Cẩm Nang Cưng Chiều

Chương 1



Chợ đen ồn ào tăm tối là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, chỉ cần có đủ tiền thì cái gì cũng mua được, cả người bán lẫn người mua đều ngầm hiểu với nhau sẽ không truy hỏi xuất xứ hàng hóa.

Hiện giờ ở chợ đen nhiều nhất là các cửa hàng thú cưng, nhưng khác với mấy trăm năm trước bán chó con hay mèo con, cửa hàng thú cưng thời nay chỉ bán một thứ duy nhất —— Ma cà rồng.

Trước khi đánh bại ma cà rồng, nhân loại từng bị đe dọa và giết chóc dã man suốt một thời gian rất dài nên hiện giờ họ xem ma cà rồng bên bờ tuyệt chủng như vật cưng để nuôi nhốt hoặc chơi đùa, ở một mức độ nào đó cũng xem như chà đạp sinh vật mình khiếp sợ dưới lòng bàn chân.

Năng lực của ma cà rồng đã kém xa ngày xưa, sau khi đeo vòng cổ thì tốc độ mà họ lấy làm tự hào cũng sẽ mất đi, chỉ còn đôi mắt đỏ ngầu và răng nhọn để chứng minh thân phận thực sự của họ.

Nhưng khi làm vậy họ cũng không thể hút máu người được nữa, bởi vì chỉ cần manh nha có ý định tấn công thì chiếc vòng trên cổ sẽ phóng ra một luồng điện khiến họ sống không bằng chết, làm cơ thể họ co giật liên hồi, trái tim đã ngừng đập cũng sẽ cảm nhận được nỗi thống khổ tột độ.

Vì vậy một khi ma cà rồng lang thang bên ngoài bị con người bắt về sẽ hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.

Hai bên cửa hàng thú cưng chất đầy lồng chứa, mỗi chiếc đều rất nhỏ nên người trưởng thành phải co lại hết mức mới tạm ngồi vừa, nhưng vóc dáng Đường Dương gầy yếu nên có thể cử động chút ít.

Chiếc lồng của cậu bị nhét xuống dưới cùng, đây là nơi ít được khách chú ý nhất nhưng cũng phần nào an toàn hơn.

Trong mấy ngày bị bắt về cửa hàng thú cưng, cậu đã thấy rất nhiều cặp chân người đi qua mặt mình, từ góc độ của cậu không thấy được phía trên nên chỉ có thể nhìn những đôi giày xinh đẹp, bình thường hoặc cũ kỹ đi vào nơi này, sau đó nhanh chóng xách lồng chứa ma cà rồng ra ngoài.

Ma cà rồng là mặt hàng bán rất chạy, mặc dù ngày càng ít ỏi nhưng tùy theo chất lượng ma cà rồng mà giá cả cũng khác nhau, vì vậy mọi tầng lớp đều có thể mua được.

Mà Đường Dương chính là ma cà rồng thấp kém nhất.

Đánh giá phẩm chất ma cà rồng chỉ đơn giản là nhìn bề ngoài của họ, ngoại hình ma cà rồng vĩnh viễn không thay đổi, hầu hết đều cực kỳ xinh đẹp, nhưng Đường Dương bị biến thành ma cà rồng khi chỉ vừa mới lớn nên tướng mạo chưa nẩy nở hết mà còn rất ngây thơ, có thể gọi là thanh tú đáng yêu.

Nhưng trên mặt cậu luôn lộ ra vẻ sợ hãi, bị người khác nhìn sẽ lập tức run rẩy, thân hình gầy tóp teo nên ngay ngày đầu bị bắt về cửa hàng thú cưng đã bị ném vào chiếc lồng dưới cùng.

Cửa hàng thú cưng có rất nhiều lồng chứa, mỗi ngày chủ cửa hàng chỉ cho họ uống máu một lần, đã vậy còn là máu động vật dở tệ nhưng Đường Dương thật sự quá đói nên luôn dè sẻn nửa bát máu này cho cả ngày, chỉ khi nào khát quá mới cẩn thận liếm một cái rồi hài lòng nhấm nháp dư vị hồi lâu.

Cậu chẳng biết mình có thể chết đói hay không, nhưng ma cà rồng sẽ chết đói thật sao?

Cửa hàng thú cưng rất đông khách, mỗi lần có khách vào Đường Dương đều tò mò nhìn chằm chằm chân họ, ỷ vào họ không thấy mình nên dần bạo gan hơn.

Hôm nay sắp đến giờ đóng cửa thì cửa hàng lại có một vị khách, đó là một chàng trai mặc quần tây đen và mang giày da sạch sẽ, vạt áo khoác màu sáng phất phơ qua lại theo từng bước chân.

Đường Dương buồn chán bám vào lồng nhìn theo, đến khi anh tới gần thì vô thức rụt lại trong lồng rồi e dè nhìn tiếp.

Cạch, một tiếng động nhỏ xíu thu hút sự chú ý của Đường Dương, sau đó cậu thấy vật gì đó rơi xuống từ trên người vị khách kia và nằm ngay trước lồng cậu.

Sau khi nhìn kỹ lại, Đường Dương mở to mắt, thấy khách đã đi tới trước như không phát hiện mình làm rơi đồ thì vội vàng duỗi cánh tay gầy nhẳng ra ngoài, mặt bị song sắt chèn ép méo mó cũng không để ý mà chỉ háo hức nhìn chằm chằm món đồ trên sàn.

Đó là một cây kẹo que, nói chính xác là kẹo que vị máu, món ăn vặt ưa thích nhất của ma cà rồng.

Đường Dương đã uống hết phần máu hôm nay nhưng bụng vẫn kêu ọc ọc vì đói, thật sự thì từ lâu lắm rồi cậu chưa được ăn no, vì vậy liều mạng nhặt cây kẹo kia bất chấp nỗi sợ hãi với nhân loại.

Điều đáng mừng là kẹo que cách cậu không xa lắm nên cuối cùng cậu cũng lấy được nó, lúc rút về không nỡ buông tay ra, thế là nắm tay bị kẹt lại song sắt.

Đường Dương vừa khẩn trương vừa sốt ruột, không kịp chờ đợi xích lại gần ngửi mùi máu qua lớp giấy gói kẹo mỏng, tuy là mùi hương nhân tạo thấp kém nhưng cũng đủ làm cậu thèm thuồng nuốt nước miếng.

Câu thả lỏng tay rồi lấy kẹo que vào lồng, vội vàng lột giấy gói ngậm vào, vị máu tươi nhạt nhẽo lập tức tràn ngập trong miệng, phần nào xoa dịu dạ dày đói cồn cào của cậu.

Cậu sung sướng đến mức không nỡ ăn hết ngay mà chỉ dùng đầu lưỡi liếm từ từ, mải mê liếm một hồi mới phát hiện một đôi chân đứng ngoài lồng, chính là vị khách làm rơi kẹo que kia.

Vị khách quỳ một chân rồi chống bàn tay trắng trẻo xuống sàn, sau đó gương mặt anh xuất hiện trong tầm mắt Đường Dương.

Đó là một chàng trai đeo kính nhìn rất đẹp, sau khi thấy cậu thì vẻ mặt nghi hoặc của anh biến thành sửng sốt.

Đường Dương cũng ngẩn ngơ, vội vàng co rúm người muốn trốn ra sau nhưng chiếc lồng bé tẹo nên chỉ có thể nhích tới nhích lui tại chỗ.

Dưới cái nhìn chăm chú của vị khách, Đường Dương cuống quýt đưa kẹo que mới liếm mấy cái cho anh rồi vùi mặt vào đầu gối, không ngừng run rẩy trong chiếc lồng chật hẹp, nghẹn ngào lí nhí đầy sợ hãi.

"Trả, trả lại anh đó.... Đừng... Đừng đánh em..."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv