Chiều hôm ấy, hai người đường hoàng nắm tay nhau đi vào từ cửa chính. Hạ Đại Lâm đang ngồi trên sofa, ông xem gì đó trên ipad rất chăm chú. Lục Minh Vũ đang say giấc ngủ bên cạnh. Nhìn hai người tay trong tay trước mặt, ông từ tốn lên tiếng.
“Tôi cho hai người 5 phút để giải thích. Trước đó có thể uống chút nước cho nhuận giọng.”
Hạ Vy nuốt khan mấy cái, bàn tay được Lục Tử Minh nắm chặt đã toát đầy mồ hôi. Cô nhìn bố mình cười cười..
“Bố.. giải thích gì ạ..”
“Không phải giả vờ. Tôi biết hai anh chị vừa mới làm gì để qua mắt tôi.”
Hạ Đại Lâm từ từ xoay ipad lại, một đoạn video đang được phát lại quá trình “ăn trộm” sổ hộ khẩu của hai người. Sống lưng Lục Tử Minh cứng đờ, anh kéo Hạ Vy ra phía sau lưng, theo bản năng dùng cơ thể che chắn cho cô. Anh vừa định lên tiếng đã bị Hạ Đại Lâm cắt ngang..
“Cậu không cần lên tiếng. 5 phút đã hết. Tôi vừa báo cảnh sát giúp hai anh chị rồi. Dám ăn trộm ở Hạ gia, gan cũng to lắm.”
Hạ Vy bám lấy cánh tay Lục Tử Minh làm động lực, cô phản kháng.
“Bố, báo cảnh sát gì chứ. Con là con gái của bố mà.”
“Hừ, bây giờ mới nhớ ra mình là người Hạ gia hả. Thời gian này con ở đâu. Cả năm nay con có vác mặt về Hạ gia hay không. Hay chỉ coi như đây là khách sạn, về một chút là đi ngay.” . Truyện Hài Hước
Hạ Vy lí nhí trong miệng, câu được câu mất.
“Không có Tử Minh con không ngủ được.”
Hạ Đại Lâm bất lực đỡ trán, đây cũng là hậu quả do ông chiều con quá, dám ăn trộm sổ hộ khẩu, lén đi đăng ký kết hôn. Mới lúc sáng vẫn còn là cô con gái ngoan của ông, giờ đây đã trở thành người của Lục gia rồi.
“Con với Tiểu Vũ ở lại, còn Lục Tử Minh, cút ra khỏi Hạ gia.”
Lục Tử Minh lập tức ôm chặt Hạ Vy.
“Vợ con cháu ở đây. Cháu sẽ không đi đâu cả.”
Hạ Đại Lâm tức đến suýt nữa thì lên cơn đau tim, ông rút điện thoại gọi cho Lục Hạo Thiên.
“Tới Hạ gia mà xem con trai ông làm ra chuyện gì.”
Hình như cứ xảy ra chuyện gì, Hạ Đại Lâm đều gọi cho Lục Hạo Thiên đến giải quyết. Đơn giản vì ông cũng phải bó tay trước sự ngang ngược của hai người này. Một mình ông không thể đối phó, nên phải tìm người trút giận.
Lục Hạo Thiên sau khi nghe chuyện tốt con trai ông đã làm, ông lập tức nhìn về Lục Tử Minh với ánh mắt ngao ngán, khoé miệng khẽ giật. Ông không ngờ con trai ông lại vô sỉ tới mức này, dám lấy trộm sổ hộ khẩu lén đi đăng ký kết hôn. Cứ gây chuyện xong lại để ông phải ra tay giải quyết, nhưng vì con dâu và cháu nội nên ông chấp nhận nín nhịn.
“Lão Hạ, ông mắng phải lắm. Hai đứa này đáng đánh. Nhưng ông xem, chuyện cũng lỡ rồi. Làm lớn ra sẽ gây ảnh hưởng tới thanh danh của cả hai gia đình, mà đối với Tiểu Vy cũng không phải chuyện tốt. Hay là chúng ta cứ chấp nhận vậy.”
Hạ Đại Lâm cũng biết không còn cách giải quyết nào khác, nhưng ông vẫn không vui hừ lạnh. Lục Hạo Thiên hiểu ra vấn đề, ông lập tức ra hiệu cho Lục Tử Minh. Anh lập tức rút ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong lại là một cái đồng hồ. Có điều lần này là hãng Rolex, anh cẩn thận đặt trước mặt Hạ Đại Lâm.
“Chú Hạ, đây coi như là sính lễ có được không ạ?”
Mắt Hạ Đại Lâm đã sáng như sao đêm, nhưng vẫn phải kiềm nén. Ông khẽ hắng giọng.
“Tốn không ít công sức nhỉ. Chiếc đồng hồ này tôi nhận, nhưng tôi vẫn chưa nhận cậu là con rể đâu.”
Miệng thì nói vậy, nhưng giọng điệu đã êm dịu hơn rất nhiều. Lục Tử Minh nháy mắt ra hiệu cho Hạ Vy, cô lập tức tiến tới ôm Lục Minh Vũ lên, sau đó đi tới phía sau Lục Tử Minh. Anh nắm chặt tay cô, quay ra cười với Hạ Đại Lâm.
“Cảm ơn bố.”
Hạ Đại Lâm nhíu mày.
“Cậu gọi tôi là gì.”
“Bố.”