Edit: _BOSS_ lười
"Việc này rất trọng yếu, là nhân tố phi thường then chốt!"
Bỗng nhiên, Tống Gia Hào từ trên ghế đứng lên, bước tới bước lui ở trong phòng, thần sắc kích động nói: "Việc này mang ý nghĩa là giữa chúng ta và virus có tồn tại sự cộng đồng, thậm chí có tồn tại loại quan hệ bổ sung nào đó. Ngươi vì sao lại không sớm chút nói cho ta biết những việc này? Ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, trong tế bào biến dị của Trần bác sĩ vì sao lại có rất ít số cá thể cường hóa? Hiện tại ta đã hiểu, những tế bào cường hóa đó mới là đầu mối virus khống chế Trần bác sĩ. Theo lúc đầu, cũng chính là từ lúc Trần bác sĩ bị lây nhiễm, cũng chính là tế bào khống chế chủ đạo trước khi biến thành hành thi. Chúng nó cường đại hơn tế bào biến dị, tương đương với quan hệ giữa quốc vương và tôi tớ."
"Ngươi nói đúng! Tử vong, tử vong mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến sự biến dị của Trần bác sĩ. Nàng vốn có thể giống như ngươi, trở thành người bình thường không bị tế bào biến dị khống chế. Hoặc là phải nói, có bề ngoài cùng với người bình thường đã không có sự khác biệt. Trên thực tế, người bị nhiễm có tế bào đã sản sinh biến hóa toàn diện. Không hề nghi ngờ, ngươi và Trần bác sĩ đều là nguồn lây nhiễm. Thế nhưng các ngươi lại không có ý nguyện chủ quan để tiến hành lây nhiễm đối với người khác."
"Bây giờ ngươi ngồi ở đây, lại không có ý nghĩ muốn nhào tới cắn ta một cái. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa hành thi và người bị nhiễm phổ thông. Dùng lời nói thông tục, tình huống trước mắt của ngươi, tương đương với người bị mắc bệnh AIDS. Chúng ta đều biết ngươi là một quả bom sinh học lúc nào cũng có thể bị nổ, lúc nào cũng có thể tử vong. Thế nhưng, chỉ cần không có ai phát sinh quan hệ với ngươi, lại không có ai biến thái đến mức cho rằng máu của ngươi là nước uống, thì ngươi sẽ không tạo thành uy hiếp đối với người khác."
Tống Gia Hào có tâm tình phi thường kích động. Lưu Thiên Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn có dáng vẻ gần như thất thố.
Hắn rất kinh ngạc, những câu nói mà Tống Gia Hào vừa mới nói ra, xen lẫn quá nhiều nội dung mà mình chưa bao giờ nghĩ tới. Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho đến trước mắt, tình huống của mình cùng với câu nói của Tống Gia Hào đã hoàn toàn ăn khớp.
Sắc mặt của Lưu Thiên Minh có chút lờ mờ, ngữ khí lại hết sức bình tĩnh: "Ngươi cho rằng, ta còn có thể khôi phục trở lại trạng thái trước đó hay không? Ta chỉ chính là người bình thường."
"Khôi phục?"
Tống Gia Hào hiển nhiên không ngờ rằng Lưu Thiên Minh sẽ hỏi thế. Hắn lộ ra nét mặt kinh ngạc: "Vì sao phải khôi phục? Bây giờ ngươi cũng không còn thèm kẹo, cũng không có hứng thú đối với thịt sống. Ngươi chính là một người bình thường. Không, phải nói như thế này, người bình thường căn bản không có khả năng nắm giữ đủ loại ưu thế như ngươi."
Lưu Thiên Minh nghi hoặc mà nheo lại đôi mắt: "Ưu thế gì?"
Tống Gia Hào giơ tay lên, ở trên không tàn nhẫn vung vẩy nắm đấm: "Lực lượng mạnh mẽ, còn có tốc độ siêu nhân. Đừng có lấy cái cớ qua loa lấy lệ với ta như là chính ngươi rèn luyện được. Ta rất rõ ràng, buổi tối hôm ấy ở trong tầng hầm, ngươi nắm giữ lực lượng và tốc độ đã vượt qua trị số bình thường. Đây là bảo vật mà tế bào biến dị đã ban tặng cho ngươi. Ta đã quan sát qua tế bào cường hóa còn sót lại trong cơ thể Trần bác sĩ, chúng nó còn phải có khả năng giao cho ký chủ càng nhiều năng lực đặc thù. Việc này cần thời gian, cần tiến thêm một bước tiến hành thực nghiệm. Mấu chốt quan trọng nhất, chính là ngươi nắm giữ cơ thể đặc biệt tương đồng với Trần bác sĩ, Tiền Nghiễm Sinh. Từ đầu nguồn tới nói, kỳ thực các ngươi đều là bị cùng một loại virus lây nhiễm. Chỗ khác biệt chính là virus lây nhiễm ngươi có năng lực càng mạnh mẽ hơn. Bởi vậy, chỉ cần ngươi còn sống, duy trì trạng thái trước mắt, thì sẽ không biến thành dáng dấp như bọn họ. Hơn nữa, cho dù là bị cắn qua, cũng sẽ không sản sinh biến dị."
Những chuyện này, Lưu Thiên Minh rõ ràng trong lòng.
Bất quá, vào giờ phút này được nói ra từ trong miệng Tống Gia Hào, để cho hắn có loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng.
Chuyện này mang ý nghĩa là năng lực của mình đã đạt được sự thừa nhận, thậm chí có thể nói là một loại bảo đảm.
Tống Gia Hào tại phương diện sinh vật học xác thực có đủ cơ sở lý luận vững chắc. Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao hắn có thể lên làm Viện trưởng khi còn trẻ như thế.
"Chuyện của Dương Không Sơn, bây giờ ta sẽ đi an bài. Bất quá, ngươi phải chăng cũng nên làm ra một ít biểu thị? Đừng quên, chúng ta là minh hữu, là quan hệ bạn bè hợp tác."
Nhìn trên gương mặt của Tống Gia Hào lại đột nhiên lộ ra nụ cười, Lưu Thiên Minh vô cùng bình tĩnh mà hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Ta cần máu của ngươi. Cỡ mức 200 mililit."
Tống Gia Hào hiển nhiên đã sớm cân nhắc tốt mọi phương diện chi tiết nhỏ.
Hắn nói ra như nước chảy, không cần suy tư, cũng không cần do dự: "Ngươi cũng phải nói cho ta biết tất cả những gì mà ngươi đã biết, ta cũng không cần phải đi nhiều đường vòng tại phương diện nghiên cứu. Máu của ngươi rất trọng yếu, không ai có thể thay thế. Nói không chắc, ngươi chính là một bộ phận then chốt nhất để ta nghiên cứu chế tạo ra thuốc miễn dịch."
Thuốc miễn dịch!
Đây chính là lời mà Lưu Thiên Minh lần thứ hai nghe được từ trong miệng Tống Gia Hào.
Hắn nghĩ đến Trịnh Tiểu Nguyệt, nghĩ đến Hoàng Hà, không khỏi trong lòng hơi động: "Ngươi thật sự có thể tạo ra thuốc miễn dịch? Có bao nhiêu phần trăm?"
Tống Gia Hào giơ lên tay trái, đưa ra năm ngón tay, hơi cười nói: "Cho đến trước mắt, 50%."
...
Màn đêm bao phủ toàn bộ thành thị.
Lưu Thiên Minh và Tống Gia Hào đều mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, một trước một sau lặng lẽ đi vào phòng bệnh săn sóc đặc biệt số 9.
Vào ban ngày, Tống Gia Hào giả vờ tuần tra bệnh viện, tại khu nằm viện nội khoa nhìn thấy Dương Không Sơn. Tùy ý lật xem bệnh án, hắn cho rằng Dương Không Sơn có bệnh tình nghiêm trọng, thủ đoạn trị liệu phổ thông của khu nằm viện e rằng đã vô phương có hiệu quả. Sau khi thương lượng với bác sĩ trưởng, quyết định đưa hắn chuyển tới phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
Hai tên gia thuộc của bệnh nhân lại không cảm thấy có gì không đúng, bác sĩ trưởng cũng cảm thấy bình thường. Dẫu sao, sau khi Dương Không Sơn nhập viện vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Tống viện trưởng lại tiến hành xử trí như thế, cũng xác thực là suy nghĩ vì bệnh nhân.
Thủ đoạn xử lý chuyện này của Tống Gia Hào lại rất cao minh: Hắn viện cớ dựa vào hoạt động công hội của bệnh viện, an bài những nhân viên công tác của phòng ban khác và khoa công trình vào buổi chiều sẽ đi ra ngoài liên hoan. Chuyện thế này không có gì không đúng, cũng sẽ không có ai đi soi mói lỗi lầm. Nội dung hoạt động công hội của mỗi đơn vị đều không giống nhau. Có khả năng là mọi người tụ tập cùng nhau ăn cơm, cũng có khả năng là đơn vị phát phiếu xem phim, hoặc là đá banh, giải trí một hồi gì đó. Mỗi lần cách mấy tháng, công hội đều sẽ có hoạt động tương tự.
Xe buýt chở công chức bệnh viện, đặc biệt là nhân viên khoa công trình vừa mới rời đi, Lưu Thiên Minh liền lập tức đi tới hộp cầu dao điện số 11, rút ra phích cắm số 7 đến số 9, dẫn đến bộ phận thiết bị của phòng bệnh săn sóc đặc biệt số 7, số 8, số 9 bị cúp điện.
Bởi vì người của bộ công trình đều đi ra ngoài, bác sĩ trực ban chỉ có thể gọi điện thoại cho công ty điện lực để sửa chữa. Đối phương sẽ phái người tới kiểm tra chỉ sau một giờ nữa, cũng tìm tới mấu chốt vấn đề. Thế mà, vào lúc ấy đã là hơn sáu giờ chiều, đúng lúc gặp phải giờ giao thông cao điểm. Vạn bất đắc dĩ, nhân viên sửa chữa điện lực chỉ có thể trì hoãn ở trên đường. Dựa theo tình huống tốt nhất để ước đoán, khôi phục điện lực chí ít cũng là chuyện sau tám giờ tối.
Tống Gia Hào là Viện trưởng trẻ tuổi. Hắn có rất nhiều ý nghĩ khác biệt một trời một vực với những lãnh đạo đã có tuổi ở trong bệnh viện. Đặc biệt là đối với chuyện hoạt động công hội, hắn hiển nhiên càng yêu thích để cho mỗi người đều có cùng lợi ích. Ngay lúc quyết định nhân viên của bộ công trình đi ra ngoài, bộ hậu cần của bệnh viện cũng nhận được điện thoại, Tống Gia Hào để cho bọn họ đặt mua một ít hộp sữa và hoa quả, lý do là an ủi bác sĩ và hộ sĩ trực đêm ở trong bệnh viện.
Mặc dù đã sắp đến thời gian tan ca, nhưng mà sự quan tâm và thăm hỏi đến từ lãnh đạo, vẫn để cho người ta cảm thấy cảm động. Đương nhiên, nguyên nhân càng trọng yếu, là mệnh lệnh này có lẽ vào ngày mai sẽ hủy bỏ. Lãnh đạo đều là như vậy, hôm nay đã nói, ngày mai sẽ trở mặt không nhận. Tiền lệ như vậy có rất nhiều, người của bộ hậu cần tuyệt đối sẽ không nguyện ý không công từ bỏ cơ hội đạt được chỗ tốt. Cho dù là sắp tới giờ giao thông cao điểm, vẫn phải lái xe ra ngoài để mua đủ loại vật phẩm thăm hỏi.
Vừa đi vừa về, tính toán thời gian, gần như cũng phải đến tám giờ tối mới có thể trở về.
Trong lúc đó mỗi một chuyện, mỗi một trình tự, đều có tồn tại liên hệ mật thiết.
Phòng bệnh săn sóc đặc biệt vẫn luôn trống không.
Tống Gia Hào đã xem qua hết thảy bệnh án mấy ngày gần đây, xác định phòng bệnh săn sóc đặc biệt số 7, số 8, số 9 lúc nào cũng có thể tiếp nhận bệnh nhân. Cho dù là có tình huống đặc biệt, cũng có thể lâm thời an bài bệnh nhân vào cư trú ở số 7 và số 8. Cứ thế, đến khi Tống Gia Hào tuần tra bệnh viện vào hơn ba giờ chiều, phòng bệnh săn sóc đặc biệt số 9 lại có thể thực dụng.
Gia thuộc của bệnh nhân cũng cần nghỉ ngơi. Tống Gia Hào ở phương diện này đã biểu hiện ra sự quan tâm và ưu ái của lãnh đạo bệnh viện.
Hắn đã nhiều lần an ủi người nhà của Dương Không Sơn không nên gấp gáp, tuyên bố phía bệnh viện nhất định sẽ tận tâm trị liệu với Dương Không Sơn. Hắn rất hòa thuận, nét mặt mỉm cười khiến cho người ta không tự giác phải thân cận. Ở dưới sự an ủi ôn hòa và thiện ý thế này, hai tên gia thuộc của bệnh nhân liền quyết định nghe theo ý kiến của Tống Gia Hào, trước tiên đi về nhà nghỉ ngơi, buổi tối lại cầm lấy đủ loại đồ vật giường đệm trở lại.
Lạc Phượng Thôn nằm ở vùng ngoại ô thành thị. Chỗ đó vẫn chưa có liên thông tàu điện ngầm. Liền coi như các nàng dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, một lần nữa trở lại bệnh viện, cũng nhất định sẽ gặp phải giờ giao thông cao điểm. Thời gian đến bệnh viện, không phải tám giờ, chính là chín giờ.
Vị trí hộp cầu dao điện số 11 có chút hẻo lánh. Bên cạnh có quảng trường, bình thường có rất nhiều đứa bé chơi đùa ở đó. Phích cắm trên hộp cầu dao điện có hình dạng kỳ lạ, không ít đứa bé đều yêu thích lén lút rút ra, cho rằng món đồ chơi. Chuyện thế này từ khi kiến thành bệnh viện, vẫn luôn luôn phát sinh. Vào lúc đầu, đã từng khóa lại ở bên ngoài hộp cầu dao điện. Thế nhưng loại phương pháp thế này lại căn bản không ngăn được những tên thích ăn trộm phích cắm. Bởi vì không chỉ là đứa bé, một ít bọn trộm cướp cũng đưa ánh mắt nhắm vào phích cắm. Vật này phần lớn đều là cấu tạo bằng kim loại, rất nặng, tại trạm thu mua phế phẩm có thể bán được không ít tiền.
Có người đã từng đề cập tới, nên thiết lập bảo an ở phụ cận hộp cầu dao điện số 11, hoặc là lắp đặt camera quan sát. Rất nhiều người đều biểu thị phản đối đối với chuyện này. Nguyên nhân rất đơn giản: Cho dù phích cắm thường thường bị trộm, tích lũy xuống, bình quân hàng năm đều phải mất trộm ba, bốn lần. Thế nhưng so sánh với phí dụng lắp đặt camera và phí dụng đổi phích cắm, hiển nhiên là nhỏ nhặt không đáng kể. Cho tới an bài bảo an, vậy thì càng không cần phải nói. Phích cắm lại không phải bảo bối ghê gớm gì cả, còn phải dùng người tiền lương hai ngàn đồng để trông coi đặc biệt sao?
Đây chỉ là một cái so sánh giá trị đơn giản.
Mỗi một đợt lãnh đạo bệnh viện đều sẽ bị quấy nhiễu bởi vấn đề này, phương pháp giải quyết của tất cả mọi người đều giống nhau: Đều là để cho bộ công trình mua nhiều chút phích cắm dự phòng. Một khi mất trộm, lập tức đổi mới. Dù rằng có chút phiền phức, lại là hợp lý nhất, cũng là cách làm tiết kiệm tiền nhất.
Phích cắm rất nhỏ, lại kiểm soát điện lực của mấy phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Một khi bị trộm, hệ thống theo dõi điện tử ở chỗ tầng trệt cũng mất đi nguồn năng lượng cung cấp.
Đây chính là mục đích của Tống Gia Hào.