Edit: Aly
Triệu Triệt ngồi trước thư án vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Dập, không nói lời nào, chỉ thường xuyên dùng ngón tay đánh thành tiếng khiến Thẩm Dập không dám thở mạnh, không khí trong điện vô cùng xấu hổ.
“Ngươi vừa nói…… Ngươi làm hỏng việc?”
Trong lòng Thẩm Dập căng thẳng, mồ hôi lạnh ròng ròng, lập tức quỳ xuống nhận sai: “Thuộc hạ biết sai!”
Một bên tự trách, một bên cũng thật sự muốn đào hố chôn mình.
Nghĩ đến sự tình phát sinh ở cầu Sái Kim một canh giờ trước, Thẩm Dập thiệt tình cảm thấy, điện hạ còn không bằng để hắn ra trận giết địch ——
Sau khi Thẩm Dập nói xong câu đó, nụ cười trên mặt Diệp Nhất Y chậm rãi phai nhạt: “Khách quan vừa nói gì?”
Nếu lúc này Thẩm Dập có thể ý thức được bản thân đã nói gì đó liền thôi, đáng tiếc đầu hắn khả năng trời sinh chính là được làm bằng cây du, cư nhiên còn không chút nào tự biết lặp lại một lần: “Ta phải mua trở về, bao nhiêu tiền?”
Nụ cười trên mặt Diệp Nhất Y hoàn toàn biến mất: “Khách quan thỉnh tự trọng.”. truyện kiếm hiệp hay
Tiểu Điệp cũng thở phì phì tiến lên phía trước, “A tỷ ta mới không bán, ngươi đi xa chút!”
Lúc này Thẩm Dập mới phản ứng được lời mình nói, lập tức bồi tội: “Sai rồi sai rồi! Ta nói sai rồi, ta chỉ muốn hỏi, nương tử bán mấy thứ này ta đều mua tất cả bao nhiêu tiền, đây là một lượng vàng, đủ không?”
Diệp Nhất Y nhìn một thỏi hoàng kim trong tay hắn, nói: “Khách quan nói đùa, chút điểm tâm nhỏ này không đáng giá bao nhiêu, sao đáng giá một lượng vàng, ngài vẫn nên thu hồi đi thôi.”
Thẩm Dập nóng nảy, đáng tiếc đã muộn, Diệp Nhất Y hoàn toàn lạnh mặt không chịu phản ứng với hắn, vừa đúng lúc, cũng có khách nhân khác tới cửa.
“Nương tử hôm nay bán bánh gạo nha, bán thế nào?”
“Ba văn một cái, mười cái 28 văn.”
“Ta muốn mười cái, tay nghề nương tử thật tốt, ngày hôm trước đứa nhỏ nhà ta khóc nỉ non không ngừng, vẫn là bị điểm tâm của nương tử dỗ dành.”
“Ngài thích thì tốt.” Diệp Nhất Y động tác nhanh nhẹn gói cho nàng mười cái bánh gạo, không bao lâu, lại tới vài người nữa, đều mua mười cái mười cái, Thẩm Dập vẫn luôn lượng ở một bên, một câu cũng không chen lọt vào.
Mắt thấy bánh gạo chỉ còn mười mấy, Thẩm Dập lập tức giơ tay: “Vừa rồi đường đột như vậy, tiểu nương tử chớ trách, còn dư lại, nhất định cần phải bán cho ta! Ta hôm nay ra cửa không mang tiền lẻ, đây là một thỏi bạc, ngươi nhận lấy trước, chờ ta ——”
Diệp Nhất Y không lưu tình chút nào đánh gãy lời hắn nói: “Khách quan không cần phải nói, mua bán hôm nay kết thúc, những thứ này là muốn lưu lại tự mình ăn, không bán.” Nói xong, Diệp Nhất Y khép rổ lại, chuẩn bị thu quán.
Diệp Nhất Y đi rồi, Tiểu Điệp kéo kéo tay áo nàng: “A tỷ, vừa rồi người kia thật sự quá kỳ quái.”
Diệp Nhất Y cười sờ đầu Tiểu Điệp: “Không sợ, chúng ta cứ mặc kệ hắn.” Diệp Nhất Y cũng thật sự không phải vì lời nói mạo phạm của hắn mà tức giận, mà là người nọ ăn mặc rõ ràng không phải bá tánh tầm thường, vừa ra tay chính là một thỏi vàng một thỏi bạc, nghĩ đến có thể là thân phận phú quý, không thể trêu vào, không bằng trốn đến một nơi xa.
Sau khi Diệp Nhất Y đi xa, Thẩm Dập vẫn đứng tại chỗ, hắn lại có thể làm hỏng, từ trước đến nay hắn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Thái Tử giao, nhưng không ngờ hôm nay gặp phải tình huống như vậy, hoàn toàn không biết làm sao cho phải……
-
Nghe Thẩm Dập miêu tả xong, trong đại điện an tĩnh đến mức phảng phất một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Hoàng Phúc Toàn đầu cũng sắp rơi xuống, Triệu Triệt đột nhiên bật cười.
“Ngươi thật đúng là…… Lợi hại.”
“Điện hạ thứ tội!”
Triệu Triệt thật sự không biết nên miêu tả vị thủ hạ này của mình như thế nào, phạt cũng không phải không phạt cũng không phải, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, vẫy vẫy tay để người nhanh nhẹn biến mất.
“Hoàng Phúc Toàn, ngày mai ngươi đi!”
Hoàng Phúc Toàn lập tức quỳ xuống: “Nô tài nhất định sẽ đem chuyện của điện hạ làm cho xinh xinh đẹp đẹp!”
Triệu Triệt tâm phiền ý loạn, nhưng vì sao loạn thì chính hắn cũng không thể nói rõ. Thẩm Dập tuy làm hỏng chuyện, nhưng cũng gián tiếp chứng minh sự việc xảy ra mấy ngày qua là tồn tại chân thật, tiểu viện tử kia, nữ tử kia, con cẩu kia……
Hoàng Phúc Toàn từ nhỏ đã hầu hạ bên người hắn, đối với tính tình của vị chủ tử này cũng coi như hiểu biết, nhưng hành vi hiện nay của Thái Tử…… Khiến hắn không rõ.
“Điện hạ……” Hoàng Phúc Toàn cười tiến lên rót một chén trà nhỏ.
“Vị nữ tử kia……”
Hoàng Phúc Toàn còn chưa kịp nói xong, ánh mắt sắc nhọn của Triệu Triệt phóng tới, lập tức đem lời muốn nói nuốt trở về: “Nô tài lắm miệng.”
Triệu Triệt hừ một tiếng, dựa vào ghế thái sư, nhắm mắt lại, không muốn bị người quấy rầy thêm nữa. Hoàng Phúc Toàn khẽ meo meo quay vào trong điện vẫy vẫy tay, tất cả hạ nhân đều lui xuống……
-
Diệp Nhất Y mang theo Tiểu Điệp trở về nhà, đơn giản thu dọn đồ đạc rồi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Nàng không định đến miếu Thành Hoàng nữa, nếu bị người theo dõi, vậy mấy ngày nay dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi, chờ Lưu thợ rèn làm xong toàn bộ dụng cụ của quầy hàng, chính thức đến Phường Nội bày quán.
Trong đầu đã có kế hoạch ngày mai cũng không cần phải vội vàng làm bánh để bán, Diệp Nhất Y đánh giá phòng bếp, trong lúc đang suy nghĩ nên làm món gì, tiếng đập cửa vang lên.
Diệp Nhất Y đi ra mở cửa, người tới quả nhiên vẫn là Phúc thẩm, Phúc thẩm cười đưa cho nàng một cái thùng: “Đây! Cá vừa được bắt!”
Diệp Nhất Y vừa mừng vừa sợ, một con cá nặng khoảng hai cân đang nhảy nhót tung tăng trong thùng, Diệp Nhất Y kinh ngạc nói: “Con cá này trông cũng thật lớn, nặng hai cân đi!”
Phúc thẩm cũng đầy mặt tươi cười: “Không sai biệt lắm không sai biệt lắm, hôm nay An ca nhi bắt được dưới sông, đưa tới cho ngươi một con!”
“Như thế nào không biết xấu hổ chứ.” Diệp Nhất Y vội vàng đưa lại, cá lớn như vậy, trên chợ bán sợ cũng có giá ba bốn mươi văn, nàng tuyệt đối không thể không biết xấu hổ nhận lấy.
“Cho ngươi là cho ngươi, cũng không phải ta mua, An ca nhi vừa đến mùa hè liền thích ra sông bắt cá bắt tôm, đều là người trong nhà, cầm đi!”
Một câu người trong nhà này, làm Diệp Nhất Y càng ngượng ngùng.
Nàng từ trước đến nay không phải một người thích ra sức khước từ người khác, nhưng đây cũng xác thật quá quý trọng, Phúc thẩm nói gì cũng muốn để nàng nhận lấy, Diệp Nhất Y đành phải đem bánh gạo buổi sáng ra quán còn lưu lại đưa đến trên tay nàng, Phúc thẩm cười: “Ngươi nha đầu này thật là xa lạ! Nhưng không sao, tay nghề ngươi tốt, ngươi làm gì cả nhà chúng ta đều thích!”
Sau khi Phúc thẩm nhận bánh gạo trong lòng Diệp Nhất Y mới cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thể chịu được, nhìn Phúc thẩm, càng sinh ra hai phần ngượng ngùng.
Phúc thẩm không nói thêm gì, sau khi nhận bánh gạo của Diệp Nhất Y liền trở về sân nhà mình, Diệp Nhất Y cũng chỉ nhận lấy cá, trở về trong viện.
“Oa, cá thật lớn!” Tiểu Điệp chạy tiến lên xem, Diệp Nhất Y nhìn thùng cá thở dài, nghĩ món hôm nay làm ra, phải đưa đi chút ít cho Phúc thẩm bọn họ.
Diệp Nhất Y chưa từng giết cá, trước kia đều là chủ quán trực tiếp xử lý, hiện giờ phải đối mặt với một con cá còn sống sờ sờ thật sự khó khăn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thả nước vào thùng trước, đắp nắp lên, chờ một sinh mệnh chậm rãi mất đi……
“A tỷ…… Động tĩnh trong thùng thật lớn……” Tiểu Điệp đứng bên cạnh Diệp Nhất Y, nhút nhát sợ sệt chỉ chỉ thùng kia, Diệp Nhất Y tự nhiên cũng nghe thấy, thở dài: “Không sợ, một lát sẽ tốt.”
Tiểu Điệp gật đầu, sau đó đi vào nhà.
Qua một hồi lâu Diệp Nhất Y mới cân nhắc con cá đã không sai biệt lắm, đi qua nhân dịp cá không chú ý, gõ con cá bai ba lần, lúc này mới vớt ra, mổ bụng rửa sạch sẽ.
Diệp Nhất Y nhìn cá đã được xử lý xong có chút khó khăn, “Tiên tức ngân ty khoái, hương cần bích giản canh”, cách ăn cá diếc vàng đương nhiên là để giữ được hương vị tươi ngon của cá đến mức tối đa, bất quá cá diếc này, lại không thích hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên hấp, cách ăn tự nhiên đơn giản nhất, không có nhiều hoa hòe lòe loẹt như vậy, thích hợp với dân chúng bình thường!
Đơn giản khử đi mùi tanh của cá, trực tiếp cho hành và gừng vào trong nước lạnh rồi nổi lửa lớn lên nấu. Đun nóng dầu và hoa tiêu trong nồi, cá tươi sẽ hấp rất nhanh, vứt hành và gừng đã xào chín, sau đó rắc hành và gừng tươi băm nhỏ lên trên cá, rưới một thìa dầu hoa tiêu nóng hổi thơm lừng lên trên, mùi hương của cá tươi và mùi hương tê tái của hoa tiêu đều được kích thích.
Tiểu Điệp nghe mùi liền chạy tới.
“Đói bụng? Lập tức xong.”
Diệp Nhất Y chia cá ra làm hai phần, giữ lại một nửa nhà mình ăn, nửa còn dư lại nàng dùng hộp đồ ăn gói lại, ra sân, đi đến nhà Phúc thẩm.
Vài tiếng cửa phòng mở, Phúc thẩm mở cửa ngoài ý muốn nhìn thấy Diệp Nhất Y.
Diệp Nhất Y cười: “Hai cân cá chúng ta cũng ăn không hết, để lại một nửa, còn dư một nửa nghĩ muốn cho ngài trên bàn cơm chiều thêm một món.”
Phúc thẩm kinh ngạc: “Ngươi nha đầu này, luôn khách khí như vậy.”