Hạ Vy vốn nghĩ rằng bản thân sẽ ổn. Nhưng thật ra cô không ổn chút nào. Nhìn hàng người xếp hàng ở sân bay, người thì được bạn trai chăm sóc cẩn thận, người thì được chồng nâng niu từng chút một. Cô mới chợt nhận ra thời gian này chỉ có mình cô là cố gắng chạy về phía anh, còn anh thì không ngần ngại quay mặt đi. Khoảng cách giữa hai người ngày một xa, đến hiện tại đã không thể cứu vãn. Cô hết lần này đến lần khác hi vọng rồi nhận lại thất vọng. Khi đã gom đủ thất vọng rồi thì phải rời đi thôi.
Chuyến bay dài đằng đẵng cuối cùng đã hạ cánh. Hạ Vy cô đơn đi lang thang trên đường phố, cô không biết mình phải đi đâu. Cũng không biết nơi nào mới chứa mình. Cuối cùng cô dừng lại tại một toà nhà cao tầng. Cô không biết người ta có chứa cô hay không, nhưng cô thật sự không biết đi đâu cả.
Thang máy dừng lại tại tầng 17, Hạ Vy lê từng bước chân mệt mỏi về căn phòng cuối hành lang. Suy nghĩ một chút, cô không bấm chuông mà dựa lưng vào tường ngồi xuống. Nghĩ lại những tháng ngày ngu ngốc theo đuổi người con trai đó, cô không nhịn được khóc nấc lên.
Nhan Mạt đang xem tivi trong nhà, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô tò mò đứng dậy ra ngoài xem. Kết quả vừa mở cửa ra, cô đã thấy Hạ Vy khóc sưng cả mắt ngồi dựa vào tường, bên cạnh còn có vali với một chú chó nhỏ. Nhan Mạt cau mày đỡ cô dậy, không vui mở miệng.
“Hạ Vy, cô hết chỗ đi hay sao mà ngồi đây khóc.”
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Hạ Vy càng ấm ức khóc lớn lên. Có lẽ do phụ nữ mang thai tâm trạng thường bất ổn, nên Hạ Vy mới không kiềm chế được cảm xúc. Cô dựa mặt vào vai Nhan Mạt oà khóc nức nở.
“Nhan Mạt... Cậu... cậu thu nhận tôi được không... hức... tôi hết chỗ để đi thật rồi..”
“Có gì vào nhà rồi nói.”
Nhan Mạt vẫn còn chút lương tâm, cô kéo Hạ Vy vào nhà, đồng thời mang theo hành lý lẫn chú chó nhỏ kia vào theo. Rót cho Hạ Vy cốc nước ấm, thấy tâm trạng cô cũng ổn hơn Nhan Mạt mới thở phào. Nhưng sắc mặt cô vẫn không thay đổi, vẫn cứ khó đăm đăm.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra.”
Hạ Vy đưa tay xoa lên bụng mình, thở dài..
“Tôi có thai rồi.”
Nhan Mạt bất ngờ nhìn vào bụng cô, không ngờ mấy tháng không gặp mà cái bánh bao non mềm này lại bị người ta ăn mất.
“Bố đứa bé là ai. Còn nữa, sao cậu lại ngồi khóc ở đây.”
Không nhắc thì thôi, nhắc tới Hạ Vy lại không kiềm chế được nước mắt. Cô kể cho Nhan Mạt nghe toàn bộ sự việc. Nhan Mạt nghe xong chỉ muốn xách dao đi chém người. Đáng chết! Người của cô chỉ mình cô được phép bắt nạt.
“Anh ta đang ở đâu. Tôi phải đi giết anh ta.”
“Nhan Mạt, cậu bình tĩnh đã. Tôi bây giờ chỉ muốn sống yên ổn chờ đứa bé ra đời.”
Nhan Mạt nhìn người con gái ngu ngốc trước mặt, cô chỉ biết thở dài.
“Được rồi, coi như nể mặt đứa bé. Tôi thu nhận cậu vậy.”
Hạ Vy nhìn Nhan Mạt đầy cảm kích. Tính Nhan Mạt là vậy, cô ấy thường xuyên bắt nạt, thậm chí là chửi mắng cô. Nhưng chỉ hai người mới biết, đây mới là tình bạn thật sự. Hạ Vy chỉ cần người ở bên cạnh cô lúc khó khăn, chứ không cần những người cả ngày chỉ biết nịnh bợ mình. Nhan Mạt bên cô từ khi cô 17 tuổi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cô ấy luôn đứng về phía cô. Cũng giống như bây giờ đây, chỉ nghe được chuyện qua lời kể của Hạ Vy, nhưng Nhan Mạt lại nổi giận đến nỗi muốn xách dao đi chém người. Người bạn này không phải ai cũng có được.