái mới, đã mất đi tác dụng, không chỉ không cách được mùi, ngược lại vì đã hút no pheromone nên mùi còn đậm hơn những nơi khác. Miếng dán cách trở với Omega mà nói là một thứ đồ dùng cá nhân vô cùng riêng tư.
Có lẽ Diệp Từ cũng rõ ràng điểm này.
Nhưng cậu chưa chắc sẽ tinh ý như các Omega khác, suy cho cùng thì cậu vẫn chưa có sự tự giác của Omega...
Ánh mắt Hoắc Thính Lan trầm xuống, bóc miếng dán cách trở ra, giảo hoạt nắm chặt vào lòng bàn tay, đoạt được một chiến lợi phẩm nho nhỏ.
Trong rào cản lý trí, như một con chó điên cuồng với tính chiếm hữu và tìиɦ ɖu͙ƈ, được một tia trấn an, sự điên cuồng ấy giảm bớt một chút.
Lần trước anh cũng làm thế này, mà Diệp Từ cũng không hỏi anh.
"Thứ kia, đưa cho tôi... tôi tự ném." Diệp Từ tránh né, đỏ mặt đòi lại đồ từ tay Hoắc Thính Lan.
Trong khoảng thời gian đi học ở trường, cậu đã nâng cao được một chút nhận thức về ý thức giới tính tuyến thể. Lúc bạn học Omega trong lớp cậu thay miếng dán cách trở đều dùng giấy vệ sinh bao mấy lớp lại xong mới ném, hơn nữa cũng không thể để Alpha chạm vào, về mặt này thần kinh cậu thật sự thô.
"..." Hoắc Thính Lan im lặng, không đưa, nhưng cũng chưa nói là không đưa, mà đưa đề tài đi tám ngàn dặm: "Đừng cọ lung tung."
"Đừng cọ lung tung" có ý gì, nhưng phàm là đàn ông, dù trong sáng đến đâu cũng có thể hiểu được.
Quả nhiên, Diệp Từ ngoan ngoãn được một lát.
"Miếng dán kia, hay là... đưa cho tôi đi." Diệp Từ nghẹn một phút, lắp bắp nói, lại đi gỡ tay Hoắc Thính Lan ra.
Thật ra cậu cũng không định giãy giụa, tại vì Hoắc Thính Lan ôm chặt quá, cậu muốn nâng cánh tay lên thì không thể không thoát khỏi vòng ôm trước đã. Nhưng hành động mang hàm ý muốn trốn thoát này lại vừa vặn chạm vào vảy ngược của Alpha trong kỳ nhạy cảm. Hô hấp của Hoắc Thính Lan thêm nặng nề, như sợ cậu chạy mất, lập tức ôm càng chặt hơn.
Diệp Từ bị siết đau, vùng vẫy theo bản năng, nhưng không chỉ không tránh được, còn bị Hoắc Thính Lan đẩy vào góc giữa ghế với cửa xe, dùng cả thân thể ép chặt cậu lại.
"A..."
"Xin lỗi." Hoắc Thính Lan tìm lại lý trí đang tràn ngập nguy cơ, thả lỏng vòng tay, khàn giọng lừa gạt: "Ngoan nào, một lát sẽ thả em ra... để tôi ôm một lát, chỉ năm phút thôi..."
...
Một tiếng ngồi xe trôi qua.
Diệp Từ bị Hoắc Thính Lan nhốt giữa góc lưng ghế và cửa xe, vừa đè ép vừa ôm ngửi cả một đường, đến nhúc nhích cũng không dám.
Lúc xuống xe, hai chân cậu run rẩy, đuôi mắt ửng hồng, tim đập mạnh đến đau ngực.
Một bộ Âu phục đặt riêng mấy vạn tệ, trước ngực sau lưng bị ép đến đầy nếp nhăn, giống một bó cải khô. Diệp Từ vừa đi vào nhà vừa nắm chặt vạt áo kéo xuống, muốn đè cho phẳng lại, còn mơ mơ màng màng mà cân nhắc đi đâu tìm bàn ủi để ủi một chút...
Nhưng chưa đi được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Quay người lại, tầm mắt lập tức đối diện với một cái nút thắt cà vạt tơ lụa dệt nổi màu xanh nhạt.
Cực gần.
Gần đến mức phát điên.
"Sao ngài..." Diệp Từ trố mắt, "Còn chưa đỡ hơn sao?"
Dù là Alpha cấp A, hít vào một lượng pheromone lớn như vậy, ít nhất cũng có thể bình thường được gần nửa ngày.
Alpha cấp A+... không giống như trong tưởng tượng của cậu cho lắm.
Quả nhiên ——
"Đỡ cái gì?"
Hoắc Thính Lan dùng ánh mắt như đang săn thú nhìn chằm chằm cậu, sâu kín hỏi ngược lại.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]