Cảm Ơn, Người Tốt

Chương 3: Thích ứng



Tác giả: Nhất Chân

Edit: K.O

Tôi ngồi trên bàn học, nhàm chán mà viết lung tung lên vở, trong đầu lại nghĩ đến Chu Trúc.

Không đúng, nếu cậu ấy không nói gì thêm, điều đó chứng minh rằng người mà lúc ấy tôi đưa thẻ cơm cho chính là cậu ấy..

Cho nên, tôi không có làm bậy.

Nhưng là, vì cái gì gương mặt của Chu Trúc vẫn luôn cứ quanh quẩn trong đầu tôi không chịu đi chứ?

Tuy rằng là có chút đẹp, nhưng phần lớn ngày thường cậu ta mang mắt kính, cho nên cũng không quá rõ ràng.

Chờ một chút, tôi từ khi nào lại chú ý tới điểm này rồi?

"Ai, Tú Châu, cậu gần đây đang xem HLS sao?" Ngô, là bạn cùng phòng Tôn Ni.

"Đương nhiên đương nhiên! Trời ạ! Tôi vui muốn điên rồi, bộ phim này cũng quá hay đi!" Một bạn cùng phòng khác Bành Tú Châu rất là kích động.

Suy nghĩ trong lòng tôi bị đánh gãy, buông bút, lặng lẽ nhìn về phía các cô ấy bên kia. Đừng nhìn tôi dường như vô dục vô cầu, nhưng là đối với phim truyền hình tiểu thuyết đồ vật linh tinh tôi còn rất có hứng thú.

"Tôi cũng thấy vậy! Lão bà thật sự quá xinh đẹp, ta sắp không được rồi." Tôn Ni tìm được người đồng đạo trong lòng không khỏi hưng phấn.

Tôi ở bên cạnh cũng gật đầu theo, HLS thật là bộ phim truyền hình rất đẹp mấy năm qua.

"Ai, Dịch Chỉ San, cậu cũng đang xem sao?"

Không xong, tôi không nghĩ tới Bành Tú Châu sẽ phát hiện ra động tác nhỏ của mình, tôi nhất thời chân tay luống cuống, cứng đờ cổ gật đầu.

"Thật sự! Oa, vậy cậu đã xem qua tập mới ra ngày hôm qua chưa?" Bành Tú Châu nói ra, tôi không biết phải trả lời như thế nào, Dương Hiểu à, sao cậu còn chưa về nữa.

Tôi triệu hồi Dương Hiểu đang đi hẹn hò cùng bạn trai trong vô vọng, cuối cùng vẫn là phá vỡ đề tài này vậy.

Tôi cong môi cười: "Còn không có."

Kỳ thật tôi đã xem xong rồi, nhưng tôi sợ các bạn ấy sẽ hỏi càng nhiều, vì thế tôi tự động chấm dứt đề tài.

"Như vậy à......" Có lẽ nguyên bản Bành Tú Châu còn muốn cùng tôi nói chuyện về bộ phim một chút, nhưng là sau khi nhìn thấy toàn thân tôi phát ra hơi thở "Không muốn nói chuyện", cô ấy tự động im lặng.

Tôi lắng nghe động tĩnh của cô ấy và Tôn Ni, cảm giác được các cô ấy đã đi rửa mặt rồi, tôi mới thả lỏng thở ra một hơi.

Cái tính cách này của tôi, vẫn là quá khó cùng người khác ở chung.

Không sao, bà của tôi rất lợi hại.

Về sau tốt nghiệp, tôi sẽ giúp bà trông coi mấy căn nhà cho thuê, mỗi ngày xem phim đọc sách vẽ tranh, kỳ thật cũng không tồi, chính là......

Bên cạnh tôi có an tĩnh quá mức hay không?

Tôi buông bút trong tay, bên tai là tiếng cười vui vẻ của Bành Tú Châu cùng Tôn Ti.

Cũng không phải là tôi không nghĩ tới, chỉ là với tôi mà nói, rất khó.

Sáng sớm

Đứng ở sân thể dục của trường học, ban chúng tôi bắt đầu luyện tập trường quyền, đang tập, bụng tôi bỗng nhiên bắt đầu ẩn ẩn đau, tôi rất rõ ràng đây là đau cái gì.

Tê, tôi cứ nghĩ rằng tôi có thể nhịn xuống.

Nhưng là nhịn được một phút, tôi lại cảm thấy tôi nhịn không nổi nữa rồi. Tôi nhìn về phía Dương Hiểu bên cạnh, trong lòng tự hỏi, đi WC trong giờ thể dục buổi sáng, có cần phải xin nghỉ không nhỉ? Tuy rằng hồi cấp ba là bắt buộc, nhưng là hiện tại là đại học, chắc không giống nhau đâu nhỉ.

Tôi tận lực giảm nhỏ biên độ động tác, tính toán từ nơi này chạy đến WC của khu dạy học, đi WC xong lúc về cũng cần khá nhiều thời gian.

Một đi một về này, thể dục buổi sáng cũng đã kết thúc rồi.

Chính là trước khi thể dục buổi sáng kết thúc phải điểm danh, tôi đây vẫn là báo một câu với ủy viên học tập hoặc lớp trưởng đi.

"Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu?"

"A, Chỉ San, có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn đi WC, cậu giúp tôi nói với lớp trưởng nhé."

"Nữ lớp trưởng không phải ở ngay phía trước cậu sao?"

"Tôi......"

"...... Được rồi. Bất quá, Chỉ San, tôi nói cậu này, cái tính cách này của cậu nhất định phải sửa. Chẳng lẽ cậu còn có thể vẫn luôn tránh cùng mọi người giao tiếp?"

Đúng vậy, liền tính dù sau khi tốt nghiệp đại học xong tôi không làm cái nghề này, nhưng là tôi cũng cần phải có dũng khí cùng người xa lạ tiếp xúc đi. Bằng không thời điểm thu tiền, nếu là thu đủ tiền, tôi không phải rất mệt sao?

"Hiểu Hiểu, cậu nói đúng. Tôi tự mình đi xin nghỉ đi."

"Như vậy không phải tốt rồi sao, cố lên nha!"

"Ân!"

Bụng càng ngày càng đau, tôi đi đến phía sau nữ lớp trưởng, do dự một lát, đem tất cả dũng khí có được đều đặt ở trong cổ họng, chậm rãi nâng lên tay, vỗ nhẹ nhẹ vào vai nữ lớp trưởng.

"Ân? Có việc sao?"

"Tôi, cái kia, tôi muốn đi WC."

"Hả?"

"Tôi muốn đi WC."

"À, cậu đi đi. Không cần nói với tôi đâu."

Ai, hóa ra tôi đã làm điều thừa.

Ngồi trong WC, tôi nhìn di động, trong lòng vì vừa rồi xấu hổ mà phiền não. Tuy rằng chính mình chủ động làm chuyện đó, nhưng là vẫn thật là xấu hổ. Ai nha, sớm biết vậy liền trực tiếp đi rồi, chủ động gì đó, vẫn là không thích hợp với tôi.

"Chỉ San, làm bài tập tiếng Anh chưa?"

"Rồi."

"Vậy là tốt rồi. Tôi lại quên mang đi rồi, lát nữa nếu giáo viên tiếng Anh có hỏi, tôi liền xem vở của cậu nha."

"Ân, được."

Lại là tiết tiếng Anh, tôi ngồi ở trong phòng học, xoay bút trong tay, có chút bực bội.

Không biết nên hình dung như thế nào tôi từng này tuổi rồi, nhưng là tôi vẫn thực chán ghét lên tiếng trước mặt mọi người. Từ nhỏ đến lớn đều chán ghét, mà nguyên nhân sâu xa, chỉ sợ đến từ lần diễn thuyết hồi lớp 5 tiểu học kia.

Cho tới bây giờ tôi vẫn còn rất nghi ngờ, vì sao chủ nhiệm lớp lại chọn tôi tham gia diễn thuyết tranh cử đại đội trưởng kia. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu rõ ràng nhất, thế nào gọi là "Không trâu bắt chó đi cày"*. Tôi vì bị chủ nhiệm lớp xem nhẹ ý kiến mà tức giận, cho nên cũng không có chuẩn bị bản thảo, trực tiếp đi lên, sau khi chỉ nói tên, lớp mình và mấy cái sở thích, thế giới an tĩnh.

Tôi cũng không nói đoạn kết thúc, cứ như vậy xấu hổ mà đứng im ở tại chỗ, chờ sau khi người chủ trì đến nói mấy câu giảng hòa, tôi mới trở lại chỗ ngồi.

(*) Không trâu bắt chó đi cày: Nghĩa là ép buộc làm việc mà không người ta đủ khả năng, khó để làm.

Nguyên lai tôi liền không thích trả lời vấn đề, sau khi trải qua sự kiện kia, tôi không còn có chủ động giơ tay phát biểu nữa. Mà trong đó tôi ghét nhất, là phải chuẩn bị trả lời câu hỏi.

Cũng bởi vậy, tôi không thích học tiết tiếng Anh, tôi chán ghét việc bị gọi.

"Tốt, tiếp theo, chúng ta cùng chơi trò chơi tiếp sức nào."

Lão sư lại bắt đầu, đây là "Sức sống" của mấy giáo viên trẻ tuổi sao?

Tôi có ý định rời xa ồn ào náo nhiệt, cầm sách Tiếng Anh tính toán giả ngu.

"Bởi vì các bạn học vừa vặn ngồi thành ba khu vực, vậy tự phân thành ba tổ lớn luôn đi. Lát nữa tôi sẽ hỏi bằng tiếng Anh, hoặc là tiếng Trung, mỗi tổ theo thứ tự trả lời một vấn đề. Vậy mỗi tổ sẽ bắt đầu từ người đầu tiên, sau đó theo thứ tự tiếp sức đi. Chúng ta nhìn xem cuối cùng tổ nào sẽ đạt được nhiều nhất!"

Thật tốt, rất có sức sống, nhưng là không hề có ý nghĩa.

Tôi may mắn ngồi ở hàng cuối cùng, lại càng may mắn hơn khi tôi ngồi ở tổ giữa, bởi vì nơi này người nhiều nhất. Tôi đoán tám chín phần mười không tới phiên tôi.

Ân, yên tâm.

Thời gian chậm rãi trôi đi, tôi dần cảm nhận được nguy cơ.

Vì cái gì không trả lời được liền trực tiếp tiếp tục về phía sau vậy? Vậy không phải rất nhanh liền phải đến lượt tôi sao?

"Oa, Chỉ San, trí nhớ của tôi không tốt, sắp đến tôi rồi, cậu giúp tôi với."

"Hiểu Hiểu, tôi cũng không được a...... Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau đi."

"Tốt, lại đến lượt tổ giữa, câu hỏi là...... Dịch và chế tác cho phim trong tiếng Anh là gì?"

Dương Hiểu trầm mặc mà đứng lên, đôi mắt vẫn luôn hướng về phía tôi bên này mà nhìn, tôi từ đó thấy được sự mờ mịt, sau đó Dương Hiểu lắc lắc đầu, ngồi xuống.

Tôi có chút gian nan mà đứng lên, tôi làm sao biết dịch và chế tác cho phim dịch ra tiếng Anh là gì chứ?

Nhưng mà, hình như lần trước giáo viên tiếng Anh có giảng qua.

"Ách, cái này trong tiết trước tôi đã từng bổ sung rồi. Bạn học, em có thể trả lời không?"

Tôi tự hỏi chính mình một chút, có chút không cam lòng mà lắc đầu.

"Nếu đã như vậy xem ra một điểm này ——"

"dubbed film!"

"Là ai trả lời vậy?"

"Là em!"

Tôi nhìn về phía hàng vị tráng sĩ phía trước, hóa ra là người hay đi cùng Chu Trúc kia, cậu ta sờ sờ đầu mình, cười sang sảng.

"Tốt lắm, em đã giúp cho tổ mình có thêm một điểm nữa."

Tiết Tiếng Anh cuối cùng cũng kết thúc, tôi cùng Dương Hiểu đều cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi.

"Chỉ San, cậu nói xem, vì cái gì môn tiếng Anh một tuần có hẳn 2 tiết vậy? Tôi cảm giác chúng ta lại quay về hồi cấp 3, thật là hồi ức đáng sợ."

"Me too."

Tôi không biết nên hình dung như thế nào phương pháp giáo dục của giáo viên tiếng Anh, nhưng tôi có thể khẳng định một điều là, tôi thật sự không có thu hoạch gì, chỉ có áp lực. Nhưng mà, nghĩ đến bài chuyên ngành lão sư nói, hoàn cảnh sẽ không vì con người mà thay đổi, muốn làm được, chỉ có thể thay đổi chính mình thích ứng với hoàn cảnh, tôi lại thực rối rắm.

Làm sao bây giờ đây, nhiều năm như vậy qua đi, tôi đều không thể thích ứng hoàn cảnh, hiện tại muốn tôi đột nhiên thay đổi, căn bản không có khả năng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv