Từ khi được Nhan Mạt thu nhận, Hạ Vy không màng thế sự bên ngoài, ăn ngon ngủ kĩ. Đồ ăn do Nhan Mạt nấu quả thật rất hợp khẩu vị, cô không còn bị nghén như trước. Nhan Mạt từ trong bếp bưng ra nồi cháo cá chép, nhìn thấy Hạ Vy nằm dài trên sofa liền đá nhẹ vào chân cô.
“Suốt ngày nằm. Cậu không sợ đứa nhỏ tủi thân vì không được ra ngoài sao?”
Hạ Vy cũng rất nghe lời, ôm gối ngồi dậy. Nhìn tô cháo thơm nức mũi trước mặt, cô không nhịn được thèm thuồng..
“Cháo này của mình sao?”
“Chứ chả nhẽ của mình. Ăn đi rồi mình đưa cậu đi khám thai..”
Hạ Vy vui vẻ ngồi ăn hết tô cháo, còn mặt dày xin thêm..
“Ngon quá. Nhưng mình vẫn chưa no. Cho mình xin thêm chút nữa được không?”
Nhan Mạt bất lực. Cô vừa đi vừa làu bàu..
“Tại sao mình lại thu nhận cậu được cơ chứ. Có phải cậu tính kế với mình, tới đây ăn bám mình có đúng không?”
Hạ Vy nghe thấy thì cười hì hì. Quả thật được Nhan Mạt bắt nạt cũng vui lắm. Đôi lúc rảnh rỗi thì có thể bắt nạt cô ấy giết thời gian cũng được..
Ăn uống xong, hai người đưa nhau tới bệnh viện khám thai. Nhìn hình ảnh đứa bé trên màn hình siêu âm, Hạ Vy không nhịn được đỏ mắt lên. Nơi đây quả thật tồn tại một thiên thần.
“Đứa trẻ rất khoẻ mạnh, đã bắt đầu có tim thai rồi. Lần sau cùng bố tới nhé, như vậy đứa trẻ sẽ vui hơn..”
Hạ Vy nghe xong lời của bác sĩ thì cứng đờ người. Bố nó còn chưa biết đến sự tồn tại của nó, sao có thể tới đây được chứ. Nhan Mạt thấy mặt Hạ Vy đang tươi tỉnh thì trầm xuống do lời nói của bác sĩ. Cô không vui lên tiếng..
“Cần gì bố chứ. Hai chúng tôi không nuôi đứa nhỏ được sao.”
Mắng bác sĩ xong, cô quay ra nhìn người con gái vẻ mặt buồn bã ngồi trên giường bệnh..
“Đã xong chưa, xong rồi thì về. Cậu muốn ăn gì để mình mua..”
Hạ Vy thấy thế thì nở nụ cười nhẹ, nhờ có Nhan Mạt mà cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lục Tử Minh sau khi đến Pháp lập tức đi tìm Paul. Theo như anh điều tra, ở Pháp cô chỉ quen biết Paul thôi, nên rất có thể lần này cô đã tìm Paul giúp đỡ.
Tại một quán cafe nhỏ, hai người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau. Lục Tử Minh không dài dòng mà vào luôn vấn đề.
“Hạ Vy đang ở đâu?”
Paul nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt. Tên này đầu óc có vấn đề sao? Tự nhiên hẹn anh ra đây rồi hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Hạ Vy? Ý anh là Tina sao..”
“Chứ anh nghĩ tôi đang nói ai. Tôi không có nhiều thời gian. Nói nhanh, cô ấy đang ở đâu?”
Paul từ tốn uống cafe, không nhanh không chậm trả lời Lục Tử Minh..
“Theo tôi được biết, Lục đại thiếu gia muốn tìm ai đều dễ như trở bàn tay sao. Lần này sao lại khó khăn đến vậy. Nghe nói người của anh đang tìm khắp nước Pháp rồi..”
Nhìn vẻ mặt nhởn nhơ của người đàn ông trước mặt, Lục Tử Minh chỉ hận không thể đấm cho anh ta vài cái. Hai người cũng được coi là quen biết. Không phải thân nhưng cũng không phải lạ, đủ để hiểu tính cách của nhau.
“Tôi hỏi cậu lần cuối. Vợ con tôi đang ở đâu.”
Paul nghe xong thì bật cười, anh từ tốn đưa ly cafe lên miệng nhấp một chút rồi mới trả lời.
“Lục đại thiếu gia, cậu kể chuyện cười không vui đâu. Từ bao giờ Tina thành vợ của cậu vậy?”
Lục Tử Minh nhướng mày nhìn Paul, không hề xấu hổ mà lên tiếng thừa nhận..
“Hai nhà chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng cho việc kết hôn rồi, cậu còn ý kiến gì không?”
Paul thở dài, không cợt nhả nữa..
“Tôi không biết cậu làm chuyện gì có lỗi với Tina, cũng không quan tâm hai người yêu nhau ra sao. Nhưng cô ấy không hề tới tìm tôi. Tôi có thể cho cậu một gợi ý. Ở Pháp ngoài tôi ra cô ấy còn có một người bạn. Cậu có thể tới đó tìm thử.”